An Chính Thần thu hồi tấm mắt đang dõi theo chiếc xe quân dụng việt dã chạy khỏi bệnh viện, ngay sau đó chậm rãi dời tầm mắt đến trên người An Hòa.
Đập vào mắt chính là cô con gái nhà mình, bộ dáng người cứng ngắc như đang tiếp nhận thẩm tra của thủ trưởng.
"Vào đi!"
Sau khi bỏ lại những lời này ba cô liền xoay người đi vảo cửa chính bệnh viện, An Hòa chần chờ một lát rồi cũng vội vàng vào theo.
Đây xem như - - - chọc phải tổ ong vò vẽ rồi nhỉ?
Là con gái của An Chính Thần, An Hòa có thể tưởng tượng được tâm tình lúc này của ba mình.
Đối với vấn đề cá nhân, hôn nhân đại sự, bản thân chẳng những không kịp xin phép, ngược lại còn áp dụng chính sách mặc kệ, chuyện này đối với bản thân từ nhỏ đến lớn luôn cố chấp chống đối ba mà nói thực sự là 'phạm quy' rất lớn.
Yêu đương --- vốn là khu vực dễ dàng dẫm phải địa lôi, hiển nhiên, tình huống trước mắt đó là An Hòa còn chưa kịp thẳng thắn để được khoan hồng thì bom hẹn giờ chôn dấu đã lâu phát nổ mất rồi.
Càng khiến người ta buồn bực hơn đấy là, trên thực tế, chuyện tình này cô đã sớm quyết định sẽ thành thật khai báo với ba mẹ mình.
Cho dù có tận lực che dấu thì cũng có thể giấu diếm được bao lâu chứ? Duỗi đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao*, dứt khoát thẳng thắn khai báo, về sau khỏi cần phải ruột gan rối bời vì chuyện này nữa. (*Kiểu gì cũng bị chém, chẳng thà chịu chết luôn ^^)
An Hòa đang chờ thời cơ thích hợp, đợi cho tất cả yên ổn lại sau đó sẽ thuận thế đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, lại nói chuyện xảy ra này cũng là 'nước chảy thành sông*'. (* ý nói chuyện xảy ra như lẽ tự nhiên)
Nhưng mà, thời điểm gánh vác trọng trách này không được tốt lắm.
Từ chủ động biến thành bị động, điều này khiến cho An Hòa cảm thấy vô cùng ảo não.
Mà cứ tưởng tượng đến 'trận địa' đang chờ phía trước, trong lòng An Hòa liền giống như con thỏ nhỏ, trừ bỏ không biết đi đường nào còn có vài phần đứng ngồi không yên.
Mà thôi, từ xưa đã có câu hồng nhan bạc mệnh, lại nghĩ đến An Hòa từ nhỏ cũng là một đại nha đầu hào khí ngất trời chốn Kinh thành, đến cửa ải này, chẳng lẽ còn để bị tước vũ khí đầu hàng sao?!"
Suy nghĩ xong, An Hòa thầm hít một hơi thật sâu, xoay người nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Sau đó chính là.... ....bầu không khí im lặng đến nặng nề kéo dài.
Trong lòng giống như bị mèo cào, An Hòa có chút không kiên nhẫn liếc trộm nhìn về phía An Chính Thần đang đứng đối diện cô.
"Ba...." An Hòa đắn đo lựa tìm lời nói, trong lòng thì thầm nghĩ 'làm cách nào để có thể nhanh chóng cắt bỏ dây đốt dẫn đến kíp nổ kia'.
"Chuyện kia, con....."
"Thu thập đồ đạc đi."
Ngoài dự kiến của An Hòa, An Chính Thần không tra hỏi cái gì, chỉ mở miệng ngắt lời cô.
"Thu thập......cái gì ạ?" Trong lúc nhất thời, An Hòa còn chưa phản ứng kịp, trố mắt hỏi.
"Đồ đạc trong bệnh viện của con." Nói xong, An Chính Thần sâu sắc mà liếc nhìn An Hòa một cái: " Còn có hành lý của con ở thành phố này nữa."
"Ba, người đây là....." Mặt mày An Hòa bỗng chốc nhăn thành một đoàn.
"Lệnh điều con khỏi Tổng y viện đã được phê xuống. Trở về thu dọn chút hành lý, những thứ gì trọng yếu, cần dùng đến thì mang theo." An Chính Thần chậm rãi mở miệng: "Sáng sớm ngày mai sẽ lên máy bay, cùng ba trở về Bắc Kinh."
"Đã đi ngay rồi sao?" An Hòa không nhịn được vội vàng mở miệng hỏi.
"Con cảm thấy thời gian con ở đây còn ít?" Hình thức là câu hỏi nhưng giọng điệu lại không cho phép cãi lại.
An Hòa ngập ngừng mấp máy môi, cuối cùng cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.
