Nam Quân Nữ Gả

May quá....Anh thế này chắc không hiểu lầm cái gì rồi đúng không nhỉ?!

An Hòa âm thầm thở phào một hơi, nhưng mà nghĩ tới trọng tâm đề tài hai người sắp sửa nói đến, trái tim vừa mới nới lỏng lại lần nữa khẩn trương lên.

"Ừ." Khẽ cụp hàng mi dài xuống, An Hòa nhàn nhạt lên tiếng.

"Em.... ... Là ý của em sao?" Hứa Úy âm thầm hít sâu một hơi, ánh mắt bình tĩnh khóa chặt người đối diện.

"Vâng!" An Hòa khẽ gật đầu.

Hứa Úy trầm mặc đứng đối mặt với An Hòa một lúc lâu không nói gì, không có chất vấn cũng không có trách cứ, trên thực tế, anh còn chưa từng mở miệng lần nữa.

"Hứa Úy....." Nhìn thấy bộ dạng này của anh, trong lòng An Hòa bỗng sinh ra cảm giác khí chịu không tên: "Anh đừng như vậy.... Em vốn chỉ.... Điều tạm đến đại đội đặc chủng thôi."


"Anh biết." Âm thanh đáp lại nhàn nhạt.

"Dù em có trở về.....Cũng cũng không cách xa lắm." An Hòa cố lấy dũng khí ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của anh, nói: "Cho nên, chúng ta vẫn có thể gặp nhau thường xuyên mà. Nếu anh không có thời gian, em sẽ xin bệnh viện, tận dụng thời gian nghỉ đến thăm anh!"

"Anh hiểu." Hứa Úy nhếch môi mỏng, con người đen nhánh nhìn chằm chằm người trước mặt.

"Anh...." An Hòa cắn cắn môi dưới, chậm rãi mở miệng nói: "Cha mẹ em bên kia.......Cái đó.......Lo lắng cho em.....An Vũ đã mất, cho nên em...."

Nhìn bộ dáng 'tiến thoái lưỡng nan' của An Hòa, lại nghe thấy trong lời cô nói còn mang theo bất ổn và nghẹn ngào, Hứa Úy im lặng thở dài, cánh tay dài một lần nữa vươn ra vây cô vào trong ngực mình.

"Anh biết......Anh chỉ cảm thấy......Đã quen với việc chỉ cần quay đầu sẽ nhìn thấy em, bây giờ lại phải đối mặt với việc em rời đi..... Anh hơi khó chịu." Hứa Úy siết chặt cánh tay ôm An Hòa, nhẹ giọng nói: "Thói quen thật sự rất đáng sợ...."

An Hòa chậm rãi nhắm mắt lại, tựa đầu mình vào lồng ngực kiên cố của anh.

Không cần phải nhiều lời cái gì, càng không cần phải giái thích hay cam đoan hứa hẹn cái gì....

Hiện tại, chỉ cần như vậy, được tựa vào lòng anh, ôm anh, là tốt rồi.

--- --------Đường phân cách ly biệt---- ------ -----


"Không được." Lý Viêm dứt khoát cự tuyệt nói: "Buổi sáng ngày mai cậu còn có nhiệm vụ khác."

"Tôi chỉ đưa cô ấy đến tổng y viện sẽ lập tức trở về ngay." Hứa Úy vẫn kiên trì nói.

"Bớt đứng đây cằn nhằn với lão tử! Tôi nói không được là không được!" Lý Viêm thở phì phò nhìn Hứa Úy nói "Tôi nói tiểu tử nhà cậu, không biết phân rõ nặng nhẹ?! Cậu có tin hay không nếu người nhà quân y An biết được chuyện này, tuyệt đối sẽ không để cậu đưa người đi!"

"Tôi sẽ không kéo dài thời gian, đi nhanh về nhanh." Hứa Úy vẫn một bộ bất động như cũ.

"Thằng nhóc này ngứa da có phải không, muốn tìm người đánh hả?!" Lý Viêm tức giận hung hăng vỗ bàn, nổi giận mắng: "Cậu là quân nhân! Quân nhân phải lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức! Khi nào thì học được cái thói cò kè mặc cả rồi hả?! Lão tử lặp lại lần nữa, không được nghỉ, không cho phép, bây giờ, cậu cút con mẹ nó cho khuất mắt lão tử!"

"Nếu là vậy, chiều ngày hôm nay tôi xin nghỉ phép nửa ngày." Đối mặt với Lý Viêm đang bộc phát tức giận, Hứa Úy vẫn mặt không đổi sắc nói.

"Cậu xem quân đội là chỗ nào hả? Coi là trường học sao?!" Lý Viêm không nhịn được hỏa khí phẫn nộ rống lên: "Cậu con mẹ nó xem tất cả mọi người đều phải bận rộn vây quanh mình à?! bao nhiêu tuổi rồi mà....."

"Lão Lý!" Trương Thân vẫn đứng một bên đột nhiên lên tiếng, ông bước nhanh đi đến bên cạnh Lý Viêm, hơi cúi người nói nói mấy câu, lửa giận của Lý Viêm cũng vì vậy mà lắng xuống.


"Chỉ cho phép nghỉ nửa ngày." Lý viêm hung hăng hít vào một hơi, giương mắt nhìn Hứa Úy nói: "Trước buổi cơm chiều phải trở về. Chậm một phút tiểu tử cậu cũng đừng nghĩ có thể thoát khỏi trận này."

"Vâng!" Hứa Úy lưu loát chào một cái quân lễ với Lý Viêm và Trương Thân. Sau đó lập tức xoay người rời đi.

"Hazz..." Nhìn bóng lưng Hứa Úy rời đi, Lý Viêm và Trương Thân ăn ý nhìn nhau một cái.

"Không nghĩ tới nhanh như vậy đã kinh động tới bên kia...." Lý Viêm có chút lo lắng, thở dài nói: "Cái thằng tiểu tử thối này..... Đến lúc mấu chốt vẫn còn chỉnh ra chuyện. Tôi nói thế nào được?" Cậu ta muốn gắn thêm sao lên cầu vai con mẹ nó còn khó hơn lên trời!"

"Cái này cũng chưa hẳn...." Trương Thân hơi trầm ngâm một tiếng nói: "Chiếu theo tình hình trước mắt này, hình như bên kia vẫn có chỗ châm chước."

"Dựa theo tính tình của Hứa Úy, mặc kệ nói thế nào..... Việc cậu ta làm lính đặc chủng...... Đó là điều chắc chắn không thể nào khác." Vừa nói Lý Viêm vừa khoanh tay đứng dậy, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui