Một đội quân trên trăm tinh anh ra sức ra sức vung roi thúc ngựa tung vó trên thảo nguyên mênh mông rời khỏi hiện trường. Ánh nắng hoàng hôn nóng rực sải xuống những thi thể lạnh băng trên mặt đất, thảo nguyên vốn tràn đầy sức sống chim chóc bay lượn giờ đây chỉ còn một mảnh thê lương.
Không biết do nắng chiều nhuộm đẫm thi thể hay máu tươi nhuộm đẫm một mảng bầu trời mà từ xa nhìn lại, góc chân trời bị nhuộm một mảnh đỏ rực tiên diễm đến chói mắt trông rất đỗi bi thương.
Thác Bạt Hoàn Thành ôm thân thể lạnh như băng của Thịnh Lật nhảy xuống ngựa, trực tiếp chạy vào doanh trướng. Dọc theo đường đi Thác Bạt Hoàn Thành cứ như phát điên, không ngừng nhìn Thịnh Lật đã hoàn toàn mất ý thức nằm trong ngực la lên, Lý Mục cũng đã sớm dùng bồ câu đưa tin để ngự y chờ trước doanh trướng.
Sau khi vào trong, Thác Bạt Hoàn Thành cẩn thận đặt Thịnh Lật nằm trên giường, tiếp theo lật người quan sát, vết thương trên lưng dài ước chừng hai mươi centimét, máu chảy thấm ướt cả y phục, ngự y phải dùng kéo cắt bỏ y phục, y phục lại dính cùng vết thương khi cắt vô tình động phải, Thịnh Lật còn đang hôn mê bị đau đến rên lên một tiếng.
“Nhẹ chút!” Thác Bạt Hoàn Thành nén xuống tức giận đến hai tay không ngừng run rẩy. Lý Mục đứng ở bên cạnh đem hết thảy thu vào trong đáy mắt.
“A......” Khi cắt y phục lần nữa tác động vết thương khiến Thịnh Lật rên khe khẽ.
“Hỗn trướng!” Bảo ngươi nhẹ tay một chút ngươi lại xem lời ta như gió thoảng bên tai hả! Thác Bạt Hoàn Thành tức giận gầm lên.
“Dạ, Dạ!” Ngự y đã sớm sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, hiện tại hai chân run rẩy không ngừng.
“Thác Bạt Hoàn Thành, ngươi cũng bị thương, ta đưa ngươi ra ngoài bôi thuốc.” Lý Mục khuyên nhủ.
“Đừng động tới ta, ta muốn ở đây xem y!” Thác Bạt không nhúc nhích.
“Ngươi ở đây chỉ biết ảnh hưởng đến ngự y, đi thôi.” Lý Mục kéo cánh tay Thác Bạt Hoàn Thành lôi ra ngoài các.
“Một lát nửa ngự y sẽ đến bẩm báo thương thế Thịnh Lật, chúng ta lát nửa quay lại.” Ngay sau đó Lý Mục lại hỏi ngự y băng bó cho Thác Bạt Hoàn Thành: “Thác Bạt tướng quân vết thương thế nào?”
“Hồi bẩm đô đốc, cả người tướng quân bị tổng cộng tám vết đao, may tất cả không bị thương đến da thịt, nghỉ ngơi mấy tháng sẽ không sao. Chỉ là vết thương ngay chân lần trước còn chưa khỏi hẳn, giờ lại bị nước mưa thấm ướt nhiễm trùng, sau này nhất định phải rất điều dưỡng. Hơn nữa trong vòng ba tháng tới, e rằng tướng quân không thể nữa cỡi ngựa.” Ngự y thành thật đáp lại.
“Xuống đi!” Lý Mục nói.
“Dạ”
+++++
Thác Bạt Hoàn Thành ngồi trước bàn dài, trên người quấn đầy băng gạc lộn xộn, tuy thân thể trải rộng vết thương nhưng trên người Thác Bạt Hoàn Thành vẫn tản ra hàn khí bức người khiến người ta không rét mà run.
“Tra rõ ai muốn giết ta chưa?”
Lý Mục lắc đầu nói tra không ra, ngay cả bắt được mấy tên còn sót lại bọn chúng cũng không trả lời mà đồng loạt cắn lưỡi tự vẫn.
“Ta nhất định phải điều tra ra rốt cuộc là ai cả gan như vậy!” Thác Bạt Hoàn Thành nện một quyền lên bàn, mặt trên lập tức nứt ra một khe hẹp “Ta lập tức đi tra, ngươi nghỉ ngơi trước đi, mới vừa rồi chủ công dùng bồ câu đưa tin biết được ngươi bị thương liền bảo ta cứ ở lại thảo nguyên, chờ vết thương ngươi khỏi hẳn rồi mới rời đi.” Lý Mục nói.
