Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế


Đây là phải yêu đến nhường nào mới đem những thứ nàng tặng, dù là nhỏ nhất, cất chứa một cách trân trọng như thế.

Nàng cong mi mắt, nghiêng đầu nhìn thẳng hắn: “Nhưng mà chàng chỉ có thể ăn mười viên, còn lại nếu cất đi sẽ mốc meo, làm sao bây giờ?”
Tô Yên giả vờ ảo não nhíu mày, mắt mang ý cười mà hỏi hắn.

Yến Phong Miên sửng sốt, hiển nhiên hắn không nghĩ tới vấn đề này.

Cánh môi nhợt nhạt của hắn mím mím, sau một lúc lâu mới chậm rì rì nói: “Vậy thì ta có thể để ngày mai ăn.


Một ngày ăn mười viên, ngày nào đó rồi cũng sẽ ăn hết đúng không?
Tô Yên nhìn đôi mắt của hắn càng ngày càng sáng, tức khắc nhận ra hắn thật sự nghĩ như vậy.

Thậm chí còn muốn gọi người đuổi theo Yến Minh Hi, lấy hạt dẻ về.

“Phụt…”
Tô Yên cười to: “Nhưng hạt dẻ nguội sẽ cứng như cục đá, không thể ăn được! Không cho!”
Nàng bá đạo bóp hai má hắn, kéo ra phía ngoài.


Xem thần thái của hắn sủng nịnh lại tràn đầy bất đắc dĩ, tùy ý để nàng quấy rối.

Bỗng nhiên nhét viên hạt dẻ vào trong miệng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ngon không?”
Giáo dưỡng của Yến Phong Miên cực tốt, lúc ăn tuyệt đối không mở miệng nói chuyện, vì thế gật đầu.

Môi đỏ của Tô Yên cong nhẹ, bỗng dưng tới gần hắn, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Vậy ta cũng nếm thử ——”
Chữ cuối, bị nuốt hết khi hai cánh môi dán chặt nhau.

Trong phòng lặng yên không tiếng động.

Ngoài phòng đại tuyết phi dương, hồng mai nơi góc tường nở rộ đầy diễm lệ.

Trong đầu của Yến Phong Miên trống rỗng, tất cả cảm giác của hắn đều đến từ nữ tử đang cúi người khẽ hôn hắn ban cho.

Hắn bị bắt dựa vào ghế, trên làn da tái nhợt dần dần lan ra màu đỏ cực kỳ xinh đẹp.

Hô hấp dồn dập, tim đập loạn xạ.

Hắn không khống chế được ——
“Ưm…”
Sau một lúc lâu, Tô Yên mới chậm rãi thả hắn ra, thấy khuôn mặt thanh tuyển của hắn bị nhuộm đỏ, con ngươi ôn nhuận cũng ập lên ánh nước.

Môi mỏng lúc nào cũng tái nhợt yếu ớt bị nàng cắn đến phiếm hồng.

Ngon miệng đến mức ——
Khiến Tô Yên muốn một ngụm nuốt hắn vào.

“Quả nhiên thật ngọt.


Tô Yên cười khẽ, ý cười lười biếng đều mang theo phong tình vạn chủng.


Dù là đuôi lông mày hơi nhướng, hay con ngươi rũ xuống.

Đều như đang nói lên tình ý không tiếng động.

“Khụ…”
Yến Phong Miên không được tự nhiên dời mắt, nhưng nửa giây sau lại luyến tiếc dời về.

Tầm mắt một lần nữa dừng trên người Tô Yên, thấy nàng liếm khóe môi một cách lười biếng, đầu lưỡi đỏ tươi cùng hàm răng trắng như tuyết tôn lẫn nhau.

Bỗng dưng, lại nghĩ đến những gì nàng vừa làm.

Giọng nói của Yến Phong Miên thực nhẹ, rõ ràng là đang thẹn thùng, rồi lại nghiêm túc nhìn Tô Yên nói: “Nàng cũng rất ngọt, ngọt hơn cả ta ——”
Đúng, chính là như vậy.


Tô Yên đùa giỡn Yến Phong Miên ở trong phòng suốt một buổi trưa, lại dùng bữa tối cùng hắn.

Mới dẫm lên ánh trăng bạc, trở về Tô phủ.

Nàng vốn cho rằng Yến Nam Triều không tìm thấy nàng cũng sẽ hết hy vọng, có lẽ đã sớm đi về.


Cho nên mới không chút e ngại.

Ai ngờ, nàng chỉ vừa mới đến gần, liền thấy từ trong một góc tối đen như mực, một thân ảnh cao lớn chậm rãi đi ra.

“Rốt cuộc nàng đã trở lại, khụ ——”
Ở bên ngoài đợi suốt một ngày, Yến Nam Triều cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì.

Hắn ta là hoàng tử, từ nhỏ nhận được ngàn vạn sủng ái, lại là người có năng lực nhất để tranh cái vị trí kia.

Từ nhỏ đến lớn, cái gì mà hắn ta không có?
Nhưng chính là hắn ta chấp nhất, đứng ở của Tô phủ, không dời nửa bước.

Yến Nam Triều đang đợi, chưa từ bỏ ý định phải đợi một kết quả.

Tô Yên dừng chân, sắc mặt lạnh xuống trong nháy mắt, nàng cong môi, ý cười không tới đáy mắt.

“Ồ, Thất điện hạ? Ngài đây tính đi tản bộ buổi tối cũng không nên đến trước cổng lớn của Tô phủ chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận