Lạc Thành: Anh yêu em, Tưởng Thập.
——
Tưởng Thập không kịp chờ đợi đã muốn đi đến công viên Hồ Đông gặp Lạc Thành, sau đó dừng lại ở cửa, vuốt vuốt…đầu tóc lộn xộn, chạy vội vào phòng vệ sinh, chải vuốt lại mái tóc.
Tưởng Thập vừa chải đầu vừa nhìn mình trong gương, ừ, thoạt nhìn rất manh! May mà mình thông minh, còn nhớ kỹ phải thu thập bản thân lại một chút, nếu không cứ như vậy lỗ mãng mà đi gặp nam thần, nhất định sẽ lưu lại ấn tượng xấu với nam thần…
Cũng được cũng được, Tưởng Thập hít sâu một hơi, từ từ thở ra.
Nhìn cái gương lộ ra một nụ cười.
Thực ra cười rộ lên như vậy càng đẹp mắt o()ツ┏━┓
Nếu mình thích nam thần, thì nhất định phải đuổi nam thần tới tay! Tưởng Thập nắm chặt tay, xoay người rời khỏi phòng vệ sinh.
…
Biết nam thần ở trong công viên chờ mình, cho nên Tưởng Thập trực tiếp đi qua, không thể để cho nam thần chờ lâu lắm.
Khoảng chừng năm phút đồng hồ sau đã đến, trả tiền, xuống xe.
Đứng ở cửa vào công viên, hít sâu một hơi. Mới chậm rãi đi vào.
Buổi sáng có không ít người tản bộ trong công viên, thế nhưng Tưởng Thập vừa liếc mắt liền thấy được bóng dáng cao ngất đứng ở dưới tàng cây chương. Anh đang cúi đầu xem đồng hồ, có lẽ đang chờ đợi người.
Đó chính là Lạc Thành nam thần đi!
Tưởng Thập có chút hưng phấn, nhưng lại không muốn mất mặt ở trước mặt nam thần, giả bộ không thấy, chậm rãi đi về phía trước.
Lúc đi tới bên cạnh anh thời gian, mới cẩn thận gọi một tiếng: “..... Lạc Thành?”
Lạc Dĩ Thần không có chú ý lắm, nghe được có người gọi mình, ngẩng đầu, liền thấy Tưởng Thập mở to hai mắt, gương mặt không thể tin tưởng…
Lạc Dĩ Thần nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Cho thấy thân phận của mình.
Tưởng Thập điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, hít sâu một hơi, mới nói: “Lạc học trưởng, sao anh cũng tới nơi này. Là đang chờ ai sao? Thật là trùng hợp, em cũng vậy.”
“Ừ, anh tới chờ em.” Hai tay Lạc Dĩ Thần đặt trên bờ vai có chút gầy gò của cậu, bình tĩnh nhìn cậu.
“…” Tưởng Thập chưa bao giờ đem nam thần cùng học trưởng liên hệ với nhau.
Thì ra học trưởng là Lạc Thành nam thần, Lạc Thành nam thần là học trưởng!!!.
“Học trưởng..... anh gạt em đúng không. Anh đừng đùa?” Bây giờ trong lòng Tưởng Thập hỗn loạn, cậu thích Lạc Thành nam thần, thế nhưng vì sao bây giờ Lạc Thành nam thần biến thành học trưởng của cậu lại làm cho cậu khó có thể tiếp nhận! Tuy rằng học trưởng rất đẹp trai, nhưng mà cậu chỉ coi anh ấy là anh trai!.
“Em không thích anh sao?” Lạc Dĩ Thần buông cậu ra, thở dài.
Tưởng Thập không biết trả lời như thế nào, nói lung tung một hồi: “Không phải, em thích Lạc Thành nam thần. Em thích anh! Thế nhưng học trưởng, em vẫn coi anh là anh trai…em nghĩ… Chúng ta...”
“Thế nhưng anh không có xem em là em trai. Anh yêu em, Tưởng Thập.” Lạc Dĩ Thần rất muốn ôm Tưởng Thập vào trong lòng.
