Thành phố A từ trước đến nay luôn huyên náo phồn thịnh, khắp nơi đều lập loè ánh đèn nê ông hoà cùng dòng người tấp nập. Ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu sa hoa đặt tít trên cao của khách sạn, bóng đèn mờ nhạt trải dài chiếu vào hình ảnh bên trong cửa sổ, cả trai lẫn gái nâng chén cùng uống, không say không nghỉ.
Lục Thiền bắt chéo hai chân ngồi ở quầy bar Biên Nhị, một bộ tư thái “Người lạ chớ tới gần”. Sắc váy dài màu xanh tả xuống như nước chảy, phong cách có chút buông lỏng những cũng có thể nhận ra là một mỹ nhân kiêu hãnh.
An Thư hâm mộ nhất là dáng người Lục Thiền, bộ ngực cao kiều mị, vòng eo thon nhỏ cùng đôi chân vừa dài vừa thẳng. Tổng kết tâm tình, An Thư tự an ủi bản thân rằng dáng người như vậy về sau sẽ bị mẹ chồng ghét bỏ.
Giờ phút này, tình cảnh Lục Thiền đã có chút xấu hổ, không tình nguyện giúp An Thư ngồi ở quán bar Biên Nhị để chờ một gã đàn ông, vừa nhìn nhìn xung quanh vừa len lén cắm tai nghe vào điện thoại.
Dù sao, nghe điện thoại ở loại địa phương này không phải đến gây rối thì cũng tới bắt gian.
Bất quá thực đáng tiếc, cô chỉ đến thay người nào đó. Mà cái người nhờ Lục Thiền đến thay không ai khác chính là An Thư.
Nghe điện thoại, giọng điệu Lục Thiền như thế nào cũng không tốt hơn được: “An Thư! Mày muốn tao làm cái gì! Tao đứng đợi như vậy hơn nửa giờ rồi đấy, tên bạn trai tương lai của mày rốt cục lúc nào mới đến?!”
An Thư đang trong phòng học trông coi học trò trễ tiết, lúc này là thời gian tan học, lớp học cực kì huyên náo, An Thư vội vàng cúi đầu dùng tóc che nửa bên mặt, bộ dáng thoạt nhìn như đang đọc sách, cô hạ giọng, mang theo một tia lấy lòng, cười hì hì nói: “Bảo bối! Lục bảo bối! Là lỗi của tao, tên hỗn đãn đó vừa mới gọi cho tao khi đang trong giờ học, làm tao giật cả mình. Hắn nói đang kẹt ở tầng trên, không có biện pháp, mày chờ một chút, hắn lập tức đi xuống, vì hạnh phúc của tao, đành phiền mày vất vả một chút. Yêu mày nhiều.”
Lục Thiền khóc không ra nước mắt, cô đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ. Lục Thiền hít sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “An Thư, mày phải biết rằng tao hôm qua mới về nước! Chưa thích ứng được với thời gian ở đây, mày lại lôi tao tới giúp mày loại chuyện này! Hơn nữa, loại đàn ông này không đáng tin được đâu, tao khuyên mày cũng đừng nhớ thương.”
An Thư cười hắc hắc: “Cũng không thể nói như vậy, cao phú soái lần này là tài nguyên khan hiếm khiến toàn dân tranh đoạt, hiện tại đối thủ cạnh tranh không chỉ có phụ nữ mà thậm chí là đàn ông nữa! Nghĩ sao mà tao không hấp hối! Nhìn người đó cũng rất tốt, có tiền có nhan sắc, vậy là đủ.”
Lục Thiền gõ gõ mặt bàn, có một loại cảm giác vô lực khắc sâu: “Cô giáo An, người làm gương tốt cho thế hệ trẻ đâu! Mày cứ định như vậy mà giáo dục học sinh?”
An Thư hít sâu, nghiêm nghị: “Như vậy có cái gì không đúng. Củi gạo dầu muối tương giấm trà* là bản chất của cuộc sống, tao cũng không giống như mày cả ngày sống ở thế giới vô thực trong tiểu thuyết!” Cô dừng lại vài giây, khẽ “Nha” một tiếng, thanh âm càng đè thấp vài phần: “Không nói nữa, dạy đây đi dạy học đây, tao cúp máy a. Chốc lát người kia đến, mày gọi lại tao.”
*Củi gạo dầu muối tương giấm trà: những thứ vật chất bình dị có trong cuộc sống.
Nghe một tiếng ‘tít’ ngắn gọn trong điện thoại truyền tới, Lục Thiền dở khóc dở cười gở xuống tai nghe. Tai phone có chút nóng lên, cô cười khổ cất vào túi.
Thực chất An Thư cũng không muốn đến gặp, rõ ràng nghe tiếng chuông nhưng rất lâu mới bắt máy.
Lục Thiền lấy ra trong túi chiếc gương nhỏ, vừa vén tóc vừa hơi cau mày. Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, đôi mắt to đen láy ươn át, lông mi dài tinh mịn khẽ chớp, khoé miệng hơi hơi nhếch, hai bên má hiện ra lúm đồng tiền rất duyên.
Phía dưới ánh mắt cũng là một mảnh màu xanh.
Lục Thiền vuốt vuốt con mắt có chút lên men, rầu rĩ không vui đứng dậy.
*
Bốn phía trang hoàn rất khoa trương, nam thanh nữ tú khoác lên mình nhiều bộ trang phục tinh tế, nhịp điệu tươi sáng của nhạc điện tử vang lên leng keng, thùng thùng ở bên tai Lục Thiền, đầu óc cô khó chịu giống như sắp nổ mạnh.
Vừa bước chân xuống ghế, Lục Thiền không kịp đề phòng bị đụng mạnh một cái, một hồi choáng váng liền làm Lục Thiền vô lực tìm không thấy phương hướng, giày cao gót dưới chân lập tức mất đà lao thẳng về phía trước, ngay tại thời điểm cô thiếu chút nữa đụng vào quầy bar thì bỗng nhiên được một cánh tay mạnh mẽ kéo lại.
Sau đó trời đất quay cuồng, Lục Thiền rơi vào lòng của người nào đó.
Hơi thở đàn ông lạnh nhạt chui vào mũi Lục Thiền, cô vội vàng đẩy người đàn ông ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, người nọ cũng từ từ buông tay.
“Xin lỗi chị, là tôi đi đứng không chú ý. Chị không sao chứ?” Một giọng nữ ngọt ngào đứng bên cạnh hướng Lục Thiền ấp úng xin lỗi.
Cô giương mắt nhìn qua, là một cô gái khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, mặc váy ngắn quấn thắt lưng màu đỏ sẫm, khuôn mặt tinh sảo, lông mày cân đối.
Hai tay cô gái tạo thành hình chữ thập, áy náy nhìn cô.
Lục Thiền lắc đầu cười, tỏ vẻ không có việc gì.
Người đàn ông trước mắt đột nhiên mở miệng, đảo mắt qua nhìn cô gái trách cứ, giọng nói ôn nhu: “Tề Tiểu Uyển, về sau đi đứng cẩn thận, chớ mắc sai phạm.”
Cô gái ai oán cúi đầu, miễn cưỡng lên tiếng trả lời: “Vâng.”
Lục Thiền bấy giờ mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt, dáng người rất cao, cô đứng chỉ mới đến vai hắn, mang theo một loại khí thế cường đại đứng ở trước mặt cô.
Đang nhìn đến khuôn mặt thì hô hấp Lục Thiền bị kìm hãm, người đàn ông bỗng dừng lại vài giây nhìn qua cô. Khuôn mặt hé ra một chút kinh diễm, giống như khắc lên khuôn mặt vẻ biểu cảm, trộn lẫn nét đẹp phương Tây. Hình dáng người đàn ông khoẻ mạnh cường tráng, chiếc cằm kiên nghị hơi hơi giơ lên, con ngươi u ám tối đen thâm thuý nhìn chằm chằm vào ánh mắt hơi hơi sửng sốt của Lục Thiền, một vệt sáng vụt qua rất nhanh nhưng ngay tức khắc biến mất.
