Nam Thần Bình Hoa

"Tôi giúp cậu chọn vài kịch bản rồi đấy, xem xem thích cái nào thì chúng ta nhận cái đó." Người đại diện trẻ tuổi gầy gò cẩn thận xếp năm tậo kịch bản thành hàng ngang trêи bàn trà thủy tinh, khoảng cách giữa chúng dường như được dùng thước đo vậy, mỗi tập cách nhau mười lăm cm.

Hắn đang mặc đồng phục của người đại thuộc công ti giải trí Tĩnh Ức, phía bên phải ngực còn gắn một bảng tên màu vàng ghi: Giang Hà, mã số 19. Hắn được mọi người gọi là Giang ca, thành viên thứ 19 trong đoàn trợ lí cao cấp, cũng chính là người được gia chủ nhà họ Thạch- Thạch Tĩnh Chi giới thiệu cho Tần Ức.

Thanh niên vừa uống sữa chua vừa chơi game bỗng đẩy nhanh tốc độ. Đến khi màn hình toàn màu xanh xuất hiện dòng chữ "Game over" cậu mới lấy lại tinh thần, thả máy PS xuống, liếc kịch bản từ trái sang phải.

Để lật hết năm kịch bản thì đại khái Tần Ức bỏ ra chừng 10 phút, ống hút đã bị cậu cắn đến mức biến dạng.

Cậu nhìn người đại diện đang cung kính đứng đó, lại nhìn kịch bản được xếp ngay ngắn trêи bàn, lên tiếng hỏi:"Nếu như tôi nhìn không lầm thì đây là kịch bản phim điện ảnh, sao lại sắp xếp cho tôi đóng thể loại này?"

Ấn tượng của Tần Ức đối với người đại diện này khá tốt. Cậu vốn không khó tính như những nghệ sĩ khác, trời sinh lúc nào cũng vui vẻ, cũng không nhỏ nhen so đo tính toán với người khác nên bình thường sẽ không nổi giận với Giang Hà. Đương nhiên, Giang Hà chưa bao giờ phản đối hay can thiệp vào chuyện cậu thích vì diễn viên chọn kịch bản mà thích là chuyện vô cùng quan trọng.

Tuy nhiên tình huống của Tần Ức lại tương đối đặc biệt. Cậu không giống như những diễn viên hạng ba luôn tìm cách nịnh bợ người đại diện mà là thái độ khách khách khí khí, không soi mói cũng không thân cận ỷ lại.

Giang Hà nâng mắt kính bạc, kiên nhẫn giải thích: "Thiếu gia, không phải cậu thích đóng phim à? Đóng phim điện ảnh hay phim truyền hình thì khác gì nhau? Hơn nữa, khi phim quay xong cậu có thể bước lên một con đường cao hơn, lại còn có thể thể xoay chuyển hình tượng của mình trong lòng khán giả..."

Tần Ức chính thức gia nhập giới giải trí vào hai năm trước, nghệ dành chỉ là hai chữ Tần Thiều ghép lại, fan gọi cậu là "thiếu gia", từ đồng âm của Tần Thiều. Giang Hà không biết xưng hô với hắn như thế nào, liền bắt chước người ta gọi cậu là thiếu gia. Dù sao cũng là Thạch Tĩnh Chi sắp xếp hắn giúp đỡ Tần Ức, gọi như vậy cũng không có vấn đề gì.


"Nhưng tôi thích diễn xuất mới đóng phim chứ có phải đóng phim để khán giả thích tôi đâu." Từ khi ra mắt đến nay, Tần Ức vẫn luôn chỉ đóng phim truyền hình, còn chưa từng tham gia chương trình tạp kỹ nào. Có rất nhiều lời mời được gửi đến nhưng đều bị Giang Hà bỏ qua, ngày nào quay phim xong cũng leo lên xe về nhà.

Lúc không đóng phim, thời gian ở công ti cậu đều ở trong phòng làm việc, chờ Giang Hà sắp xếp, còn lại thì làm tổ bên cạnh Thạch Tĩnh Chi, chưa bao giờ chạy lung tung một mình.

Giang Hà bắt đầu sử dụng kỹ năng tận tình khuyên bảo:"Thiếu gia, cậu xem thế nào chứ đóng phim điện ảnh thực ra có rất nhiều chỗ tốt. Thứ nhất công ti chúng ta rất mạnh về mảng điện ảnh, những dự án kia còn có nhiều tiền bối tham gia, cậu có thể học được rất nhiều kinh nghiệm. Thứ hai, đóng phim điện ảnh không có nghĩa là không đóng phim truyền hình nữa, chỉ là cho cậu trải nghiệm một chút, nếu cảm thấy không hợp thì không diễn nữa. Thứ ba..."

