Rất nhanh, đoàn người đi sâu vào trong rừng, tìm kiếm gian nhà của người quen An Tu.
Đoàn người mất một đoạn đường khá dài, không ngoài mong đợi đã nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ trước mặt.
An Tu cười buông bàn tay đang đỡ Y ra, tiến lên gõ gõ cửa.
"Nãi, mở cửa đi." Vừa nói vừa gõ cửa. Người bên trong vẫn im lặng, trong khu rừng chỉ còn lại thanh âm gõ cửa của An Tu vọng lại, yên tĩnh đến kì lạ.
"Không có người sao", An Tu thì thào tự nói, nhưng rất nhanh, bên trong liền truyền ra tiếng vang.
"Đến đây, đến đây, đừng gõ nữa." An Tu đứng ngoài cửa liền nghe thấy giọng của Nãi, liền ngưng gõ cửa, trên mặt hiện lên nụ cười khẽ.
"Két...." Cánh cửa gỗ nặng nề bị người đẩy ra. Bên trong xuất hiện một...... Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Không sai, chính là thiếu niên. Hai má hơi hơi ửng hồng, con ngươi đen lúng liếng, cùng gò má phì nộm của trẻ con, đúng bộ dạng của một thiếu niên.
"An Tu là ngươi a, đã lâu không gặp, sao giờ mới về thăm ta a." Khẩu khí của Nãi đối với An Tu vừa oán giận vừa kì quái.
Vừa thấy Nãi lộ diện, Vũ cùng Y đều sửng sốt, đánh chết bọn họ cũng không nghĩ đến, trưởng thôn Miêu Cương chính là một tiểu hài tử mười lăm mười sáu tuổi.
"Ngươi a ngươi a, nhiều năm trôi qua như vậy mà sao ngươi vẫn là bộ dạng này a", An Tu đành lên nói với Nãi.
"Phải không?? Ta cũng không nhớ a. Hai mươi năm trước ta vẫn như vậy mà. Được rồi được, không nói nữa, vào nhà rồi chúng ta hãy nói tiếp, thật ngại, đã để các ngươi chê cười a." Vừa nói xong, Nãi liền nghiêng nghiêng người, để đám người của Vũ tiến vào.
An Tu cũng quay đầu, "Đi vào đi."
Vũ dẫn đầu đỡ Y tiến nhập vào nhà của Nãi, để lại bọn thị vệ chờ ở phía ngoài, dù sao nhà của Nãi cũng không thể chứa hết tất cả người.
"Được rồi, vô sự bất đăng tam bảo điện (*), có chuyện gì ngươi cứ nói đi." Nãi vào nhà, sau đó liền nâng trà ngồi xuống, hỏi.
(*) Vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có chuyện sẽ không đến nhà tìm người giúp.
An Tu rất nhanh liền đem tất cả mọi chuyện kể ra.
"Thì ra là thế, được, lần này ta sẽ giúp ngươi." Nãi mỉm cười nói. Sau đó bước đến trước mặt Y cùng Vũ.
"Ngươi chính là Y sao?" Nãi cười nói, nhìn Y đang ngồi tựa ở ghế.
"Đúng thế." Hiện tại, Y đã không còn bộ dạng nghịch ngợm không biết sự đời như trước đây nữa. Tuy vẫn đang tựa vào trong lòng Vũ, nhưng lại khá im lặng. Theo thời gian trôi qua, Y càng trầm tĩnh, càng lộ ra khí chất riêng của chính mình, không còn bộ dáng không hiểu thế sự trước kia nữa. Tuy cổ độc đã ăn mòn thân thể Y, nhưng Y lại không lộ bộ dáng yếu nhược của lúc trước.
Còn Vũ cũng đã thay đổi, trước kia luôn thời thời khắc khắc bảo hộ Y, cẩn thận quan tâm Y. Nhưng hiện tại.... Có lẽ tình cảm của bản thân Vũ đã phai nhạt, trừ bỏ chạm mặt, Vũ rất ít xuất hiện ở trước mặt Y.
"Hiện tại bệnh của ngươi có hai cách để trị tận gốc. Một, đem cổ hoàn toàn trừ đi, nhưng về sau ngươi sẽ không thể có người yêu. Hai là không trừ đi cổ, nhưng ngươi sẽ phải chịu đựng đau khổ dày vò bảy bảy bốn mươi chín ngày, thay hết tất cả máu đi, như vậy cổ sẽ mất đi tác dụng."
"Để ta suy nghĩ, cần phải suy nghĩ." Y không thể bỗng chốc chọn ra đáp án, nhìn sang Vũ đang ngồi bên cạnh hắn, hỏi.
"Vũ hi vọng ta chọn cách nào?."
"Ngươi thích chọn thế nào thì chọn thế đó." Vũ tùy tiện trả lời, lúc này trông thật lạnh lùng, vô tâm.
"Này... Ta chọn cách thứ hai." Đây là một quyết định trọng đại, liền rất nhanh đưa ra quyết định.
"Vậy được rồi, ngày mai ngươi cứ đến đây, giờ ta đi chuẩn bị dược liệu giúp ngươi.”
"Ừ." Nói xong, Y liền chuẩn bị một mình rời đi.
"Đợi chút." An Tu gọi Y đang chuẩn bị rời đi, hỏi.
"Ngươi xác định không hối hận sao?" Nói xong, hắn nhìn về phía Vũ đang ngồi ở ghế, bất vi sở động(*).
(*) Bất vi sở động: không chút động đậy, hay nói đúng hơn Vũ chính là tượng gỗ.
Y cười cười bi thương."Nếu như ngay cả ta cũng buông tay, này không phải vĩnh viễn đều mất đi cơ hội." Nói xong, nhìn Vũ một lúc, thẳng thừng rời đi. Bỗng nhiên Vũ lên tiếng.
"Ngày mai ta sẽ đến, hộ tống tới nơi đây, nên hẳn sẽ đi cùng."
Y dừng bước lại một chút, rồi vẫn ly khai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...