Tháng mười một, hoàng thành gió thu thổi hiu quạnh, Nam Tấn nằm ở phía nam trong bốn nước, mới một thời gian trước còn là ngày hè nóng bức, mà nay thời tiết lại dị thường rét lạnh, mùa đông so với năm rồi tựa hồ lại đến sớm hơn.
Dân chúng không thể không mặc vào áo ấm thật dày, bận rộn chuẩn bị để có thể vượt qua mùa đông một cách suôn sẻ, mà bên ngoài thành, các nông dân gấp rút đem hoa màu, trái cây, rau dưa, lương thực gặt hái, sau đó nhân cơ hội bán với giá tốt.
Bởi vì khi mùa đông đến, lương thực chưa kịp thu hoạch sẽ bị thời tiết rét lạnh làm hỏng, đến lúc đó sẽ phải chịu tổn thất rất lớn.
Trong lúc dân chúng đang vì kế sinh nhai mà bôn ba, trong triều đình, ba vị Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử đoạt vị chi tranh tiến vào cao triều, mùi thuốc súng giữa các hoàng tử càng thêm mãnh liệt, không chút để tâm tình cảm thủ túc mà hãm hại lẫn nhau, tranh đấu, âm thầm chém giết.
Mỗi người xuất ra toàn bộ lực lượng tiến hành bước cuối cùng, bởi vì cuộc chiến giành ngôi vị hoàng đế đã đến thời khắc cuối cùng kịch liệt nhất, tất cả mọi người đã không còn đường lui, một khi thất bại là phải khuất phục dưới thủ đoạn huyết tinh tàn nhẫn của kẻ thắng, ngoại trừ bỏ mạng không còn con đường nào khác.
Nam Tấn còn lại năm vị hoàng tử thì ba người đã quấn vào trận chiến tranh ngôi vị hoàng đế tàn khốc này, người thắng, tên nhập sử sách, mà kẻ bại, chỉ có một thước bạch lăng* cùng phần mộ lẻ loi bị người đời chê trách.
* Vải trắng, dùng để treo cổ.
Nơi này không có đúng sai, chỉ có thành công cùng thất bại! Hoặc là đoạt được quyền thế thư thư phục phục* sống sót, hoặc là mang theo vô tận hối hận thống khổ chết đi, một khi quyết định đi trên con đường này, vận mệnh của mỗi người cũng đã quấn chặt với nó.
* Thoải mái, khoan khoái, dễ chịu,...!
Mà một ít người không bị cuốn vào cuộc phân tranh này, chỉ có thể yên lặng chờ đợi kết quả cuối cùng, trong bóng tối âm thầm ngóng đợi người thắng cuộc giành được ngôi vị hoàng đế Nam Tấn.
Hoàng thượng nằm trên giường bệnh sớm đã vô lực nhúng tay vào chuyện này, hắn chỉ có thể lẳng lặng nhìn nhi tử của mình tàn sát lẫn nhau, có lẽ một khắc trước khi nhắm mắt hắn sẽ thấy được ai sẽ là người ngồi trên ngôi vị hoàng đế từng là của hắn đi.
Từ sau khi trở về hoàng thành, Thanh Vũ không hề rời hoàng cung nửa bước, luôn luôn ở bên giường bệnh yên lặng làm bạn với phụ hoàng, nhìn lão nhân trên giường từ từ gầy yếu, tiều tụy, trong lòng nàng phi thường khó chịu.
Đế vương cao lớn uy nghiêm từng làm cho toàn bộ thần dân Nam Tấn cam nguyện thần phục đã muốn không còn, nay chỉ còn lại lão nhân nằm trên giường bệnh gần đất xa trời, ở trong ốm đau thống khổ tưởng niệm khí thế hào hùng lúc còn trẻ.
Trong cung, hoàng tộc cùng cung nhân đã sớm bắt tay vào chuẩn bị tang lễ, ngự y nói Hoàng thượng có khả năng sống không quá mùa đông năm nay, này cũng chính là nguyên nhân ba vị hoàng tử xuất ra cú đánh cuối cùng, bởi vì bọn họ phải ở trước khi Hoàng thượng băng hà xác định được Thái tử, người thua cuộc bồi Hoàng thượng chết đi, người thắng thay bọn họ cử hành tang lễ.
Một tháng này, Thanh Vũ không để ý đến các hoàng huynh sống chết tranh đấu, ngoại trừ bồi mẫu phi nói chuyện, phần lớn thời gian đều ở bên giường bệnh chiếu cố Hoàng thượng, ngồi ở bên cạnh chậm rãi hướng Hoàng thượng kể ra nàng cùng Cách Ca chuyện xưa.
