Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi hóa đá nhìn Quốc Anh khóa môi với một cô gái ở một góc tường, ánh đèn đường vàng vào chiếu vào họ.
Tay chân tôi run bần bật, môi khe khẽ nhếch mà không nói được gì.
Bên cạnh, một cô bạn học chung hồi cấp hai đang nắm lấy tay tôi lắc lắc.
"Thiên Tuệ" Cô ấy gọi, có vẻ như đã biết những gì đang diễn ra trong đầu tôi.
Tôi hất tay cô ấy ra lao đến nắm áo Quốc Anh lôi ra, hẳn là họ say mê quá nên gương mặt đờ đẫn ra, cô gái kia còn nhìn tôi đứng tròng vài giây:
"Cô là ai sao dám?" Cô ta quát
Tôi nhìn cô ta không chớp mắt, định quơ tay cho cô ta một bọp tay thì quay lại cho Quốc Anh một đấm vào mặt, sau đó là một tràn đánh đấm tứ tung.
Do hành động chớp nhoáng nên tôi vẫn chưa thấy Quốc Anh hé môi nói gì, anh ta chỉ biết rên la từ những cú đánh từ tôi, sau đó mới nhận ra cô bạn đang đi cạnh cố kéo giữ tôi lại, sợ tôi sẽ sát hại chồng chưa cưới của mình.
"Anh biết võ mà? Sao không giỏi kháng cự lại?" Tôi vừa đánh vừa quát to Quốc Anh, trong đầu tôi lúc này chỉ biết ấm ức rớt nước mắt, tay chân đánh tới tấp anh ta.
Đánh đã tay rồi, tôi vội bỏ chạy tới gần một cây đèn đường gần đó, ngồi ôm gối khóc:
"Đồ khốn! Đi chết đi!" Tôi càu nhàu rủa, nước mắt làm ướt váy của tôi, nhưng tôi chẳng màn.
Tên khốn, tại sao tôi lại bực bội như vậy? Anh ta vốn dĩ là một kẻ trăng hoa có tiếng mà, tôi thừa biết điều đó, nhưng sao tôi lại không làm chủ được mình cơ chứ?
Chợt có một bàn tay ôm lấy vai tôi, tôi mặc kệ, vẫn ngồi khóc thút thít:
"Tôi xin lỗi, hôm nay đi chơi với cậu mà thành ra bi kịch" Tôi vẫn ôm gối
"Anh xin lỗi" giọng của Quốc Anh.
Lập tức như bị kích ứng, tôi quay sang nhìn anh ta với ánh mắt đẫm lệ ấm ức, định dang chân đạp anh ta một cái thì Quốc Anh đã ôm chầm lấy tôi, ôm chặt.
Anh ta thậm chí không cho tôi được cử động dù một chút.
"Bỏ ra đồ chết tiệt, anh đừng tưởng ôm tôi, vỗ về tôi là có thể xóa sạch cái tội lỗi của anh, tôi không phải trẻ con"
"Em có ghen không?"
"Anh lo mà tìm lời xin lỗi cô tình nhân của anh kìa, đừng có mà nói tôi" Tôi quát, có thể tượng tượng công suất "phát thanh" của mình to đến cỡ nào, thậm chí bị anh ta ôm chặt, miệng tôi đã gần với tai anh ta, nhưng anh ta tỏ ra điềm tỉnh vô cùng. Tôi khâm phục thật.
"Anh hỏi, em ghen phải không?"
Khốn! Đến nước này còn hỏi câu nói, cái tên biến thái này, tôi thực chất không hiểu lắm về từ "ghen" nhưng mà nhất thời không làm chủ được, tôi đã mạnh miệng:
"Phải tôi ghen đấy! Tôi chưa bao giờ hôn ai cả, còn anh thì..."
Tôi to mắt, đập đập tay vào ngực anh ta cố đẩy anh ta ra, anh ta đang cưỡng hôn tôi.
Tức thì, tôi cắn mạnh vào lưỡi Quốc anh, rốt cuộc anh ta cũng chịu buông ra, gương mặt nhăn nhó.
Tôi đứng dậy lùi lại:
"Còn anh thì... hôn hết cô này đến cô kia, cặp hết cô này đến cô kia, lên giường hết cô này đến cô kia" Tôi quát, rồi chạy thẳng một mạch về nhà mà "quên" luôn cô bạn của mình.
Bởi tâm trí tôi đã bị anh ta làm xáo trộn, từ cách đây vài ngày, tôi đã tự nhũ rằng mình không nên phản ứng quá khi gặp những cảnh này, bởi anh ta vốn là vậy, hãy nên xem như bình thường.