Ngay lúc này, ngự y cũng đi khỏi nội các quỳ trước mặt Thác Bạt Hoàn Thành: “Hồi bẩm tướng quân, thiếu niên trong nội các đã thoát khỏi nguy hiểm, vết thương sau lưng chỉ ảnh hưởng da thịt chứ cũng không tổn thương bên trong, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao, nhưng mà......” Nói đến đây ngự y lại ấp a ấp úng.
“Nhưng cái gì, nói mau!” Thác Bạt Hoàn Thành sốt ruột chất vấn.
“Nhưng vị thiếu niên kia bị mắc mưa còn nhiễm gió rét, sợ rằng vết thương kia rất khó lành.”
“Bốp!” Thác Bạt Hoàn Thành hung hăng ném cái chén trên bàn xuống mặt đất, ai ngờ đập trúng đầu ngự y, ông ta sợ đến không ngừng dập đầu xin tha thứ.
“Cái gì gọi là khó lành, bổn tướng quân nói cho ông biết, nếu y xảy ra chuyện bất trắc ta sẽ diệt cửu tộc ông”
“Dạ, dạ, nô tài lập tức đi tra phương thuốc chữa trị ạ.” Khuôn mặt ngự y đã ứa đầy mồ hôi.
“Cút!”
“Dạ, dạ.....” Ngự y nhanh chóng lăn một vòng ra khỏi doanh trướng.
Thác Bạt Hoàn Thành nhíu chặt mày, tay phải xoa xoa trán.
Lúc này Lý Mục cũng đi tới nói: “Xem ra chỗ chúng ta có người mật thám, bọn họ muốn ám sát ngươi nhất định phải hiểu rõ hành tung của ngươi mà hành tung của ngươi trừ ngươi ra chỉ có ta cùng Thịnh Lật, y......” Lý Mục nói ra nghi ngờ của mình.
“Không thể nào!” Thác Bạt Hoàn Thành phản bác: “Nếu thật là Thịnh Lật, y muốn giết ta thì thiếu gì cơ hội cần gì phải chờ lâu như vậy?”
“Báo ——!” Đột nhiên có một người thị vệ vọt vào doanh trướng, quỳ một chân trên đất.”Báo cáo tướng quân, Lý Mục đô đốc, chúng ta vốn muốn đưa quân lính trên thảo nguyên trở lại doanh trại, ai ngờ trên đường bị người ta phục kích.”
“Cái gì!” Lý Mục đập mạnh lên bàn.
Thác Bạt Hoàn Thành hỏi: “Thương vong thế nào?”
“Hồi tướng quân, binh lính chết trận hai nghìn năm trăm người, toàn bộ binh lính còn lại đều bị thương!”
Sau khi Lý Mục nghe xong, thụt lùi hai bước ngồi bệt trên đất...... hai mắt đầy tơ máu trong miệng lẩm bẩm: “Toàn quân bị diệt!?” Thác Bạt Hoàn Thành rất nhanh trấn định truyền ra quân lệnh, nhanh chóng điều ba nghìn bộ binh đến đó cứu viện.
“Tuân Lệnh” Thị vệ thối lui khỏi doanh trướng, Lý Mục siết chặt hai đấm: “Thì ra mục đích thực sự của bọn họ là binh lính của ta! Haizzz, ta làm sao lại đần như vậy a.”
“Ngươi không nên tự trách, nếu ngươi không đi cứu ta, bọn họ ám sát được chủ tướng, chiến công cũng không tệ, nhất định có chuẩn bị mà đến. Ngươi hôm nay cũng vất vả rồi, về trước nghỉ ngơi đi......” Thác Bạt Hoàn Thành dùng sức đứng lên, vòng qua đi vào trong nội các.
Trong nội các được bày biện đơn giản khiến căn phòng trông rất trống trải, Thác Bạt Hoàn Thành đột nhiên cảm thấy gian phòng này rất yên tĩnh, yên lặng đến chỉ nghe được tiếng hít thở yếu ớt của Thịnh Lật.
Hắn nhẹ ngồi xuống bên giường, sợ ảnh hưởng đến người nọ chỉ duỗi tay nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt ngủ nghiêng Thịnh Lật, khuôn mặt y rất tinh xảo thậm chí diễm lệ vô song, vì đau đớn mà chân mày nhíu chặt, đôi môi nhỏ nhắn khẽ cong lên như muốn nói ra bất mãn trong lòng hay như đang làm nũng.
“Tiểu sủng vật, nhanh mở mắt ra đi, trước khi ngất ngươi ôm lưng ta đã nói gì?” Thác Bạt Hoàn Thành dịch chuyển chậm rãi nằm xuống bên cạnh Thịnh Lật, đồng thời khép lại mắt, cảm giác thế này thật lạ lẫm, không liên quan đến quyền vị cũng không dính dáng đến gió trăng mà thanh thản yên bình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...