Trong cái đình đọc sách ở rừng cây nhỏ, trung học Y, hai nữ sinh, một người ngồi viết, một người ở bên cạnh quan sát, đôn đốc.
“Bạn Trần Hải Nguyệt, dạo này bạn lén lút buôn hàng lậu hơi bị ghê nha….” An Linh không ngừng múa bút, miệng cũng không rảnh rỗi….
Bị nhắc đến tên, Trần Hải Nguyệt đang chúi đầu đọc lại bản thảo của mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô: “Cái gì mà lén lút buôn hàng lậu cơ?”
An Linh dừng tay, lấy đầu bút khoanh tròn cái tên rất kêu ghi trên bản thảo: “Không phải tần suất xuất hiện của anh chàng này rất cao sao? Liên tục 3 số rồi….”
“Lúc xảy ra chuyện, tao ở ngay hiện trường,” Trần Hải Nguyệt cây ngay không sợ chết đứng, trừng mắt phân trần: “Cái đó gọi là mẫn cán tận tụy với công việc, không được nghi ngờ tư cách nghề nghiệp của tao!”
“Hứ!!! Vậy dạo này mày cứ chạy qua chạy lại sân bóng rổ làm gì? Nói, nói xem!” An Linh thẳng tay quăng cây bút, khoanh tay trước ngực, chuẩn bị tư thế bức cung.
Đáng tiếc đối thủ khí thế quá yếu, không cần phải dụng hình: “Hơ… dạo này tao thích chơi bóng rổ chứ sao….”
“Thôi đi, mày tưởng tao không thấy chắc, mày toàn chọn lúc hắn lên sân mới ra chơi…” An Linh hùng hổ, tuyệt đối không để cô qua mắt.
Trần Hải Nguyệt đầu hàng: “Đâu phải chỉ có hắn, những người khác chơi với tao chắc? Mày lại định hỏi sao không đánh con gái chứ gì? Con gái lớp mình có mấy đứa chơi đâu.”
“Hừ hừ, tao nhớ hôm trước nằm nói chuyện trong phòng, có ai đó còn nói hắn rất tốt nữa.” Cười gian.
Cô vô tội mà!
Trần Hải Nguyệt cuống quýt: “Bậy! Tại mày với Nhung Nhung hỏi tao hắn là người thế nào, hắn là người tốt, chả nhẽ tao lại lừa dối lương tâm vu hắn xấu xa à? Bọn mày đúng là vô cớ sinh sự! Tao nằm mà cũng trúng đạn là sao!”
“Mày làm gì chột dạ luống cuống lên thế,” An Linh cầm lấy cây bút trên bàn, gõ “cạch cạch” hai cái, “Muốn biết vì sao nằm cũng trúng đạn chứ gì, tất nhiên là bởi vì—-mày nằm. Ha ha ha.”
Không thèm gây sự với cô, Trần Hải Nguyệt nguýt dài một cái, ngồi xuống.
An Linh ghé sát vào ngồi cạnh, cười hì hì huých cô một cái: “Thích thì phải nói chứ, mày không nói người ta làm sao mà biết.”
“Mày thích thì làm đi, kệ mày,” Trần Hải Nguyệt sắp lại đống bản thảo lộn xộn, “Tao cũng không mơ mộng hão huyền vậy đâu.”
“Sao mày biết là mơ mộng hão huyền? Mày chưa thử cơ mà.” An Linh bĩu môi.
Trần Hải Nguyệt thở dài một ᩬ còn nghiêm túc nói: “Không cần thử tao cũng biết.”
“Vì sao?”
“Hắn thích người khác rồi,” Trần Hải Nguyệt vốn định kể ra, nghĩ lại thấy không nên, vội vàng khoát tay giải thích, “Quên, tao cũng không có ý đó, cho dù hắn thích ai hay chưa cũng không cần thử! Tao chỉ là thấy hắn là người rất tốt. Vậy thôi.”
Ý chí chiến đấu của An Linh sục sôi, hăng hái nói: “Kệ hắn thích ai, dù sao giờ hắn vẫn ‘alone’. Tới trước được trước, nếu mày xấu hổ, tao giúp mày!” Như vậy đi!
“Ack, tao bảo, mày đừng có gây phiền nữa! Eh, cười kiểu gì đấy, mày định làm gì?” Trần Hải Nguyệt nhìn An Linh cười mà kinh hồn bạt vía.
An Linh mim cười thần bí, xoay xoay cây bút trong tay: “Mày quản suy nghĩ của tao làm chi.”
Hóa ra, An Linh thuộc trường phái hành động….
Trần Hải Nguyệt nhìn tờ giấy nhớ đã hơi ố vàng đặt trong hộp, nét chữ xinh đẹp, chính là loại chữ An Linh thường hay dùng: Trịnh Phi, Trần Hải Nguyệt thích cậu.
An Linh, cái con đúng là máu gà chọi, lại còn làm chuyện này nữa chứ.
Lại còn không dám nói cho mình, chắc tại vì Trịnh Phi không phản ứng gì nên mới xấu hổ không dám mở miệng đúng không?
Trần Hải Nguyệt lắc đầu, nhớ lại quãng thời gian ấy, không nhịn được mà mỉm cười.
Tiện tay lât lật xấp giấy bên dưới, cô ngẩn ngơ… Chuyện này… Là sao?
Đều là những tờ “Bát quái đến đây”, trong đó, mỗi một kỳ có tin tức về Trịnh Phi đều được dùng băng dính dán ép, người lưu giữ nó có vẻ đã rất cẩn thận.
Vẫn nghĩ mình thời trung học siêu cấp nhiều chuyện, ít nhất thì chuyện trong lớp không chuyện nào lọt khỏi tai. Hóa ra, cũng có ngoại lệ sao?
Chính là, người Trịnh Phi thích là Hàn Nhạc Nhạc mà…
Trần Hải Nguyệt luôn luôn tự tin về khả năng buôn chuyện của mình, thời trung học, vô số dấu hiệu đều chứng tỏ người Trịnh Phi thích, chắc chắn phải là Hàn Nhạc Nhạc.
Cô vốn biết như vậy, nhưng không đưa lên “Bát quái đến đây”, chủ yếu là bởi vì phía Hàn Nhạc Nhạc không tỏ thái độ gì, thứ hai, hai người cũng không hề tuyên bố là một cặp.
Thân là một người buôn chuyện có lương tâm, Trần Hải Nguyệt rất ghét đem phán đoán suyuận cá nhân viết thành báo.
Đại não vốn nhiều năm không hoạt động với tốc độ cao cuối cùng cũng phải làm việc, cuối cùng, khi cô nhìn thấy bức phác họa chân dụng thì đột nhiên hiểu ra mọi chuyện—–
Nữ sinh anh ta thích không đáp lại tình cảm của anh ta, khiến cho anh ta rất đau khổ, chính là, lại có người khác đưa cho anh ta một tờ giấy, nói với anh ta, có một cô gái khác thích anh ta….
Vì thế “Trần Hải Nguyệt” liền biến thành cái tên ‘ký thác’ của anh ta, một phương án dự phòng.
Có lẽ, đôi khi anh ta sẽ nghĩ, nếu người anh ta thích là Trần Hải Nguyệt, mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều.
Anh ta cũng không hẳn thích cái người có tên “Trần Hải Nguyệt” này, mà chỉ đơn thuần xem mẩu giấy nhắn kia như cái phao cứu sinh cho tình cảm của mình. Cho rằng, nếu có một ngày, tình cảm vô vọng của mình không chống đỡ nổi nửa, như vậy, ít nhất vẫn còn có Trần Hải Nguyệt.
Là như thế đúng không?
Hóa ra là như thế.
Sau khi sắp xếp lại rõ ràng suy nghĩ trong đầu, Trần Hải Nguyệt cười cười, cất chiếc hộp về lại chỗ cũ, chuẩn bị về phòng lấy quần áo đi tắm rửa.
