Mẹ Đường Thời thấy Phùng Y Y hoàn toàn mất đi giáo dưỡng, luôn mồm thô tục, cau mày một cái, mặt lạnh nói: “Đem cô ta mang ra ngoài, để cho cô ta một mình trở về trong phòng tĩnh táo một chút. “
Phùng Y Y vừa nghe muốn đuổi cô đi, cả người càng hừng hực lửa giận, cô nhìn hai bên một chút, thừa dịp Lâm Cảnh Thần không chú ý, thuận tay cầm lên một cái đĩa trên bàn, hướng về phía đầu Trình Tả Ý hung hăng đập tới.
Phùng Y Y náo loạn một hồi đã sớm sức cùng lực kiệt, đập đĩa tới, bởi vì lực đạo không đủ, còn chưa tới trên mặt của Trình Tả Ý, liền rơi trên mặt đất.
Cái đãi vỡ tan, mảnh sứ vỡ bay bốn phía.
Trong đó có một mảnh bay về phía mặt Trình Tả Ý.
Đường Thời ngồi ở bên người Trình Tả Ý, theo bản năng liền vươn tay, thẳng tắp che ở trước mặt của Trình Tả Ý.
Mảnh sứ vỡ mượn lực phi, ghim vào lòng bàn tay Đường Thời.
Máu đỏ tươi theo mảnh sứ vỡ trắng như tuyết tí tách chảy ra.
Tất cả mọi người chợt lập tức từ vị trí đứng lên, nhất tề vây lại, trong phòng ăn hỗn loạn thành nhất đoàn.
”Nhanh, cầm băng gạc qua đây.”
”Cảthuốc cầm máu.”
”Khử trùng.”
...
Phùng Y Y ở dưới xung động mới làm ra hành động như vậy, cô muốn thương tổn chính là Trình Tả Ý, thế nhưng lại không nghĩ rằng, cuối cùng người bị thương lại là Đường Thời.
Cô nhìn chằm chằm lòng bàn tay Đường Thời không ngừng chảy ra máu đỏ, như kỳ tích cả người liền an tĩnh lại.
Trên mặt của cô, không có chút huyết sắc nào, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm lòng bàn tay Đường Thời, ngẩn ngơ như kẻ ngốc.
Tứ biểu tẩu của Đường Thời căn bản không nghĩ đến sự tình sẽ đến trình độ này, cô sợ Phùng Y Y ở tại chỗ này, chờ chút rùm lên sai lầm lớn hơn, thế nên trực tiếp đi lên trước, đem Phùng Y Y đẩy ra phía ngoài cửa.
Thời điểm Phùng Y Y đi tới cửa mới từ từ tỉnh táo lại, cô bị Trình Tả Ý bỏ đá xuống giếng, cô cũng không có rơi lệ, nhưng là bây giờ cô nghĩ đến tay bị thương Đường Thời, nước mắt tức tốc từ đáy mắt lăn xuống, cô quay đầu lại nhìn chằm chằm tứ biểu tẩu, khóc nức nở mang theo run rẩy, nhỏ giọng nói: “Chị họ, em không cố ý, em không muốn tổn thương anh Thời...”
Phùng Y Y vừa nói, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
”Không cần nói những điều vô dụng này, em trước trở về phòng của mình, họp báo buổi sáng cũng không cần tham gia.” Tứ Biểu Tẩu vừa nói, liền dùng sức đẩy Phùng Y Y rời khỏi nhà hàng, sau đó đóng cửa lại.
Phùng Y Y một mình ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, mơ hồ có thể nghe giọng nói hỗn loạn bên trong bởi vì lo lắng cho thương thế Đường Thời, cô càng không ngừng rơi lệ.
RRõ ràng là cô thương tâm, khổ sở, thế nhưng cô lại cười, một bên khóc, một bên cười rộ lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...