Giang Hà nói mười điều liền một lúc, tuy lọt vào tai Tần Ức chẳng phải ưu điểm gì nhưng cậu vẫn chăm chú giống như học sinh ngoan nghe giảng bài. Chờ đối phương nói xong, hắn còn đưa lên một chai nước đã mở nắp:"Nói nhiều như vậy chắc khát lắm, uống ngụm nước trước đã."

"Cảm ơn thiếu gia." Giang Hà uống một hớp cạn hết nửa bình nước, sau đó nhanh chóng nhìn sắc mặt Tần Ức dò hỏi," Cậu thấy thế nào?"

"Tôi thấy cũng chẳng khác nhau mấy, không thích lắm, nhưng mà cũng không ghét. Anh cảm thấy cái nào được thì chọn cái đó, coi như trải nghiệm mới, tôi cũng định thử nhiều vai khác nhau."

Tần Ức lộ một chút xấu hổ trêи gương mặt. Trong giới giải trí, diễn xuất của hắn nổi tiếng dở tệ, mà nhan sắc lại có thể coi là kinh động như gặp Thiên nhân. Tuy Giang Hà đã gặp không ít mỹ nhân, nhưng chỉ cần Tần Ức cười lên, hắn hoàn toàn không có sức chống cự.

Bị trúng đòn công kϊƈɦ max cao cấp của Tần Ức, Giang Hà âm thầm tự nhẩm lại thân phận của mình. Người ta nói càng đẹp càng độc đúng là không sai mà.


Hít sâu một hơi để ổn định tâm trạng, Giang Hà như trút được gánh nặng nói:"Quyết định như vậy nhé! Chọn cho một bộ thanh xuân nhất định rất hợp với thiếu gia. Ngày mai sẽ đưa cậu đi thử vai!"

Tần Ức gật gật đầu, đứng dậy: "Tùy anh sắp xếp là ổn rồi, nếu hôm nay không còn việc gì thì tôi đi về trước."

"Chờ đã!"

Tần Ức xoay đầu nhìn về phía hắn:"Còn chuyện gì sao?" Vừa rồi cậu lăn lộn trêи ghế sa long không cẩn thận để một nhúm tóc vểnh lên, cơ mà chính chủ dường như lại chẳng biết gì, ngơ ngác quay đầu lại, vẻ đáng yêu khiến người đại diện đã không chống đỡ được lại phải chịu thêm double hits 9999+.

Thanh niên tuấn tú, cười dịu dàng: "Không có gì. Thiếu gia về nhớ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tiểu Thất sẽ lái xe đưa cậu đi thử vai."

Tuy rằng tỏ vẻ bình tĩnh nhưng bên trong hắn lại điên cuồng cắn khăn tay, gian nan mà đấu tranh tư tưởng: Tóc ngố kìa! Rất muốn vuốt xuống. Rất muốn! Rất muốn... Không, không không, không được,... Tần Ức chính là Boss, một sợi tóc cũng không được chạm! Không thể đụng vào!

Tần Ức không biết người đại diện sau lưng cậu đang vất vả đè lại cánh phải không ngoan ngoãn. Cậu là người luôn tuân thủ quy tắc, nói nhận phim thì sẽ nhận, nhưng dù sao ngày mai mới thử vai, về nhà nghỉ sớm cũng tốt.

Tần Ức ngồi ở hàng ghế thứ hai ở trêи xe. Bốn ghế một hàng, cậu chiếm cả. Xung quanh là tám vệ sĩ lần lượt ngồi ở vị trí phó lại và hai hàng ghế phía sau. Mấy người đần ông chân dài tay dài ngồi chen chúc lại một chỗ, nhưng mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc, không một lời oán hận. Người lái xe cũng chính là kim bài số bảy của đoàn trợ lý, tài xế ngự dụng của cậu.


Xe đi qua hệ thống bảo vệ cổng, từ từ tiến vào nhà lớn họ Thạch tọa lạc giữa sườn núi. Gia chủ nhà họ Thạch, cũng chính là người giám hộ trêи danh nghĩa của Tần Ức, đang chờ cậu ở hành lang cửu khúc cách mười phút đi xe nữa.

Tần Ức xuống xe, trợ lý số bảy cùng tám vệ sĩ rời đi không một tiếng động báo rằng đã về. Lúc này đã là giữa hè nhưng nhà lớn họ Thạch lại ở trêи núi, cây xanh tỏa bóng mát, có thể cảm nhận được cảm giác mát mẻ thấm vào người.

Hành lang chín khúc của nhà họ Thạch được xây dựng dựa trêи kiến trúc hoàng cung của Trung Quốc. Hành lang đỏ thẫm uốn khúc dựa vào núi, ở cạnh sông. Mặt nước trong trẻo như đang phát ra ánh sáng, từng đốm nắng nhảy nhót trêи mặt nước điểm thêm ánh vàng, một chú cá chép hoa vàng bơi qua khiến cho bức tranh thủy mặc này trước mặt Tần Ức dường như tăng thêm sức sống.

