Nam Thần Bệnh Kiều Thỉnh Tiết Chế


Từ thị nhìn thấy bộ dáng luống cuống tay chân của ông, xì cười một tiếng rồi tiếp tục khóc.
Chỉ là khi cười, nước mắt lại rơi xuống.
"Lão gia, công công người ——"
Bầu không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh, sự yên tĩnh chết chóc lan ra xung quanh.
Đáy mắt Tô Triệt xẹt qua một tia đau khổ, nhưng ngay sau đó ông đã lau đi thật nhanh, hung hăng che giấu.
Cười nói: "Đây còn không phải là số phận của Tô gia chúng ta sao? Nam nhi Tô gia chúng ta không phải là kẻ hèn nhát! Thực lòng mà nói, ngay từ khi cầm thương ra chiến trường, chúng ta đều đã coi thường sự sống chết của mình.

Ta tin tưởng, cha cũng như thế."
Ông rũ mắt, sờ sờ ống quần trống rỗng của mình, "Huống chi, có thể chết trên chiến trường, đó không phải một loại vinh dự sao?"
Lời thì nói như vậy, nhưng chết, chính là người thân yêu của ông!

Trong lòng Từ thị biết, giờ phút này trong lòng Tô Triệt, cũng không cảm thấy khá hơn những người khác là bao.

Trụ cột trong nhà ra đi, ông cũng bị phế.
Tương lai ——
"Đúng vậy, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.

Chúng ta không nhắc tới những chuyện này nữa."
Từ thị liên tục gật đầu, cố kìm nén nước mắt.
Nhưng khi xoay người, lại lặng lẽ lấy khăn lau khóe mắt, ai nấy đều cảm thấy lồng ngực nhức nhối.
Lúc này, gã sai vặt Văn Thụy chạy vào, vẻ mặt như đưa đám nói: "Không tốt, không tốt, phu nhân, lão gia.

Đại tiểu thư nàng, nàng đến!"
"Ồ? Yên Nhi?" Ánh mắt Tô Triệt sáng lên, vui vẻ nói, "Vậy sao nàng không đi vào?"
Văn Thụy thấy Tô Triệt nhắc tới Tô Yên, ánh mắt tràn đầy yêu thương, trong lòng không đành lòng, ngập ngừng nói: "Nhưng, nhưng Đại tiểu thư nàng, nàng đang quỳ trong sân!"
"Quỳ?!" Mí mắt Tô Triệt giật giật.
Từ thị liếc mắt nhìn mọi người, cũng không biết trong hồ lô của Tô Yên có cái gì.
Chỉ có vậy thôi, nhưng lời nói kế tiếp của Văn Thụy, trực tiếp làm trước mắt Từ thị tối sầm, thân hình gầy yếu lảo đảo hai lần, suýt chút nữa ngất xỉu.
Văn Thụy nói: "Hơn nữa, Đại tiểu thư nàng, nàng đang mặc một thân hồng y!!"
Ngày thường mặc cũng được, nhưng hiện tại thân thể Lão tướng quân chưa lạnh, ngay cả hài cốt trên chiến trường cũng chưa tìm được.

Chỉ có thể lập mộ chôn di vật.
Việc làm lúc này Tô Yên, không khỏi làm người ta quá mức thất vọng cùng lạnh lòng!
"Nghiệt nữ!! Cuối cùng nàng đang muốn làm cái gì?!"
"Điên rồi, nàng thật sự điên rồi!"
Từ thị trừng lớn hai mắt, ngoài khiếp sợ, còn có vô cùng thất vọng.
Hôm qua, bà thật sự thiếu chút nữa đã tin tưởng, những gì Tô Yên nói là sự thật.

Nàng thật sự đã biết sai, cũng đã quay đầu lại.
Nhưng hôm nay, lại chứng nào tật nấy ——
"Người tới, đỡ ta ra ngoài!"
Chính sảnh.
Tô Triệt nhìn chằm chằm người đang quỳ ở dưới, nữ nhi đang mặc một bộ hồng y như lửa, không khỏi xoa mi tâm giữa hai cặp chân mày, trước mắt biến thành màu đen.
Ông hít sâu một hơi, hỏi, "Tô Yên, con có biết nhà chúng ta vừa có tang không? Đó là gia gia của con! Từ nhỏ đã đặt con dưới mí mắt mà đau lòng, giờ thi thể của người còn ở chiến trường chưa tìm được! Cuối cùng con có tim không?!"

Cái bàn bị ông đập mạnh, vật trang trí phía trên không khỏi rung chuyển.
Trong phòng đứng đầy người.
Tất cả ánh mắt đều đang nhìn nàng, toàn là sự chỉ trích cùng chất vấn.
Tô Yên ngước mắt, ánh mắt thâm thúy nặng nề, nhất thời làm người khác không khỏi sửng sốt.
Nàng nhàn nhạt mở miệng, "Con đương nhiên biết, gia gia đã từng nói với con, con người dù sao cũng chết, nếu người hy sinh bản thân vì đất nước, đó là vinh dự của người, cũng là vinh dự của nam nhi Tô gia chúng ta! Trên chiến trường chôn vùi vô số hài cốt của nam nhi Tô gia ta, tại sao cha một hai phải chấp nhất chuyện này?"
"Con ——" Tô Triệt nhắm mắt.
Tô Yên rũ mắt, cười khẽ, "Bây giờ cả Tô gia đều tràn ngập trong mây đen, cái chết của gia gia, đã khiến Tô gia to lớn trở nên suy sụp.

Không biết có bao nhiêu người bên ngoài đang chờ xem chuyện cười của nhà chúng ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui