Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế


Tô Triệt nổi trận lôi đình, tức giận đến mặt đỏ tía tai.
Từ thị vừa thuận khí cho ông, vừa bất đắc dĩ nhìn nữ nhi tùy hứng nhà bà: "Yên Nhi, đừng nói giỡn."
"Con không nói giỡn." Tô Yên nhíu mày, nghiêm trang nói.
Rồi sau đó nhìn dáng vẻ này của Tô Triệt, lại thêm một câu: "Hơn nữa cha đập vỡ chén bát, người ấu trĩ hay không đây.

Muốn mua mới cũng phải cần bạc."
Tô Triệt thiếu chút nữa thở không ra hơi.
Chỉ vào cửa: "Cút! Con cút cho ta!"
"Ây, được rồi, ngày khác con lại đến nha cha?" Tô Yên buông tiếng thở dài, quay người bước ra tới cửa, lại quay đầu hỏi.
Tô Triệt trừng lớn mắt, cầm chiếc chén duy nhất may mắn còn sót gần mép giường ném về phía Tô Yên: "Không có ngày khác! Ta nói không được chính là không được! Cho dù trời sập xuống, ta cũng không cho!"
Kết quả trận chiến lần này của Tô tướng quân chính là đồ sứ trong nhà không một cái nào may mắn tồn tại.
...
Mặt trời chói chang như lửa, tia nắng trên Hoàng cung nguy nga, tường đỏ ngói xanh, mái cong kiều giác.
Tất cả người trong Hoàng cung to lớn này đều rất cẩn thận, sợ đi sai một bước, không cẩn thận là mất đi tính mạng.
Dưới tòa kiến trúc có vẻ uy nghiêm này, lại không biết đã mai táng bao nhiêu bộ xương khô.

Cung nữ thái giám đi lại bước chân nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, mi mắt rũ xuống.

Hèn mọn như hạt bụi.
Không có lúc nào là không áp lực.
Trong Ngự thư phòng.
Ở Hoàng cung này, người duy nhất không cần chú ý cẩn thận, cũng là người đứng đầu thiên hạ.
Vua Nhân Cảnh ngồi trên long ỷ, giữa mày nhíu chặt.

Phía dưới có vài đại thần đang đứng, tất cả đều là tâm phúc của ông.
"Tô lão chết trận, Tô Triệt tàn phế.

Hiện giờ biên quan đã mất liên tục ba thành trì, quân lính bị quân Liêu đánh tan rã.

Tô gia ngoại trừ Tô Triệt, lại không một người vô dụng, các ái khanh có biện pháp gì?"
"Này ——"
Hữu tướng than nhẹ, bẩm báo đúng sự thật: "Hoàng Thượng, hiện giờ Tô gia không ai có thể đứng đầu, nhưng các tướng sĩ lại không thể không có thủ lĩnh.

Nếu thật sự không được, chỉ có thể chọn lựa nhân tài từ Binh Bộ."
"Binh Bộ? Ha..."
Vua Nhân Cảnh cười haha, trong giọng nói tràn ra tia trào phúng.

"Nếu quân Tô gia cũng bị lung lay, Đại Yến này, không biết có còn là Đại Yến của trẫm hay không!"
Ông còn chưa chết mà những nhi tử tốt của ông đã ngấm ngầm hành động không ngừng.
Thật sự cho rằng ông không biết gì hết?
Chúng thần cả kinh, tâm sinh sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.
"Xin Hoàng Thượng thứ tội!"
Vua Nhân Cảnh mệt mỏi dựa vào long ỷ, giống như một lão già.
Ông nhéo giữa mày, cười khổ: "Trẫm từng nghi ngờ lòng trung thành của Tô gia, nhưng đến hôm nay đếm kỹ cả triều văn võ, cũng chỉ có Tô gia có thể tin được!"
Chuyện này có tính là một loại bi ai không?
"Nếu thật sự không được thì cứ hành sự theo kế hoạch đã định." Vua Nhân Cảnh xua tay.
Khí thế quân Liêu ác liệt, dẫn đầu chính là Thái tử Đại Liêu, tập võ, từ nhỏ trời sinh thần lực.
Lúc trước còn có Tô Triệt và Tô lão gia chống cự, nhưng hiện giờ không có hai người bọn họ.

Đối phương đã đánh hạ ba tòa thành trì, cũng lấy đầu vài danh tướng, treo cao trên doanh trại.
Kiêu ngạo làm bậy như thế, có lẽ đoán chắc Đại Yến không có lấy một người có thể dùng!
Hữu tướng gật đầu, đồng ý chuyện này.
Lại nói: "Hoàng Thượng, thần còn có một chuyện muốn bẩm báo."
"Nói." Vua Nhân Cảnh thở ra nặng nề.
Hữu tướng thấp giọng kể từ đầu đến đuôi chuyện đêm qua Tô Yên ở Mẫu Đơn đình hành hung con trai độc nhất của Tả tướng, thiếu chút nữa dẫm đứt mệnh căn của Nhạc Hồng Đào.
Vua Nhân Cảnh sửng sốt: "Nàng tự mình đi?"
Hữu tướng biết việc này cũng không thể tin được, lại chỉ có thể gật đầu: "Đúng vậy."
"Nguyên nhân là gì?"
"Nhạc Hồng Đào phi lễ tỳ nữ bên cạnh nàng, hình như còn mở miệng nói xằng bậy, vũ nhục tổ tiên Tô gia ——"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui