Hai người Hứa Úy và An Vũ cùng nhau mạo hiểm dưới trời mưa như trút nước thực hiện trận đối chiến người thật việc thật suốt một buổi chiều.
Ai cũng không khuyên được, ai cũng không cản được.
Sắc mặt An Vũ lạnh như sắt, giận đến cắn răng nghiến lợi không thôi.
Hứa Úy kiêu ngạo như tùng, trầm tĩnh lạnh nhạt, kiên quyết như thép.
Chiêu thức của An Vũ rất bén nhọn, mỗi động tác đều nhanh, chính xác, mạnh mẽ liền một mạch, hiển nhiên từ nhỏ đã là "Luyện gia tử*".
(*Rèn luyện, mài dũa từ nhỏ)
Mà Hứa Úy càng không có nửa phần nhượng bộ, thân thủ nhanh nhẹn quả quyết, động tác như 'nước chảy mây trôi', lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tấn công chính diện khiến An Vũ khó có thể chống đỡ, phải lui từng bước về phía sau.
An Vũ cắn răng không chịu từ bỏ, rơi vào thế bị động cũng bằng lòng bị đánh, không chịu thối lui. Hứa Úy cau mày, thấy An Vũ dù bị đánh cũng kiên quyết không chịu xuống nước trước, thề phải hạ nhuế khí của tiểu tử này.
Một người chịu đánh, một người đánh đến mệt, cả hai người đều kiệt sức, sau cùng, cả hai bóng dáng cao lớn đều song song ngã xuống sân diễn tập đầy bùn lầy.
Trời mưa rất to, từng vạt mưa đổ xuống giống như những tấm rèm dựng thẳng trong trời đất, mưa lớn ào xuống cọ rửa, đập thẳng vào mặt hai kẻ đang nằm vật dưới đất khiến cho không mở mắt ra được.
Mà hai người kia vẫn duy trì tư thế hình chữ 'Đại', co quắp nằm đấy để mặc cho nước mưa hòa lẫn với mồ hôi từ trên mặt cuộn chảy xuống.
Trên mũ, trên mặt, trên người, trên giày,...Ngay cả trong miệng cũng rót đầy nước mưa nói không ra là mùi vị gì, cả Hứa Úy và An Vũ trầm mặc thật lâu, lại không biết từ lúc nào, giống như hẹn trước cùng nhau cất tiếng cười lớn đứng lên.
Cười cười khiến cho cổ họng bị sặc nước mưa, ói ra môt hớp, ngay sau đó không khống chế được mà bả vai run rẩy, cả hai không xem ai ra gì mà nhìn nhau cười, hoàn toàn xem đám binh lính đang vây xem ở phía xa kia thành dưa đen và củ cải trắng.
"Hứa đội..." An Vũ quay đầu nhìn Hứa Úy bên cạnh, cảm thấy hốc mắt chợt nóng lên, liền bị nước mưa rửa sạch, An Vũ có hàm răng rất đẹp, ở dưới mưa to trông càng thêm sáng, "Cảm ơn anh!"
"Thằng nhóc..." Hứa Úy mắt cũng không nhìn, nhưng giọng nói lại mang theo sự ý cười: "Gọi cái gì....Sau này đừng có gọi cái gì mà Hứa đội...." (*Hứa đội...tên gọi tắt của tác giả dùng cho đội trưởng Hứa)
An Vũ kinh ngạc nhìn vị đội phó đẹp trai anh tuấn kia, đáy lòng chợt xẹt qua một tia ấm áp.
"Dạ!!!" Âm thanh trả lời vang dội mà tràn đầy tiếng cười.
Cũng chính từ ngày đó trở đi, An Vũ trở thành 'cái bóng' của Hứa Úy.
Bất luận là lúc nào, chỉ cần ở đâu có Hứa Úy, đều sẽ nhìn thấy một bóng dáng giống anh ở bên cạnh - An Vũ.