“Từ lúc em lạc đường ngày nhập học, anh thấy em đã muốn giúp em một chút. Lúc đó anh liền suy nghĩ, cậu nhóc này sao ngốc như thế. Nhưng mà còn rất manh. Trùng hợp có một lần anh gặp em đi bộ thể dục buổi sáng, Vì vậy anh chỉ muốn cùng em. Khi đó em nói với anh rất nhiều, bao gòm việc em thích nghe kịch truyền thanh. Còn có …em vô cùng sùng bái một cv, lúc em nói tên anh ngây ngẩn cả người. Không nghĩ tới em là fan của anh. Lại càng để ý em hơn một ít. Nhưng mà, chúng ta quen biết hơn hai năm, em thế mà không có nhận ra giọng của anh. Em quả thật là có chút ngốc.” Lạc Dĩ Thần thấy cậu phồng má, không khỏi xoa xoa đầu cậu.
“Anh đây là đang bày tỏ sao? Có ai bày tỏ mà nói người ta ngốc sao! Soa bình!” Tưởng Thập tức giận nhíu mày. (Khi mua hàng trên mạng, người mua và người bán có thể nhận xét qua lại lẫn nhau. Hảo bình, trung bình và soa bình. Soa bình là mức đánh giá thấp nhất).
Nói thật đi, mình không phải không có hảo cảm với Lạc học trưởng, thế nhưng học trưởng đối với mình thật sự là thật tốt quá, mình vẫn luôn coi anh ấy là anh trai. Dù sao mình là gay không có nghĩa là người khác cũng vậy. Tưởng Thập vẫn cho rằng học trưởng là thẳng.
Lạc Dĩ Thần cười buồn: “Em không trách anh gạt em?”
“Hừ, sau này anh mà để cho em biết anh còn có cái gì gạt em… Chúng ta liền tuyệt giao!” Tưởng Thập cố làm ra vẻ mà siết nấm đấm.
“Cho nên em đồng ý rồi…” Lạc Dĩ Thần ngẩng đầu nhìn trời… Còn gạt cái gì không nhỉ…
“Khụ, thực ra Dĩ Thần quân cũng là anh.” Lạc Dĩ Thần có chút ngượng ngùng, vốn chỉ là khoác một áo may-ô tiến vào nhóm fan…
Tưởng Thập: …
“Được rồi, không còn có gì gạt em.” Lạc Dĩ Thần cười cười, kéo tay Tưởng Thập lôi người đi.
Trong đầu Tưởng Thập loạn hơn, Dĩ Thần quân.. Dĩ Thần quân là học trưởng... Học trưởng là Lạc Thành nam thần... Lạc Thành nam thần là Dĩ! Thần! Quân!
# Trời ạ! Nam thần của tôi là fan của tôi! ## tuy rằng lúc đầu có chút không quen, nhưng sau khi tiếp nhận lại cảm thấy thật moe! #
Tưởng Thập vội vã bỏ bàn tay của nam thần ra, trừng mắt liếc anh: “Anh thế mà lại giấu diếm em lâu như vậy! Em mặc kệ! Trước tiên tuyệt giao ba phút đồng hồ!”
Lạc Dĩ Thần: “…”
“Uhm.”
Lạc Dĩ Thần mới không nghe theo cậu, kéo người đến chỗ vắng, bây giờ có thể làm chút chuyện...
Thì ra học đệ cũng thích mình.
Không có gì tốt hơn!
Tưởng Thập, em biết không? Anh thầm mến em hai năm.
Em ngốc như thế, thành tích cũng không ưu tú, thế nhưng anh yêu em.
Em thích, anh tặng em. Bởi vì anh yêu em.
Bởi vì anh yêu em, cho nên anh yêu em.
Thật ra yêu cũng không cần lý do.
Lạc Dĩ Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Thập chợt đỏ bừng, mới buông cậu ra.
Ghé vào tai cậu nói: “Tưởng Thập, anh yêu em, rất yêu rất yêu.”
-THE END-
Cảm ơn bạn đã xem ^3^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...