Hoàng cung.
Dưới sự hướng dẫn của Viên Giáng Ảnh, vượt qua tầng tầng lớp lớp canh giữ nghiêm ngặt, Bạch Tử Y cùng An tu đi đến Hiên Viên Điện. Mới vừa vào cửa liền thấy đoàn người hướng về phía Viên Giáng Ảnh quỳ xuống, Bạch Tử Y không để ý đến hành động của mọi người, đi thẳng về hướng Viên Giáng Vũ. Sau khi Viên Giáng Ảnh nói bình thân, mọi người lập tức nghiêm chỉnh đứng lên, tiếp tục làm việc, trong đó có một cung nữ hô lên một tiếng: "Hoàng thượng!"
Thì ra vào lúc này, Bạch Tử Y đang chữa trị cho Viên Giáng Vũ, mà Viên Giáng Vũ cũng đã có dấu hiện thanh tĩnh. Sau khi mọi người nghe cung nữ hô lên, toàn bộ dừng hết công việc, mấy vị thái y tụ tập đến trước giường Viên Giáng Vũ.
"Ngươi là ai? Sao có thể tự tiện động long thể!" Một thái y trong đó hỏi. Không thể tin hoàng thượng vốn dĩ đã hôn mê chợt có dấu hiệu tỉnh lại.
Bạch Tử Y không nói gì, tiếp tục khống chế cổ trong cơ thể Viên Giáng Vũ. Lúc này, Viên Giáng Ảnh để tất cả mọi người đi ra ngoài, chỉ chừa An Tu cùng mình trong phòng, nhìn Bạch Tử Y trị liệu.
"Ta cần nước muối, một bình dấm, mau!" Bạch Tử Y nói với An Tu.
"Viên Giáng Ảnh gọi cung nữ vào đi, để cho các nàng đi mang đồ cần dùng đến." Lúc này, Bạch Tử Y lại lên tiếng.
"Cổ độc này có thể trị khỏi, bất quá trình tự vô cùng phiền toái, các ngươi gọi cung nữ vào đi." Bất quá Bạch Tử Y đã quên một chuyện, chính là bước cuối cùng cần phải có người cùng hắn sinh hoạt vợ chồng.
Viên Giáng Ảnh gọi mấy cung nữ đi vào. Rất nhanh, trị liệu đã tiến đến bước cuối cùng. Bạch Tử Y xoay đầu lại.
"Các ngươi tạm thời đi ra ngoài, ta muốn một mình chữa trị." Loại dược liệu này không thể bỏ, muốn chạm cũng chỉ có thể chạm vào mình!
Liếc thấy ánh mắt Tử Y không lay chuyển, mặc dù còn rất nhiều nghi vấn, bất quá vẫn tín nhiệm Bạch Tử Y, An Tu liền đẩy Viên Giáng Ảnh đi ra ngoài.
"Chúng ta lại gặp mặt rồi." Y đi tới ngồi xuống trước giường Vũ, đưa tay khẽ vuốt mặt Vũ, Bạch Tử Y ôn nhu cùng ánh mắt si mê nhìn Vũ đang nằm ngủ say ở trên giường. Không có vẻ mặt lãnh khốc, cũng không có ánh mắt vô tình, cứ như vậy ngủ say, Y biết, một hồi hắn sẽ thanh tĩnh, sau đó sẽ khiến mình bị hãm sâu.
Không tự chủ, nhìn Vũ ngủ mê man, nước mắt phảng phất không cầm được rơi xuống, chảy xuôi theo gương mặt, nhỏ xuống trên khuôn mặt tái nhợt của Vũ. Chợt, mí mắt Vũ giật giật, mở mắt ra, Y vội vàng lau đi nước mắt, vội vàng lên tiếng: "Hoàng thượng."
Vũ vẫn không nhúc nhích, chẳng qua nhìn Y một lúc, lạnh lùng nói: "Nước." Y lập tức cầm ly nước đặt ở trên bàn lên, sau đó đưa hắn uống.
Vũ giương mắt nhìn Y một chút, "Tới đây." Y vẫn không nhúc nhích, chẳng qua ngơ ngác nhìn Vũ.
"Không hiểu ý của ta?" Vũ nhíu mày một cái, vẫn ngồi yên ở trên giường nhìn Y.
"Chuyện phải đến cũng đã đến rồi."
Thấy sắc mặt Y không thay đổi, Vũ chợt giơ hai tay kéo Y qua, Y lập tức nhắm mắt lại.
Lập tức, Vũ trở nên thô bạo, đem quần áo Y gạt đi, thẳng tắp tiến vào trong Y, Y đau đớn rơi nước mắt, lại cắn môi không phát ra một tiếng động. Cả một buổi tối cùng Vũ đấu đá lung tung.
Khi Y tỉnh lại đã là buổi sáng. Y bò dậy, dọn dẹp vết bẩn trên đất, sửa sang lại đôi chút thì đi ra khỏi cung điện, trong một khắc đó, Y không phát hiện ra, Vũ mở mắt nhìn Y một cái. Lúc từ cung điện đi ra, An Tu nhìn thấy vài dấu vết ở khắp người Y. Không nói lời nào mang Y trở về phủ.
Qua mấy ngày, trong cung đưa ra đạo ý chỉ, nói Hoàng đế muốn gặp thần y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...