"Ba đã sắp xếp xe rồi, 8 giờ sáng mai sẽ qua đón con. Trước đó hãy xử lý xong toàn bộ vấn đề công việc bên này đi." Cuối cùng, ánh mắt An Chính Thần hơi dừng lại trên người An Hòa, nhàn nhạt bổ sung một câu: "Ngoài vấn đề này ra, những chuyện khác, chờ khi về đến nhà cùng ba nói chuyện sau."
--- ------ ----Đường phân cách áp giải hồi Kinh---- ------ ---
Thời điểm máy bay gào rú xuyên qua tầng mây, An Hòa tựa lưng mình lên ghế ngồi, chậm rãi nhắm nghiền mắt.
Đêm qua cô không tài nào ngủ được, cho nên giờ phút này cặp mắt mèo đau nhức cũng phải thôi.
Chỉ là, trong khoảnh khắc mí mắt nhẹ khép lại, tràn ngập đất trời đều là bóng hình Hứa Úy.
Nghĩ đến giờ này ngày hôm qua, cô và anh hẳn là đang cãi lộn, khua tay múa chân cùng đấu dũng đấu trí, khóe miệng khẽ bật cười, ngay sau đó lại không dấu vết thở dài một tiếng.
Tại sao chuyện yêu đương của An Hòa cô lại ầm ĩ như vậy chứ?
Chuyện của mình còn chưa lo xong, giờ còn bị người nhà lôi về trình diễn tiết mục 'gậy đánh uyên ương'?!
Trong lòng nhất thời cảm thấy thật mỉa mai và bất đắc dĩ, cảm giác như vậy kéo dài thật lâu trong lòng, cho đến khi huyệt Thái Dương mơ hồ căng lên, ý thức cũng dần bị đè xuống.... ...
Cuối cùng sau hơn ba giờ đồng hồ, hai cha con An Hòa và An Chính Thần rốt cuộc cũng về tới nhà.
Lúc An Hòa đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là vẻ mặt vừa mừng vừa lo không kìm được của 'mẫu thân đại nhân'.
Được thôi, lại bắt đầu yên tĩnh rồi.
An Hòa một bên âm thầm kêu khổ trong lòng, một bên cởi giày vào nhà.
"An..."
"Ăn cơm trước." An Chính Thần ngắt lời An phu nhân.
Chất đầy một bụng 'bát quái' những tưởng đã đến lúc được chứng thực, tuy Trương Hân sốt ruột đến không chịu được, nhưng 'chủ nhà' đã lên tiếng bà cũng không dám cưỡi đầu cưỡi cổ người ta, vì thế bao lời muốn nói mắc kẹt nơi cổ họng đành phải ngậm ngùi nuốt trở lại, vội vàng quay đầu vào đi dọn cơm.
Trên bàn cơm, An Chính Thần vẫn trầm mặc trước sau như một, chỉ có mình Trương Hân tràn ngập phấn khởi liên tục cầm đũa hướng về cái bát của An Hòa gắp đầy thức ăn.
"An An, nào, anh nhiều một chút, nhìn con gầy thành cái dạng gì rồi! Đến xương sống cũng nhô cả ra rồi!" Nói xong lại gắp tiếp cánh gà qua: "Cơm ở quân khu X cũng không bằng được cơm mẹ làm, thế nào, có ngon không?"
"Ừ...ừ...ăn ngon." An Hòa nhét một miệng đầy thức ăn hàm hồ nói, trong lòng lại nghĩ nếu 'Lão Nhân Gia' người không lấy ánh mắt như đèn pha chiếu mà nhìn con chằm chằm, khẳng định con còn ăn ngon hơn nữa kìa.
Dưới ánh mắt sáng ngời lấp lánh yêu thương cùng khẩn thiết của Lão mẹ nhà mình An Hòa rốt cuộc cũng ăn xong bữa trưa, cô trở về phòng thay một bộ đồ ở nhà thật thoải mái, còn chưa nhắt nhảy được bao lâu đã bị Lão cha gọi vào thư phòng.
Trước khi vào cửa An Hòa liên tục mặc niệm "Cầu trời phù hộ" ở trong lòng, sau đó dưới ánh mắt đáng thương tội nghiệp của lão mẹ Trương Hân mà khép cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, trái tim An Hòa lập tức bắt đầu nổi trống 'phầm phập'.
Nếu có người hỏi An Hòa lúc nhỏ ở nhà, nơi nào làm cô chán ghé nhất, cô sẽ không chút do dự mà chỉ tay về hướng thư phòng.
Chính là cái nơi mà cô đang đứng hiện tại đây.
Trong ấn tượng của cô, từ nhỏ đến lớn, tất cả những lời đối thoại không vui cơ hồ đều bắt đầu từ cái phòng này mà ra.
Bất kể là do thành tích thi cử của cô không tốt nên bị răn dạy, hay vì cậu em trai An Vũ cãi lại Lão mẹ nên bị 'thưởng' bạt tai, ngay từ nhỏ, nơi này ngoại trừ là chỗ làm việc của Lão ba nhà cô, đó còn là địa điểm nghỉ ngơi, đọc sách, cũng là nơi dùng để giáo dục An Hòa và An Vũ thành người từ nhỏ đến lớn.
Lần xung đột gần đây nhất của hai cha con chẳng phải cũng phát sinh ở chỗ này sao?!
Vừa mới nghĩ như vậy, An Hòa liền có loại cảm giác thở không ra hơi.
"Nghe nói kết thúc đợt diễn tập lần này, con đã lập công cho quân khu X?"
Ách, màn mở đầu này cũng nằm ngoài dự kiến đi!!!
Là đang dùng chiến thuật quanh co sao? Cô còn tưởng ba mình sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn chứ.
"Cũng không tính là công trạng gì!" An Hòa nghiêm túc nói: "Chỉ làm việc mình có thể làm thôi ạ!"
"Ừm." An Chính Thần trầm ngâm một tiếng, nói: "Cũng có chút khí phách đấy."
An Hòa không nói gì, chờ đợi lời phía sau của ba mình.
"Mấy ngày con điều tạm đến đại đội đặc chủng, đã học tập được những gì, nói ba nghe thử chút?"
Chậc chậc....... Lúc này mà vẫn còn tư tưởng báo cáo nữa hả?!
Nghe thấy giọng nói từ trong phòng truyền ra, lão mẹ Trương Hân ghé sát vào cửa thư phòng nghe lén nửa ngày nhất thời buồn bực đến không chịu được, âm thầm cắn răng mắng An Chính Thần cổ hủ.
"Dám đánh ắt thắng, công thành khắc nan*". An Hòa giương môi chậm rãi nói ra tám chữ này.
"Có ý tứ." An Chính Thần khoanh tay lại, xoay người nhìn về phía An Hòa, nói: "Con có thể lĩnh hội được tám chữ này, cũng không uổng chuyến đi này."
An Hòa cũng không có tiếp lời, tuy hơi nhàm chán, nhưng cô cũng đã sớm quen với phương thức nói chuyện cứng nhắc cũ kỹ này của ba mình rồi.
"Vậy còn, phương diện kia..." Nói xong, tầm mắt An Chính Thần lại một lần nữa đặt lên người An Hòa: "Có gì muốn 'báo cáo' với nhà không?"
Cuối cùng.......cũng nói thẳng vào nội dung chính rồi a.
An Hòa hơi ưỡn ngực, dáng người cao gầy lập tức đứng thẳng tắp.
"Dạ." Môi hồng khẽ mở: "Ba, con đang yêu đương rồi."
"Ừ." Như đã đoán được từ trước, sắc mặt ba An vẫn trầm ổn như cũ. "Đối phương là?"
An Hòa hiểu, ba cô là đang muốn xác nhận lần cuối tin tức mà ông nắm được trong tay.
"Hứa Úy -- Trung đội trưởng Trung đội 2 Đại đội đặc chủng quân khu X." An Hòa giới thiệu một cách trôi chảy.
"Ừm...." An Chính Thần vừa trầm ngâm vừa giương mắt nhìn An Hòa: "Biết lo lắng rồi sao?"
Chuyện này còn cần lo lắng sao?!
"Dạ". An Hòa cao giọng đáp.
"Nếu ba nhớ không lầm....... cậu ta chính là binh lính dẫn An Vũ đi làm nhiệm vụ lần đó?"
Sống lưng trong nháy mắt cương cứng, tình hình này cô đã sớm dự liệu đến, nhưng đầu óc An Hòa vẫn không nhịn được mà choáng váng.
Run rẩy cắn cắn môi dưới, ức chế giọng nói đã trở nên nghẹn ngào: "dạ."
Một giây, hai giây....... An Hòa bắt buộc bản thân phải xua đi nhứng suy nghĩ rối rắm trong đầu, lẳng lặng chờ đợi tiếp nhận lời trách mắng của ba mình.
Nhưng mà....... đợi thật lâu cũng không nghe thấy âm thanh bác bỏ không mong muốn.
Theo bản năng ngẩng đầu, đập vào mắt An Hòa chính là một vẻ mặt cảm khái khác của ba cô.
Không hề động, cũng không có vẻ gì là tức giận, hay dấu hiệu phát tác gì.
"Ba thừa nhận, cậu ta là một binh lính đặc chủng ưu tú." An Chính Thần gằn từng chữ nói: "Lúc ba người các con kết giao, cũng đã nhìn ra được nhân phẩm cùng bản tính của cậu ta không có gì để bàn rồi."
An Hòa chỉ lẳng lặng nghe, cũng không lên tiếng.
"Luận về gia thế và học vấn, người ta so với con chỉ có hơn chứ không kém." An Chính Thần nói như vậy, xong còn khẽ thở dài một cái: "Lại nói, cũng là môn đăng hộ đối, lưỡng tình tương duyệt ... ... Chỉ là, An Hòa, ba không hi vọng con gả cho cậu ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...