Nàng nói rất rất nhiều, mỗi lần kể đến những lúc vui vẻ khoái hoạt, Thanh Vũ liền cầm không được rơi lệ, trên giường bệnh Hoàng thượng yên lặng nghe các nàng chuyện xưa, cùng Thanh Vũ khóc, cùng Thanh Vũ cười.
"Phụ hoàng, Thanh Vũ nên làm cái gì bây giờ? Vì sao nàng lại là nữ tử? Vì sao nàng là Thanh Vũ thân muội muội? Thanh Vũ thực sự rất yêu tiểu thất, yêu khắc cốt minh tâm, nhưng là vì sao lại như vậy?" Thanh Vũ ghé vào trên giường thương tâm muốn chết nhỏ giọng nức nở.
Nàng thực sự rất yêu tiểu thất, thực sự rất rất yêu! Một tháng qua hướng Hoàng thượng kể ra từng khoảng khắc, từng kỷ niệm của nàng cùng tiểu thất, nhớ lại thời gian khoái hoạt của hai người, không biết bắt đầu từ khi nào, Thanh Vũ đã không còn quan tâm tiểu thất là nam hay nữ, chỉ cần có thể ở bên nhau là tốt rồi, nàng hiện tại rốt cuộc hiểu được lúc trước Tô tỷ tỷ vì sao lại thống khổ như vậy.
Tô tỷ tỷ kết cục ngay tại trước mắt, Thanh Vũ không muốn dẫm vào con đường của nàng, lại càng không nguyện giống mẫu phi của nàng hối hận cả đời.
Đúng vậy, một lần ngoài ý muốn, Thanh Vũ vô tình biết được bí mật mà mẫu phi nàng chôn giấu trong lòng nhiều năm, nàng rốt cuộc hiểu được vì sao mỗi lần gọi tên của nàng, trong mắt mẫu phi luôn đau thương như vậy.
Ngày hôm đó, Hoa phi vẫn luôn không động tới rượu lại đột nhiên uống đến say mèm, đơn giản ngày hôm đó chính là ngày nàng cùng Khinh Vũ thề muốn bên nhau đến răng long đầu bạc.
Nhưng là...!
Trong cơn say, Hoa phi ôm Thanh Vũ thương tâm kể ra quá khứ của nàng cùng nữ tử tên là Khinh Vũ kia, kể ra nàng đối nữ tử kia yêu đến khắc cốt minh tâm, kể ra nỗi tơ vương hối hận dày vò nàng nhiều năm như vậy.
Nhìn mẫu phi say đến mơ hồ chìm trong hồi ức, nghe nàng kể ra cái kia kêu Hoa Dung cùng Khinh Vũ chuyện xưa, cảm thụ được hai nữ tử hiểu nhau yêu nhau, Thanh Vũ không biết vì cái gì nhớ tới chính mình cùng tiểu thất.
Trong nháy mắt đó, Thanh Vũ quyết định mặc kệ tiểu thất là nam hay nữ, nàng nhất định phải cùng nàng ấy ở bên nhau, nữ tử cũng được, nam tử cũng thế, chỉ cẩn có thể được ở bên cạnh tiểu thất là được.
Nhưng là, vì cái gì tiểu thất lại là muội muội của nàng, điều này làm cho Thanh Vũ rất thống khổ, nàng có thể không quan tâm tiểu thất là nữ tử, nhưng nàng không cách nào quên đi được quan hệ huyết thống giữa các nàng.
Hoàng thượng suy yếu từ ái nhìn Thanh Vũ, cười vuốt ve tóc nàng, quay đầu nhìn vào hư không chìm trong hồi tưởng, nói: "Rất nhiều năm trước, có cái ham chơi nam hài cả ngày đánh nhau gây chuyện thị phi, không thích đọc sách, sau lại có một lần tiểu nam hài chọc giận phụ thân của hắn rồi bị đưa đến chỗ cửu thúc thúc nơi xa xôi..."
Tiểu nam hài ở thúc thúc gia sống rất nhiều năm, đi theo một đám lão tặc cả ngày trộm đạo, hoặc là nhìn lén nữ tử tắm rửa, hoặc là khắp nơi chỉnh người, là cái mười phần tiểu bá vương bại hoại!
Sau lại có một ngày, phụ thân của tiểu nam hài ngoài ý muốn qua đời, các ca ca của hắn lao vào tranh đấu gia sản, chết rất nhiều người, tiểu nam hài dưới sự trợ giúp của cửu thúc thúc thuận lợi kế thừa gia sản.
Hắn tuân theo nguyện vọng của phụ thân sống trong một cái đình viện rất rất lớn, cưới vài cái nữ tử hắn không yêu, mỗi ngày trôi qua vừa phiền vừa đau khổ.
Phụ thân đã qua đời của hắn luôn hy vọng hắn có thể đem sản nghiệp trong nhà mở rộng, đem những thứ bị người xấu cướp đi từng cái giành lại, hắn cũng muốn hoàn thành nguyện vọng của phụ thân, nhưng là vẫn không có cơ hội.
Sau những ngày dài chịu đựng thống khổ, hắn rốt cuộc không chịu nổi mà vụng trộm rời nhà trốn đi, gặp được nữ tử đời này hắn yêu nhất cùng tốt nhất hảo huynh đệ.
Nữ tử đó tên là Mai Như Tuyết, nàng xinh đẹp, ôn nhu, thiện lương, nhất cử nhất động đều thật sâu hấp dẫn hắn, nhưng đối phương lại yêu tha thiết trượng phu của nàng, đó là một nam nhân tên Diệp Lạc, vì thế hắn đem phần tình cảm này chôn giấu thật sâu nơi đáy lòng.
Sau lại hắn cùng Diệp Lạc trở thành hảo huynh đệ, ba người cùng nhau du ngoạn, khoảng thời gian đó chính là những ngày tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
Nhưng rồi có một ngày hắn tình cờ biết được Diệp Lạc kỳ thật cư nhiên là một cái nữ tử, lúc ấy hắn thực kinh hãi, nhưng nhìn Như Tuyết cùng Diệp Lạc yêu nhau đến khắc cốt minh tâm, hắn chỉ có thể yên lặng chúc phúc hai người bọn họ.
Nhưng không may biến cố xảy ra, Diệp Lạc vì cứu hắn mà táng thân trong biển lửa, nhìn Như Tuyết còn đang mang thai, hắn không biết nên làm sao đối mặt, vì thế đem mẫu tử hai người mang về nhà, sau đó đem hài tử mà Như Tuyết dùng mạng sống để đổi lấy nuôi dưỡng thành người.
Nhìn hài tử kia cùng nữ nhi của mình yêu nhau, nhìn hài tử kia ngày một lớn lên, nhìn hài tử kia càng ngày càng cường đại, hắn rốt cuộc có thể nhắm mắt mà đi gặp vị huynh đệ vì cứu mình mà chết kia nơi hoàng tuyền.
Thanh Vũ nghe Hoàng thượng chậm rãi kể lại chuyện xưa của tiểu nam hài kia, vẻ mặt khiếp sợ, nguyên lai tiểu thất không phải muội muội của nàng, mà là...!
Nhìn phụ hoàng đã nhắm mắt ngủ, Thanh Vũ không biết chính mình như thế nào rời khỏi cung điện, trong đầu một mảnh hỗn độn, thân phận thật sự của tiểu thất làm nàng chấn kinh rồi, trong lúc nhất thời không thể lấy lại tinh thần.
Ngày đông dần dần tới gần, cách xa ngàn dặm Cửu vương phủ, Cách Ca mỗi ngày ngoại trừ cùng Hoa nhi chỉnh bốn cái lão nhân không biết xấu hổ kia, phần lớn thời gian là mặt dày vô sỉ hướng Mộ Dung Tuyết Ngân dây dưa mờ ám, thỉnh thoảng cũng sẽ không biết xấu hổ đùa giỡn Khuynh Thành, còn lại là cùng Mạc Vân Hy cái tên kia đào góc tường lẫn nhau.
Mạc Vân Hy người này không biết là sử dụng cái gì mê hồn dược, khiến cho toàn bộ công tử ca trong Hoài An thành đều hướng Cách Ca phát ra khiêu chiến, đấu văn đấu võ, quần ẩu, hạ độc thủ, đại chiến võ mồm văng nước miếng đầy trời, rất nhanh Cách Ca trở thành toàn dân công địch.
ĐáNó sẽnh xong một cái liền đến một đống, mấy tên nội tiết tố tràn đầy này vì có thể giành được Hoài An thành băng sơn mỹ nhân Mạc Vân Hy ưu ái, dùng hết ăn nãi khí lực đối phó Cách Ca; Không ít tiểu thư khuê các từng bị Mạc Vân Hy sờ qua tay nhỏ cũng kêu gọi hộ hoa sứ giả của mình cấp Cách Ca thêm phiền.
Rơi vào đường cùng, người nào đó nghĩ ra một cái phương pháp phi thường ác độc, nếu đã trở thành toàn thành công địch, như vậy ta còn cần mặt mũi nữa làm gì.
Vì thế người nào đó liền không biết xấu hổ cả ngày mang theo một đám tùy tùng nghênh ngang đi trên đường, nhìn thấy mỹ nữ liền sà vào trêu chọc đùa giỡn, nhìn thấy mỹ nam hay tiểu bạch kiểm liền bắt cóc về phủ ném lên trên giường Hoa nhi, đem bực bội mấy ngày nay toàn bộ phát tiết, nhất là đả kích do Thanh Vũ bỏ đi mang đến.
Từ khi mấy mỹ nam bị bắt cóc, trong lúc nhất thời làm đám công tử ca mang lòng hoảng sợ, trốn ở trong nhà không dám đi ra.
Mà các tiểu thư, tiểu nương tử bị Cách Ca không biết xấu hổ đùa giỡn đều ngượng ngùng đến không dám gặp người, vì thế một màn tuồng kịch do Mạc Vân Hy dựng lên để chống lại Cách Ca không bệnh mà chết, này làm cho tiểu Mạc tức đến nghiến răng nghiến lợi thật lâu.
Mọi hành động cử chỉ của Cách Ca bị các hoàng tử nơi hoàng thành nhìn đến, trong lòng nhất thời buông xuống một chút tâm tư, chuyên tâm đối phó đại địch phía trước.
Thời gian trôi qua dần đến tháng mười hai, từ khi lão tam đột nhiên trúng độc toàn thân tê liệt đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế càng thêm kịch liệt, lão tam ngoài ý muốn bị knockout làm cho lão tứ cùng lão lục giết đỏ cả mắt rồi, không thèm quan tâm đến thể diện mà trực tiếp gây chiến.
Trong lúc nhất thời triều đình thế cục rung chuyển bất an, hôm nay người này vì tham ô mà rớt đài, ngày mai người kia vì có ý tạo phản mà bị sung quân đến biên cương, có người ngã xuống lập tức có người tiến lên, vô số người chịu liên lụy trong cuộc chiến này.
Mà đám người tể tướng, thái sư, Lý tướng quân lại mắt lạnh nhìn này hết thảy, bởi vì trong tay bọn họ nắm giữ Nam Tấn tối trọng yếu dàn giáo, chỉ cần dàn giáo đó ổn định, lão tứ cùng lão lục có nháo bao nhiêu cũng không thể làm lật con thuyền lớn Nam Tấn này.
Vào đông, trận tuyết đầu mùa chậm rãi hạ xuống, thân thể Hoàng thượng dần dần không xong, nằm ở trên giường nói không ra lời, chỉ còn lại một hơi cuối cùng cố gắng chống đỡ, có lẽ hắn đang đợi Cách Ca, đợi hài tử kia đến nhìn hắn một lần cuối cùng.
Thanh Vũ rất hoang mang, rõ ràng phụ hoàng phi thường nhớ mong tiểu thất, nhưng là vì sao lại không cho tiểu thất trở về? Dựa theo lẽ thường, lúc Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, tất cả hoàng tử đều cần phải ở trước giường tẫn hiếu, cho dù đã là phiên vương cũng phải trở về, nhưng Hoàng thượng lại ra một đạo thánh chỉ đem đã muốn nhích người Cách Ca gắt gao đặt ở Hoài An thành, không cho phép trở về.
Hoàng thượng so với ai khác đều hiểu rõ thế cục hiện tại, Cách Ca chỉ có không trở lại mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng, một khi trở về toàn bộ bố cục liền bị hủy, đến lúc đó ngay cả tính mạng có thể giữ được hay không cũng khó nói.
Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, Hoàng thượng càng ngày càng suy yếu, thậm chí có đôi khi không thể ăn uống, mắt thấy ngày đó càng ngày càng tới gần, lão tứ cùng lão lục nghênh đón trận đại chiến cuối cùng.
- ---****----
Ed: Vậy là rõ tại sao lại là ngụy incest rồi nhá.
Còn về tại s lại mag thai đc thì từ từ rồi sẽ rõ ????
Tuần này ta đi học lại rồi, thêm quả học bù nữa chớ, vừa mệt vừa nóng ????
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...