Liễu Như Yên nghe Yến Phong Miên nói xong.
Tức đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay gần như bật máu.
Nàng ta chọc Tô Yên tức giận?!
Rõ ràng mỗi lần đều là Tô Yên nhằm vào nàng ta, có khi còn khiến nàng ta chật vật cả người, rốt cuộc ai mới là ác nhân cáo trạng trước chứ!
Yến Nam Triều cũng thực bất đắc dĩ: "Hoàng huynh, có phải huynh bị nữ nhân Tô Yên này lừa rồi không, huynh ru rú trong nhà, không biết nàng ta đáng giận thế nào, chuyện này ta có thể lý giải.
Nhưng tính tình Như Yên huynh cũng biết, một người ôn nhu hiền lành như vậy sao lại cố ý đối địch cùng người khác được chứ?"
"Còn có, Tô Yên đúng thật là đại nghịch bất đạo, vẫn đang hiếu kỳ lại ăn mặc rêu rao như thế..."
"Lão Thất."
Yến Phong Miên không nhanh không chậm cắt ngang lời hắn ta: "Nàng muốn làm gì là chuyện của nàng, đệ và nàng có quan hệ gì đâu, ngay cả việc nàng muốn mặc gì cũng muốn quản?"
Yến Nam Triều bị hỏi đến nghẹn họng, không trả lời được.
Yến Phong Miên sớm biết như thế: "Hơn nữa ngày đó Tô tiểu thư cũng nói rất rõ, nàng sẽ không thích đệ nữa.
Nếu đệ cùng Liễu tiểu thư đây lưỡng tình tương duyệt, vậy đệ hãy chuyên tâm che chở cho nàng ta là được, còn việc của Tô tiểu thư, không cần phiền đệ nhúng tay."
Như vậy sao được?!
Yến Nam Triều trừng mắt, những lời này nghẹn trong cổ họng, nửa vời.
Trong lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Dựa vào đâu mà Tô Yên nói cái gì cũng đúng? Nàng chính là cố ý!
Lạt mềm buộc chặt, đến giờ cũng chưa quay đầu lại liếc hắn ta một cái!
Hắn không cam lòng lạnh lẽo nói: "Lời của nàng ta có thể tin sao? Không chừng lại đang giở trò gì nữa đấy, nàng ta không thích ta, vậy thích ai?"
Khuôn mặt nhỏ của Liễu Như Yên trắng bệch, không dám tin mà nhìn gương mặt không cam lòng của Yến Nam Triều.
Sao hắn ta lại không cam lòng? Tô Yên không thích hắn ta, không dây dưa hắn ta, không phải hắn ta nên cao hứng mới đúng ư?! Vì sao lại làm ra hành động khác thường này! Hẳn là phải cao hứng mới đúng chứ?!
Liễu Như Yên nắm chặt bàn tay, trong đầu rối như tơ vò.
Trước câu hỏi này, Yến Phong Miên há miệng thở dốc, bỗng nhắm lại.
Khuôn mặt vốn tái nhợt chậm rãi nhuộm sắc hồng nhạt không dễ nhận ra.
Tâm tình Tô Yên rất tốt, cong môi, không quay đầu lại mà lắc lắc tay: "Liễu tiểu thư, Thất điện hạ, ta chúc hai người bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử! Tái kiến ~"
Nàng có nội lực, sau khi vào nguyên thân, lại trải qua 04 điều chỉnh, điều chỉnh các số liệu phương diện trên thân thể này tới mức tốt nhất.
Cho nên Tô Yên chèo thuyền, cũng không tốn chút sức nào.
Nhanh chóng đưa thuyền nhỏ lắc lư đi ra xa.
Người trên thuyền hoa hai mắt nhìn nhau.
Cảm nhận được toàn thân Yến Nam Triều tản mát ra hơi thở tối tăm, không cần nghĩ cũng biết tâm tình vị này không tốt.
Nhưng vì sao tâm tình không tốt?
Bọn họ cũng không dám hỏi!
...
Tô Yên chèo thuyền trở lại bờ, dễ như trở bàn tay ôm Yến Phong Miên đi lên, Tuần Cửu đã chuẩn bị sẵn xe lăn.
Yến Phong Miên: "..."
Hắn nâng mi, bối rối lại có chút nghiêm túc, không tán đồng nói: "Tô tiểu thư, sao ngươi lại có thể làm như vậy?"
"Hửm? Sao lại không thể?"
Tô Yên nghiêng đầu, giơ tay xoa xoa vành tai hắn, cười khẽ.
Vành tai Yến Phong Miên nóng bỏng, hắn mím môi: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Nhưng mà chúng ta đã hôn rồi nha ——" Tô Yên ra vẻ vô tội, trả lời trắng trợn.
Yến Phong Miên: "..."
Tuần Cửu: "???"
Hôn?!
Chuyện khi nào, sao y không biết?!
Nữ ma đầu này, thật đúng là cơ khát! Thế nhưng nàng ta dám vấy bẩn Nhị điện hạ nhà bọn họ!!!
Tuần Cửu hung hăng trừng mắt nhìn Tô Yên một cái, cảm thấy không đáng thay điện hạ nhà mình.
Tô Yên mặc kệ Tuần Cửu, một thị vệ nhỏ thôi, một đầu ngón tay nàng là có thể đánh bay hắn ra ngoài.
Nàng ngồi xổm trước mặt Yến Phong Miên, đắp thảm mỏng lên đùi thay hắn.
Nghiêm túc ngẩng mặt, hai mắt đối diện với hắn ——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...