Lục Thiền trong lòng buồn bực chính mình đã thất lễ, cô lập tức cúi đầu, điều chỉnh lại tư thế, mới mở miệng nói: “Vừa rồi cảm ơn anh.”
Chân mày người đàn ông khẽ nhíu, nói: “Không có việc gì. Tiểu Uyển làm sai trước, vừa rồi coi như đền bù vậy.”
Thật là một bạn trai tận tâm a. Lục Thiền than thở.
Tè Tiểu Uyển xoay qua nhìn Lục Thiền, cô khẽ cười, một phen kéo tay Lục Thiền nói: “Chị đi một mình sao, có muốn lại đây ngồi cùng với chúng tôi?”
Lục Thiền nghe vậy ngẩng người ra, lập tức cười cười xin lỗi, khoát tay nói: “Không cần đâu, tôi đang đợi người.”
Người đàn ông thoáng sửng sốt, đôi mắt u ám che dấu ý cười thật sâu nhìn qua Tề Tiểu Uyển.
“À.” Tề Tiểu Uyển thất vọng thở dài, cô tò mò hỏi: “Chị đang đợi bạn trai phải không?”
“Không phải.” Lục Thiền nghiêng đầu cười cười.
“Tề Tiểu Uyển thần bí cười hề hề, nói: “Đừng nói với em đến quán bar ‘thử cảm giác mạnh’ đi?”
“Phụt -----“
Lục Thiền nhịn không được, thiếu chút nữa phun ra.
Xuyên suốt những lời dò hỏi. Lần này Tề Tiểu Uyển bị hành động của Lục Thiền làm cho kinh hãi, cô vội vàng gọi phục vụ đưa khăn giấy lại.
Lục Thiền cúi thấp đầu, ngượng ngùng nhận lấy, xoa xoa hai bên tai đỏ bừng.
“Xem ra em đã đoán đúng.” Tề Tiểu Uyển thè lưỡi, cười rạng rỡ.
Người đàn ông cũng ý từ hàm xúc không rõ liếc mắt nhìn Lục Thiền, vuốt cằm nói: “Là em gái tôi thất lễ. Xin lỗi.” Nói xong, đôi chân thon dài sải bước kéo Tề Tiểu Uyển rời đi.
“Ai nha anh hai! Đừng kéo em!” Tề Tiểu Uyển một phen nắm lấy tay áo bị anh trai kéo đi, trừng mắt liếc hắn một cái, hướng Lục Thiền vội vàng gật gật đầu, vừa đi vừa nói: “Chị gái xinh đẹp, có duyên gặp lại.”
Lục Thiền từ trước đến nay chưa gặp qua người nhiệt tình như vậy, bờ môi nhộn nhạo khẽ cong lên, nhìn cô gái cười nhạt.
Ánh mắt Lục Thiền lưu luyến trên bóng dáng người đàn ông một lát mới rời đi, cô âm thầm lắc đầu, cười khổ cử chỉ điên rồ của mình.
Thì ra không phải người yêu a.
Cô lắc lắc chiếc cốc nhẵn bóng màu đỏ, nhoẻn miệng cười.
*
Tiếng chuông điện thoại điên cuồng rung rung trong túi, Lục Thiền lúc này mới cả kinh nhận điện thoại: “Vâng?”
“Tiểu thư, mời cô xoay người lại.”
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam xa lạ, âm thanh đắc ý còn mang theo ý vị trêu đùa. Lục Thiền sửng sốt, xoay người sang chỗ khác, trong ánh đèn xanh lam cùng màu đỏ sẫm đan xen vào, cô nhìn thấy một người đàn ông hướng chính mình ngoắc tay.
Chắc đây là đối tượng mà An Thư xem mắt, Lục Thiền xoay người lấy ra từ túi tai nghe điện thoại, kì quái là, điện thoại An Thư liên lạc như thế nào cũng không bắt máy, rơi vào đường cùng, Lục Thiền đành phải buông tha, quy củ ngồi xuống ghế sô pha.
Người đàn ông vừa tới đã mở miệng, hắn vươn tay, cười lịch sự: “Cô là Lục tiểu thư? Tên tôi là Lãng Hàng Dục.”
Lục Thiền kinh ngạc nói: “Làm sao anh biết. . . . . .”
Lãng Hàng Dục nhíu mày, thu tay về giống như không để ý đến câu nói của Lục Thiền, mệt mỏi tựa vào trên ghế sô pha, nhàn nhạt nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ đối tượng xem mắt lần này của tôi không phải tên Lục Thiền?”
Đương nhiên không phải! Hẳn là An Thư mới đúng. . . . . .
Lục Thiền nâng trán, không muốn nghĩ tiếp, cô tuyệt đối là bị An Thư đem bán.
Nhịn xuống ý định muốn giết người, Lục Thiền kiên nhẫn hỏi một câu: “Vậy anh biết An Thư sao?”
Lãng Hàng Dục đáy mắt hiện lên một tia hào quang, hắn đứng dậy cầm ly rượu quơ quơ, cười nói: “Hả? Cô đáng nói đến chị họ tôi?”
***
Giờ phút này, trong một căn phòng khác cũng một phen ồn ào náo nhiệt. Ánh đèn lộng lẫy trên đỉnh đầu chiếu xuống sắc thái trên khuôn mặt của người đàn ông, trái ngược với không khí xung quanh ngày càng trở nên diêm dúa lẳng lơ. Tề Tiểu Uyển quay đầu liền nhìn thấy anh trai ngồi một mình trên sô pha, nâng lên ly rượu, cô vội vàng trừng mắt nhìn Mạc Tử Hằng đứng bên cạnh, thấy biểu tình đối phương vẫn là một bộ lăng nhăng (làm càn làm bậy), khoan thái dứng dậy bám vào bên tai hắn xì xào: “Lúc nãy vừa mới cùng anh hai đi ra ngoài, thấy một mĩ nữ, hiện tại tâm trạng anh ấy có chút không yên nha ------“
“Cái gì?” Mạc Tử Hằng lớn tiếng lặp lại: “Anh hai cô nhìn thấy mĩ nữ liền xuân tình nhộn nhạo?”
Tề Tiểu Uyển sợ tới mức lập tức bịt kín cái miệng của hắn, cảm khác thế gian này luôn có vài chiến hữu đầu óc không khác gì heo làm người ta khó lòng phòng bị.
Tề Tiểu Uyển quay đầu, tầm mắt mắt ai kia đã phóng tới đây, hắn nghiêng đầu tựa tiếu phi tiếu liếc Tề Tiểu Uyển một cái, đuôi lông mày khẽ nhíu, làm người ta nhìn không rõ tâm tình: “Lại đây.”
Tề Tiểu Uyển mặt mày xám xịt tiêu sái đến trước mắt hắn, cúi đầu không dám ngẩng mặt.
Mạc Tử Hằng nở nụ cười khoa trương, sải bước đi tới, một tay khoác lên vai hắn, vui cười nói: “Tề Thiệu Diễn, tôi còn tưởng tiểu tử nhà ngươi muốn cả đời làm quang côn* chứ.”
*Quang côn [cây gậy trơ trụi] = QUANCON: con trai chưa có vợ, độc thân, cũng gọi là ế vợ ở Trung Quốc.
Lâm Luật Dương đang ngồi chơi điện thoại, phản ứng chậm nửa nhịp, hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tề Thiệu Diễn: “Anh hai muốn làm quang côn?”
Tề Tiểu Uyển tiện tay nắm lên đệm gối liền ném qua: “Nói bừa cái gì đấy, anh hai vừa gặp được chị dâu tương lai nha.”
Tề Thiệu Diễn nhíu mi thở dài, dở khóc dở cười nhìn em gái nhà mình cực lực tuyên dương bản thân đem chuyện vừa tìm được chị dâu kể lại cho toàn thế giới.
“Được rồi, đừng nói mê sảng.”
Tề Tiểu Uyển thè lưỡi, nghe lời ngoan ngoãn ngậm miệng. Mạc Tử Hằng và Lâm Luật Dương coi bộ rất có hứng thú với vấn đề này, Mạc Tử Hằng ôm tim, bộ dáng như bị thương nhìn Tề Thiệu Diễn nói: “Lão đại, chúng ta cùng nhau làm quang côn, cư nhiên chưa đầy một tháng không nghĩ tới anh đã phản bội lời hứa! Liên minh trung thành chủ nghĩa độc thân đâu rồi! Tình hữu nghị đâu rồi!” Nghĩ lại thật đau lòng!
Mạc Tử Hằng bộ dáng hộc máu tê liệt ngã xuống trên sô pha, đôi mắt ngập tràn ý giễu cợt, miệng còn lẩm bẩm: “Đồ vô tình, đồ vô nghĩa, đồ cố tình gây sự!”
Tề Thiệu Diễn lắc lắc đầu, chậm rãi nhấp một ngụm rượu.
Lâm Luật Dương vỗ vỗ bả vai Tề Thiệu Diễn, chế nhạo nói: “Nhất kiến chung tình?”
*Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.
Con ngươi Tề Thiệu Diễn dao động, đáy mắt quét qua tia sáng nhỏ, hắn cúi đầu nở nụ cười, thẳn thắn nói: “Phải, bất quá không phải chỉ vừa mới.”
Tề Tiểu Uyển sửng sốt, lập tức than nhẹ: “Anh hai tốt thật! Cư nhiên dấu kĩ như vậy!” Cô quay đầu nhào vào lòng Lâm Luật Dương, làm nũng nói: “Trời phải mưa, gái phải lấy chồng*, anh hai giữ lại không được.”
*Trời phải mưa, gái phải lấy chồng: câu nói này có từ dân gian gắn liền với câu chuyện ý nghĩa được lưu truyền cho đến ngày nay. Thể hiện sự kính trời phụng mệnh và muốn nhắc nhở rằng: Là thiên ý, con người không cách nào xoay chuyển (bạn nào muốn hiểu rõ hơn thì tra google nhé).
Lâm Luật Dương buồn cười vuốt ve tóc cô, ôm cô ngồi xuống. Thấy một màn như vậy, Mạc Tử Hằng không nhịn được rống to: “Thật đả kích, tình nhân mấy người ở chỗ này anh anh em em, còn tôi một mình ngồi tưởng niệm, các người rõ ràng không muốn tôi sống.”
Tề Tiểu Uyển ngửa đầu không khách khí: “Mời anh về cho -----“
Mạc Tử Hằng trừng mắt liếc cô một cái, cúi đầu buồn bã uống rượu.
Đối với sự buồn bực của Mạc Tử Hằng, Tề Tiểu Uyển giờ phút này căn bản không rảnh bận tâm, hai mắt cô phát sáng nhìn chằm chằm Tề Thiệu Diễn, tò mò nói: “Anh hai, anh gặp qua chị dâu tương lai lúc nào?”
Tề Thiệu Diễn liếc cô cười tà mị , híp mắt nói: “Ngày hôm qua.”
Tề Tiểu Uyển ngẩng người: “Hôm qua không phải anh vừa về nước sao? Chẳng lẽ là ở sân bay?”
Tề Thiệu Diễn tựa hồ nhớ lại cái gì, khoé miệng gợi lên độ cong: “Ừ.”
Lần đầu tiên nhìn thấy anh đã rất kinh diễm, cô gái có mái tóc dài buông xoã, đẩy một vali hành lí màu đen cồng kềnh, đội chiếc mũ lưỡi trai kín đáo lộ ra một đôi mắt sáng trong suốt, linh hoạt mà lại sống động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...