Dùng lời của Lý Viêm nói chính là: "Cái bóng của người ta đến giữa trưa còn biết trốn ở dưới lòng bàn chân, nhìn An Vũ xem, ngay cả chạng vạng Hứa Úy đến nhà vệ sinh, cũng có thể bắt gặp hắn đi theo ngửi mùi."
Lời này tuy thô tục nhưng cũng thật 'sinh động', có thể nhìn ra được hai người bọn họ thân nhau như anh em ruột thịt.
Mà An Vũ cũng không phụ sự kỳ vọng của Hứa Úy, cậu ta lấy thành tích đứng đầu danh sách thuận lợi tiến vào đại đội đặc chủng, hơn nữa còn thành công bị đưa đến biệt đội đột kích do trung đội trưởng đảm nhiệm, trên lon cầu vai có thêm một gạch - lóe lên ánh sáng vàng kim.
Bọn họ huấn luyện cùng một chỗ, ở chung một chỗ, cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, cùng nhau tham gia vào các hoạt động.
Bọn họ không phải anh em ruột, nhưng so với anh em ruột còn thân thiết hơn nhiều.
Vốn cho là tất cả mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, vậy mà lại xảy ra sự kiện kia.
Trong lần thực hiện nhiệm vụ đó, Hứa Úy đã vĩnh viễn mất đi An Vũ, mất đi người anh em của anh, cũng mất đi 'cái bóng' của anh.
Sẽ không còn có người dùng toàn lực theo anh đánh đấm giữa trời mưa to.
Sẽ không còn có người bị anh trừng trị mà còn hung tợn vểnh râu, trợn mắt bám theo anh mạnh miệng cãi.
Sẽ không còn có người bắt trước anh đội mũ lệch, cười bỉ ổi hề hề khi Lý Viêm phát cáu.
Cũng sẽ không còn có người lộ ra hàm răng trắng sáng, ánh mắt trong suốt nhìn anh cười, gọi "Anh Úy!"
Hứa Úy có rất nhiều anh em, nhiều chiến hữu, nhưng không một ai có thể giống như An Vũ khiến cho anh đặt ở đầu quả tim mà thương xót.
Không biết đã bao lần Hứa Úy từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, xoa lên mặt, cũng là dòng lệ lạnh lẽo, mỏng manh.
Anh hi vọng biết bao giấc mộng kia là sự thật, như vậy mỗi ngày vừa ra khỏi cửa sẽ có người chạy đến trước mặt anh, khoác tay lên vai anh, da mặt dày quấn lấy anh xin cho cậu ta nghỉ phép, như vậy cậu có thể chuồn ra ngoài đi hẹn hò với cô nàng lâu ngày không liên lạc.
Mà bây giờ, bóng dáng đó lại vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của anh.
*
"Hứa Úy, Hứa Úy..." Thấy vẻ mặt Hứa Úy trở nên bi thương, Trương Thân kêu tên anh, gọi anh từ trong ký ức trở về.
Lý Viêm đứng chắp tay bên cạnh, ông là người biết rõ tình cảm sâu nặng của Hứa Úy và An Vũ, cho nên trên gương mặt của người trước nay đều hiện vẻ uy nghiêm cương nghị như ông cũng không khỏi có mấy phần cảm động.
Huống chi, An Vũ không chỉ là anh em của Hứa Úy, cậu ta cũng binh lính dưới tay Lý Viêm ông!
"An Vũ....An Vũ...An Hòa...An Vũ..." Đem hai cái tên này đặt chung một chỗ, đọc đi đọc lại mấy lần, trong lòng Trương Thân đã hiểu rõ, lại vẫn nhìn Hứa Úy dò hỏi: "Cho nên, quan hệ giữa An Vũ và An Hòa là..."
"Ừ..." Hứa Úy giống như nói mê, từ phiến môi mỏng tràn ra một tiếng, giọng nói trong veo giống như từ phía xa vọng lại: "An Vũ là .... em trai ruột của An Hòa"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...