Trên người cô mặc đồ bơi, lại trễ ngực, mặt đỏ từ cổ lan đến tận ngực, phấn hồng một mảnh, ánh mắt Đường Thời nhìn trở nên có chút cực nóng, cổ họng của anh hơi cuộn hai cái, thân thể không thể nhịn được hơi tiến về trước, dựa vào bên tai của cô, nhìn chằm chằm lỗ tai hồng lên của cô, mở miệng trầm thấp nói: “Sợ tôi bị nhiễm trùng? Hử?”
Kèm theo tiếng của anh, có một hơi thở ấm áp phun lên trên lỗ tai Cố Khuynh Thành.
Nhất là chữ hử cuối cùng của anh, cố ý đề cao âm độ, lộ ra một vẻ hài hước.
Trong nháy mắt mặt Cố Khuynh Thành như là bốc cháy, biến thành đỏ thẩm.
Đường Thời nhìn bộ dạng Cố Khuynh Thành, khóe môi cười, tùy ý mở rộng, tràn ngập toàn bộ ngũ quan, nhìn qua cả khuôn mặt rạng ngời rực rỡ.
Anh vươn tay, sờ lên trán cô, sau đó đưa tay bị thương đến trước mặt cô: “Không phải em không yên tâm, sợ tôi bị nhiễm trùng sao? Hiện tại đến kiểm tra một chút, miễn lại đi uổng công một chuyến.”
Anh lại đang mang bao tay không thấm nước, vẫn để cho cô kiểm tra! Hơn nữa còn nhắc lại lời cô đã nói!
Sự quan tâm của cô bị anh lặp lại như vậy, cô xấu hổ như muốn khóc.
Đầu của cô, càng cúi thấp hơn.
Có tiếng cười rất nhỏ, từ trong cổ họng Đường Thời phát ra ngoài, anh mang theo vài phần thú vị nhìn chằm chằm bộ dạng cô, sau đó vô sỉ vươn cái tay hoàn hảo kia ra,cở bao tay bên ngoài: “Đã lấy bao tay ra giúp em, thuận tiện để em kiểm tra một chút, tôi có dính nước hay không.”
Cố Khuynh Thành hận không thể lập tức biến mất khỏi hư không, cô chẳng những cúi đầu, còn làm nhắm chặt mắt lại.
Đường Thời lại vươn tay, nâng đầu của cô lên: “Cúi đầu, làm sao kiểm tra?”
Anh chưa xong, cho nên trong miệng đều dắt lấy cái đề tài này, toàn thân Cố Khuynh Thành như bị thiêu cháy, cô cũng không biết lấy được dũng khí từ đâu, cứ bất chợt vươn tay như vậy, chợt hất tay Đường Thời nắm cằm mình ra, sau đó cũng không có dám liếc mắt nhìn sang Đường Thời một cái, rồi vội vàng nhanh chân chạy ra bên ngoài suối nước nóng.
Cố Khuynh Thành chạy cực nhanh, giống như phía sau tùy thời có thể sẽ có dã thú truy đuổi.
Cô thậm chí ngay cả đường cũng không nhìn, cứ chạy thẳng trở về phòng thay quần áo như vậy.
Nhân viênmang cô vào, vẫn luôn canh giữ ở tỏng phòng thay quần áo, thấy cô đi ra, mở miệng hô một tiếng: “Cố Tiểu Thư...”
Tiếng nói cô nói còn chưa dừng hẳn, Cố Khuynh Thành chợt chui vào phòng thay đồ, đóng phịch cửa lại.
Cố Khuynh Thành thay quần áo xong đi ra, nhân viên dẫn cô đi trở về phòng lớn: “Cố Tiểu Thư, cô sẽ chờ Đường Tiên Sinh sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...