Tôi cứ đâm đầu chạy, mà cảm giác như có bước chân đang chạy theo mình, rất gần, nhưng tôi hoàn toàn hụt hơi thật rồi.
Bàn tay ấy luồng qua eo ôm lấy tôi từ sau lưng, cằm đặt lên vai tôi, lúc này tôi cũng không muốn phản kháng nữa, tôi thở dồn dập.
Rõ ràng anh ta muốn bám tôi đến tận cùng, có khi về tận nhà còn "nằm vạ" ở đó luôn không biết chừng.
"Anh chỉ đóng kịch thôi mà, có ngờ đâu em phản ứng... đáng sợ đến vậy!"
"Đóng kịch, nói hồ đồ gì vậy?" Tôi nói mà hơi hạ giọng
Quốc Anh cử động cánh tay rồi lại ôm lấy tôi:
"Cô gái ấy chỉ là bạn học chung hồi đại học với anh, anh chỉ nhờ cô ấy giả vờ làm tình nhân với anh, ban nãy do ở gốc tối nên em không nhận ra rõ, thực chất chỉ là "hiện trường" giả thôi"
Tôi vẫn lạnh lùng:
"Anh trêu ngươi tôi đó à?" Tôi gằn giọng
"anh chỉ muốn biết, thực ra em có tình cảm với anh không, mà... cô bạn của em, cũng là một trong những "diễn viên" được anh thuê. Nếu em không tin, khi nào rảnh anh sẽ gọi cả hai cô gái ấy ra cho em tin."
Tôi dùng khuỷu tay đẩy anh ta ra, quay mặt lại, trợn mắt:
"Cái gì? Con Trang? Cùng phe với anh" Tôi há hốc mồm
Rồi miệng lầm bầm rủa, sau đó cắn chặt môi liếc xéo Quốc Anh:
"Biến mất khỏi tầm nhìn của em ngay"
"Được!" Anh ta mỉm cười thản nhiên, còn tôi thì to mắt, mí mắt cứ giật giật liên hồi, anh ta dám!
Anh ta đi ngược hướng của tôi rồi đi thẳng.
"Biết ngay! Tốt lắm, biến khỏi cuộc đời mình thì càng tốt"
Tôi định nhấc chân lên đi
Đột nhiên lại có một cánh tay ôm lấy cổ tôi, nhẹ nhàng, cứng rắn, là anh ta, đồ khốn! Sao lại bám dai đến như vậy?
"Như vậy được chưa?" giọng của Quốc Anh
"Anh định làm em tức chết mới chịu buông tha sao?"
"Suy cho cùng, không phải là em có tình cảm với anh rồi sao? Nếu không đã phản ứng như vậy" Anh ta nói với giọng buộc tội tôi
Tôi cười khẩy:
"Chỉ là lòng ích kỷ thôi! Thấy chồng chưa cưới của mình thân mật bên cô gái khác thì dĩ nhiên phải phản ứng rồi"
"Em nói dối!" Anh ta quát lên "Nếu không, mỗi khi thấy có cô gái nào lỡn vỡn xung quanh anh, hay có cử chỉ thân mật, em đều nhìn họ kỹ càng đến từng chi tiết nhỏ, như cố gắng tìm xem họ có điểm gì hay ho mà anh thích! Đúng chứ?"
"Anh nhìn lén tôi" Tôi quát lên đầy căm tức
"Tất cả là anh cố ý, kể cả cô thứ ký đó, anh thừa nhận cô ta thích anh, muốn quyến rũ anh, anh cũng định tống khứ cô ta rồi, làm việc chẳng ra sao, còn nhăng nhít."Anh ta nói với giọng bực bội "Trước kia anh hay lăng nhăng, bồ bịch, nhưng từ khi xác định mối quan hệ nghiêm túc với em, thì anh đã không màn đến cô nào nữa ngoài em."
"Không phải anh thích những cô gái ba vòng chuẩn như người mẫu sao? Người như anh tìm được hàng tá cô dễ như trở bàn tay"
"Ừ, anh công nhận cơ thể em chẳng có gì nỗi trội!" Nói đến đó, tôi chỉ muốn cho anh ta một đạp "Nhưng đã yêu rồi thì cũng không quan trọng đến nữa, vã lại, nếu nhìn kỹ thì không đến nỗi thiếu thốn" Anh ta lại nói với giọng giễu cợt
"Đồ thần kinh!" Tôi quay sang nhìn nghiêng "Có định buông em ra không thì bảo?" Tôi bực bội.
Đột nhiên anh ta chồm về phía trước, tay vẫn ôm lấy tôi từ phía sau, đặt lên môi tôi một nụ hôn, tôi cũng không phản kháng lại nữa, dầu sao tôi cũng bất trị với trái tim mình rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...