Đợi đến lúc nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng chặt cô mới nhăn mặt nhớ ra, nguy cơ hiện tại không phải cái hộp kia, mà chính là ở vẻ mặt vô vọng của Lương Đông Vân !
Xong rồi, xong rồi, rõ ràng tên kia suy nghĩ lệch lạc rồi !
Đúng rồi, cái kia là do Hàn Nhạc Nhạc đưa…. Hóa ra, đây là nội dung tin nhắn của cô ta, cô sẽ hối hận về chuyện nào sao ?
Trần Hải Nguyệt đột nhiên không hiểu đại não của Hàn Nhạc Nhạc cấu tạo như thế nào nữa.
Chẳng lẽ, Hàn tiểu thư cho rằng, Lương Đông Vân biết Trịnh Phi thích Trần Hải Nguyệt (tất nhiên, đó là tin giả), Trần Hải Nguyệt cũng viết thư cho Trịnh Phi (Tất nhiên, đây cũng là tin giả), sẽ chia tay với cô ?
Nghĩ đông nghĩ tây, chẳng có cái gì ra hồn.
Trần Hải Nguyệt trong lòng oán thầm, đẩy cửa phòng bước vào.
Lương Đông Vân nghe tiếng mở cửa, ngơ ngẩn quay đầu nhìn cô.
Trần Hải Nguyệt làm như không có việc gì, sải bước đến bên giường nhìn anh, đưa tay ra sức kéo anh dậy : « Sấy khô tóc rồi hãy ngủ chứ, đứng lên, đứng lên. »
Này…. Phản ứng kiểu gì vậy ?
Lương Đông Vân ngồi dậy, mặc kệ cho cô kéo mình đến trước bàn trang điểm.
Trần Hải Nguyệt lấy máy sấy tóc ra, ân cần cười : « Em giúp anh sấy nhé. »
« Ừ ». Lương Đông Vân nhìn người đứng cạnh mình qua gương, vẫn chưa hiểu được tình thế.
Tiếng máy sấy ro ro vang lên.
Im lặng trong chốc lát, Lương Đông Vân thấp giọng nói : « Anh sẽ không chia tay đâu. À, không đúng, giờ muốn chia tay thì phải nói ‘ly hôn’ mới đúng. »
Trần Hải Nguyệt rõ ràng chỉ nghe thấy nửa câu sau, quơ máy sấy tóc phụ họa : « Ừ, đúng. »
« Đúng cái gì mà đúng ? » Lương Đông Vân quay lại trừng cô một cái, giật lấy máy sấy tắt đi.
« Bây giờ muốn chia tay phải nói là ‘ ly hôn’, là anh nói mà…. » Câu này rõ ràng có lý.
Trần Hải Nguyệt còn chưa dứt lời đã bị Lương Đông Vân cắt ngang—-
« Anh chưa nói ! Em nghĩ cũng không được nghĩ, anh, không, đồng, ý. Em khóc cho anh xem anh cũng sẽ không đồng ý. » Nhìn vẻ cố chấp của anh giống hệt cậu nhỏ đang cãi trắc, không thắng được sẽ rất xấu hổ, vừa kiên cường vừa bướng bỉnh.
Trần Hải Nguyệt, cô có tài cán gì ? Vì sao không làm gì mà lại có được tình cảm của con người này.
An Linh nói rồi, không ai có thể không làm mà hưởng, tình cảm cũng sẽ không từ trên trời rơi xuống. Như vậy, hiện tại, người không làm mà hưởng đành phải cố gắng một chút rồi.
« Nếu anh đồng ý, em mới khóc cho anh xem ấy. » Khóe mắt Trần Hải Nguyệt ươn ướt, miệng lại nở nụ cười ngọt ngào, « Lương Đông Vân, nếu anh vẫn cứ có cảm giác không an toàn như vậy, người xem trả vé hết bây giờ. »
Quay lại với Lương Đông Vân, có vẻ như cũng biết mình đã hiểu sai, mặt đỏ lên, đưa tay ôm chặt lấy cô, giấu mặt vào hõm vai cô, nhỏ giọng nói : « Chỉ cần em không bỏ cuộc là được. »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...