Cảnh sắc thật đẹp mà đọng lại trong mắt Tần Ức chỉ có Thạch Tĩnh Chi mặc Hán phục huyền sắc.

Thanh niên tóc đen ngồi ngay ngắn trêи ghế đàn mộc trong đình. Lưng thẳng tắp như cây tùng, cây trúc,trang phục huyền sắc khiến màu da hắn tái nhợt như tuyết đọng trêи đỉnh núi ngàn năm tuyết phủ.

Thạch Tĩnh Chi rất gầy. Vì quanh năm không thấy ánh mặt trời, cơ thể lại yếu, da hắn trắn hơn người bình thường. Dưới ánh chiều tà, nửa gương mặt hắn dường như ở trạng thái nửa trong suốt.

Chỉ nửa gương mặt ấy thôi cũng khiến cho khung cảnh tuyệt mỹ xung quanh ảm đạm, phai mờ. Nhưng vẻ bề ngoài đẹp đẽ như vậy chưa đủ để khiến cho người ta không có cách nào lơ là sự tồn tại của hắn.

Nhiều năm ở thượng tầng làm cho đôi tay xinh đẹp của hắn thế mà dính rất nhiều máu, cơ thể tưởng như yếu ớt nhưng lại ẩn chứa sức mạnh kinh người. Không cần quát lớn hay động tác mạnh, chỉ một lời nói bình thường hay một hành động vô tình của hắn cũng uy nghiêm vô cùng. Khi báo cáo lúc làm việc, thuộc hạ của hắn cũng không có mấy người dám ngẩng đầu lên.

Mà Tần Ức lại miễn dịch được với loại uy nghiêm trời sinh này. Nhà họ Thạch lớn như vậy mà chỉ có cậu mới có thể đối diện với Thạch Tĩnh Chi mà không có chút kiêng kị nào. Cậu chưa từng sợ hãi người trước mắt, lại rất thích ở chung với đôi phương.


Đối với cậu, gia quy nghiêm khắc của nhà họ Thạch cũng không là cái gì. Dù sao trừ ra ngoài đóng phim thì yên lặng ở cạnh Thạch Tĩnh Chi chính chính là thú vui lớn nhất trong đời cậu.

Dường như là không do dự chút nào, cậu nhẹ nhàng bước lên, ngón tay thon dài tự nhiên nắm một nắm thức ăn cho cá trong túi trêи tay hắn ném xuống hồ nước. Đàn cá chép hoa bị nuôi đến béo mập lắc đầu quẫy đuôi bơi tới kiếm ăn.

Tần Ức cúi đầu nhìn chúng nó. Hình ảnh phản chiếu trêи mặt nước khiến đàn cá giật mình hoảng sợ lặn hết xuống nước. Khinh thường ngó một cái, Tần Ức bỗng cảm thấy cảnh hồ không còn đẹp như lúc trước.

"Mấy con cá đấy nhìn thấy em thì chạy hết." Tần Ức ngồi xổm xuống trước mặt Thạch Tĩnh Chi. Cậu bĩu môi, tâm trạng vui vẻ khó có được bị phá hỏng rồi.

"Chắc chắn là vì A Ức quá đẹp nên chúng nó tự thấy mình xấu phát khóc mới xấu hổ như thế!"

Lời nói Thạch Tĩnh Chi cực kỳ có sức thuyết phục. Tần Ức liếc đàn cá chép, rồi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, cảm thấy lời nói của đối phương là đúng thì tâm trạng không vui lúc nãy tan thành mây khói. Cậu nhớ tới kịch bản phim điện ảnh ngày hôm nay: "Thập Cửu sắp xếp cho em ngày mai đi thử vai phim điện ảnh, đóng học sinh cấp ba. Còn chưa học trung học bao giờ, không biết em có diễn tốt được không nữa."

Cọng tóc không nghe lời của thanh niên tóc màu cây đay được thanh niên tóc đen vuốt xuống. Trêи gương mặt ngàn năm không đổi hiện lên ý cười dịu dàng, nói dối không chớp mắt: "A Ức diễn cái gì cũng hay cả."

"Đúng rồi, còn một việc nữa. Lúc trước, không phải là em thích một website văn học à? Còn nói là em nhớ trong đó có một tác giả có tác phẩm chuyển thể thành phim?"

"A Tĩnh, anh mua bản quyền phim đấy rồi à?"

Thạch Tĩnh Chi khẽ mỉm cười: "Không, mua một quyển sách phiền lắm. Anh để cấp dưới mua lại cả website cho em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui