Trans: Xiêu Xiêu
Dương Sâm và Lâm Vi Vi đang nói chuyện, đột nhiên có người bước tới chen vào giữa. Cổ áo Dương Sâm co lại, bị người ta túm lấy không buông.
“Đây là người phụ nữ của tôi, ai cho anh động vào!” Fritz trầm mặt, hùng hổ cảnh cáo, dáng vẻ giống như con sói bị cướp mất miếng thịt, mặt mày hung tàn.
Dương Sâm và Lâm Vi Vi bị lời tuyên bố tráng khí lẫm liệt này làm sững người một giây.
Nữ nhân của hắn? Không được động? Lâm Vi Vi nàng trở thành người phụ nữ của hắn lúc nào thế? Lại nói, Dương Sâm cũng đâu động vào nàng, chẳng qua là một lọn tóc nàng bị tuột xuống, hắn chỉ theo thói quen vén lên giúp nàng mà thôi. À, đúng rồi, hắn là diễn viên mà, chẳng lẽ vừa rồi là hắn đang nhập vai sao?
Nhìn người đàn ông thô lỗ trước mắt, dưới đáy mắt Dương Sâm vụt qua chút kinh ngạc, thân lùi về sau một bước, giãy khỏi bàn tay hắn, sửa sang lại cổ áo bị túm đến nhăn nhúm. Gia cảnh Dương Sâm rất tốt, phong thái phi phàm, cho dù trong lòng có thành kiến thế nào, thì ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường, ngay cả nói lớn tiếng hắn cũng không nói. Mỗi lần Lâm Vi Vi hơi to tiếng một chút, cũng đều bị hắn xuỵt nhắc nhở. Người như vậy hiển nhiên là khinh thường động thủ trước đám đông, khiến bản thân mất mặt.
Fritz đứng nhìn gã, đôi mắt nguy hiểm bắt đầu híp lại. Nếu như đây là năm 40, hắn tùy ý tìm một lý do là có thể bắn chết gã.
Đáng tiếc, đây đã không phải thế kỷ 20, thời kỳ tôn sung người Aryan thuần chủng nữa. Hắn ngoảnh mặt lạnh nhạt nhìn thành phố này, con phố đầy ắp các chủng người. Nếu cảnh tượng này bị Hitler nhìn thấy, có lẽ ông ta sẽ bị tức đến độ đội mồ sống lại.
Lúc mới đến, hắn còn chưa tìm hiểu quy tắc của thế giới mới này. Nhưng rất hiển nhiên, luật chủng tộc Nuremberg đã hoàn toàn không còn tồn tại nữa. Nhìn con người ở đây có thể tự do yêu đương, người Do Thái cũng không còn bị xua đuổi. Khá hơn một chút là, hắn có thể không chút cố kỵ mà theo đuổi tình yêu của hắn; mà không tốt là, hắn phải cùng chung sống với lũ sâu bọ (người Do Thái) này.
Sau năm 1945 đã xảy ra những chuyện gì? Đức quốc xã đã bại trận? Nước Đức hôm nay là thế nào? Đối với một ông lão cổ lỗ sĩ trăm tuổi như hắn mà nói, tất cả đều thật mới mẻ.
Fritz trầm mặc hồi lâu, ánh mắt vẫn bén nhọn như cũ. Lâm Vi Vi không biết hắn đang nghĩ gì, liền kéo hắn, bắc cho hai bên một bậc thềm, nói: “Thôi mà, em với anh ta có gì đâu, anh đừng ghen nữa mà!”
Nghe vậy, hắn theo bản năng ôm nàng vào lòng.
Lúc này, Nghê Na cũng bước đến bên cạnh, khoác lấy tay Dương Sâm, hiền thục đứng bên cạnh hắn. Nàng ta liếc mắt nhìn Lâm Vi Vi một cái, vẻ mặt phức tạp. Dương Sâm dịu dàng, điềm tĩnh, có yêu cũng để trong lòng, không dễ dàng biểu lộ ra ngoài. Mà người đàn ông trước mặt lại trái ngược, hắn hành sự kỳ quặc, lại thẳng thắn như vậy, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt nhìn về phía Lâm Vi Vi, đều chứa đầy dục vọng chiếm hữu nồng nhiệt. Thứ tình yêu này, rõ ràng bá đạo quyết liệt, khiến người ta khát vọng.
Hai người trở mặt, đã là chuyện của hơn mười ngày trước, trước đây tình bạn của hai người đều là không chuyện gì không nói. Nàng ta không khỏi hiếu kỳ, từ bao giờ trong phạm vi của Lâm Vi Vi lại xuất hiện một nhân vật cá tính dứt khoát đến vậy, mà nàng lại không biết chút nào?
Lúc này, suy nghĩ của Dương Sâm cũng không khác Nghê Na. Cho dù đã chia tay, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn quanh quẩn cuộc sống của nàng. Hắn là thiên chi kiêu tử, tuy rằng thoạt nhìn nhã nhặn, nhưng tận trong xương cốt vẫn lộ ra sự kiêu ngạo, dù sao thì gia cảnh của hắn vẫn bày ra đó. Bản thân đá nàng thì được, nhưng nàng sau lưng hắn nuôi một tên đàn bà thì không thể chấp nhận được. Lát nữa về công ty hắn sẽ phái người đi điều tra rốt cuộc gã đàn ông này có lai lịch thế nào.
Cứ như vậy, bốn người mỗi người đều mang trong mình dự tính khác nhau, phân đường mà đi.
Vô tình gặp phải ex và bạn gái hiện tại của hắn ta, nếu nói tâm trạng không suy sút thì đó là nói dối. Tuy rằng tốt xấu gì thì Fritz cũng đã giữ được thể diện cho nàng, khiến nàng thoạt nhìn không đến nỗi quá bi đát, nhưng Lâm Vi Vi biết, đó chỉ là gạt mình gạt người, tất cả đều là giả.
Nàng im lặng bước đi, trong lòng buồn rầu não nề, đột nhiên bờ vai trùng xuống, có người khoác vai nàng.
“Anh đói” Fritz chớp mắt nhìn nàng, “Nể tình anh vừa rồi nhập vai xuất thần, mời anh ăn bữa cơm đi”
“Hết tiền, về nhà ăn mì đi” Nàng đẩy hắn ra, đi tiếp.
Hắn không đuổi theo, mà đứng lại ngay trước cửa một khách sạn sang trọng, vuốt cằm trầm ngâm. Tiếng lầm bầm của hắn không lớn, nhưng vừa vặn lọt vào tai nàng.
“Ở đây nhìn cao cấp thế này, đồ ăn hẳn ngon phải biết”.
Nghe vậy, Lâm Vi Vi tò mò quay đầu. Vừa nhìn, suýt chút nữa rang cắn vào lưỡi, bi thương trong lòng phút chốc bay sạch sẽ. Thằng cha này cũng thật biết lựa chọn, đây chính là khách sạn đắt nhất Berlin. Vào thời điểm liên hoan phim Berlin, Thành Long đã ở đây đấy.
Trông hắn nhấc chân định bước vào, nàng vội lộn lại, túm lấy hắn thỏa hiệp, “Ok, tôi mời, tôi mời!”
Rời xa con phố phồn hoa, quẹo vài khúc cua, bước vào một con phố bình dân không quá sầm uất. Ở đây có một nhà hàng Trung Hoa ngon bổ rẻ, chỉ cần sáu tệ rưỡi, đảm bảo no vỡ bụng, cực kỳ hợp lý với điều kiện bọn họ hiện giờ.
Món Trung mà, sắc hương vị đủ cả, vừa vào trong quán, mùi thơm phưng phức đã ập đến, khiến người không đói cũng cảm thấy đói. Hai người vừa hay có thể cùng ăn, đỡ phải về nhà nấu cơm. Nàng nhìn xung quanh, đang tính tìm một bàn trống ngồi xuống. Nào ai biết, vị nhân huynh bên cạnh lại phát điên, hắn nhìn chằm chằm vào những cái đầu nhấp nhô đen kịt cả sảnh, nhíu mày, giọng nói vô cùng hung hăng, “Anh không quen ngồi ăn cùng với những thứ không cùng đẳng cấp” (Hội chứng phân biệt chủng tộc của Nazi năm 1945 lại tái phát).
Lời vừa dứt, trong phòng tĩnh lặng năm giây, các loại ánh mắt sửng sốt, phẫn nộ ào ào lao tới.
Khốn, không cùng đẳng cấp? Anh là đang nói ai?
Mắt thấy bản thân đã biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Lâm Vi Vi vội ho khan hai tiếng, nói bằng tiếng Trung, “Ai ui, hôm nay bệnh viện tâm thần đóng cửa. Làm việc ở đó mệt muốn chết đi, lương thấp không nói, ngay cả lúc ăn cơm cũng phải chăm sóc bệnh nhân đó.”
Nghe nàng nói vậy, những ánh mắt tức giận lập tức biến thành thông cảm. Đúng thế, phấn đấu ở nước ngoài, thật không dễ dàng. Thi thoảng còn gặp phải vài ba tên não tàn, thương lắm thay!
Khó khăn lắm mới xoa dịu được trái tim đồng bào, nàng vươn tay nhéo mạnh vào lưng hắn, giọng uy hiếp, “Nếu anh còn nói hươu nói vượn làm xấu mặt tôi thì biến về nhà ăn mì!”
Vì cơ thể vàng ngọc, Fritz đành chép miệng. Coi như cho nàng mặt mũi, hắn ngồi xuống. Thấy vẻ mặt miễn cưỡng của hắn. Lâm Vi Vi cảm thấy phổi mình như vừa mới thông khí, nay lại muốn bùng nổ rồi. Mẹ anh, đã ăn chùa lại còn bày đặt ghét bỏ, ghét ghét cái lông!
Nàng gọi hai ly hồng trà. Vốn hắn còn muốn uống bia, nhưng Lâm Vi Vi không cho. Người này vốn đã thần kinh rung rinh, nếu còn uống thêm ly bia, chẳng biết chừng còn phát tác thêm bệnh khác.
Fritz lúc mới đầu còn ghét bỏ nơi này không đủ sang chảnh, thế nào thì cũng nên đi một nhà hàng có phục vụ là người Aryan mới đúng. Nhưng khi hắn vừa nhìn thấy ở trong quầy tự phục có bày thịt, lập tức trào nướng miếng. Cả một bàn thịt, nào là thịt lợn, thịt bò, thịt gà, thịt vịt, cái gì cần có đều có, hắn nhìn đến hoa cả mắt, nước miếng cuồn cuộn. Từ ngày lên chiến trường phía Đông năm 1941, đến hiện tại là năm 2011, cuối cùng hắn cũng được ăn thịt… Khoảng thời gian 70 năm có thể nhuộm trắng tóc một người rồi đấy!!! Gào khóc~~~~~~
Xem ra, Anh Mỹ và Đức đã ký hiệp định hòa bình lâu dài. Không những thế, nước Anh cũng đã hủy bỏ lệnh cấm hải vận, quả là chuyện đáng mừng! Không còn vấn đề khan hiếm lương thực, không còn chuyện mua thịt bằng tem phiếu, không còn chuyện chia lương thực theo đầu người, muốn ăn bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Đây quả thực là một thế giới hòa bình muốn yêu thì yêu, muốn làm thì làm, muốn ăn thì ăn.
Trông thấy vị nhân huynh dạ dày lớn không ngừng quét sạch sẽ đồ ăn người ta bày bên bàn. Lâm Vi Vi vỗ vỗ ngực, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May là nàng lường trước được, không đi ăn ở nhà hàng Âu. Đây dù sao cũng là buffe, ăn đi ăn đi, ăn no vỡ bụng cũng chỉ sáu tệ rưỡi. Ha ha!!!
“Đây là món Trung em nói?” Hắn cắn miếng thịt gà, vừa nhai vừa nói, giọng không dễ nghe.
Nàng gật đầu, “Sao, ngon không?”
“So với mì em nấu…” Hắn nuốt miếng thịt, nói tiếp, “Khác nhau như thiên đàng với địa ngục”
Sặc, chút nữa thì ngẹn, không lòng nàng tủi thân không thôi, mì cũng không phải nàng làm nha! Lâm Vi Vi vội uống miếng nước cho thuận khí, nói: “Ngon thì ăn thêm đi, không đủ lấy tiếp, dù sao cũng không phải trả thêm tiền”
Đương lúc nàng vừa thốt ra câu này, vừa hay có phục vụ đi đến thu dọn đĩa. Trông thấy trước mặt hai người đĩa chất trùng trùng điệp điệp, lập tức khinh bỉ liếc mắt một cái.
Lâm Vi Vi cười khan hai tiếng, cúi gằm mặt, dứt khoát làm bộ không nhìn thấy gì, tiếp tục ăn.
Cơm no rượu say, hai người tản bộ về nhà. Đi được một lúc, Lâm Vi Vi như chợt nhớ ra điều gì, nàng lui lại vài bước. Đứng trước mặt hắn, chiều cao không đủ, ý chí lép xẹp. Nàng không phục, giẫm bên bồn hoa bên đường, cuối cùng cũng có thể ngang vai ngang vế với hắn.
“Chuyện vừa rồi trong quán ăn, sau này không được phép lặp lại.” Nàng mặt mày nghiêm túc.
“Chuyện nào cơ?”
“Người Trung Quốc chúng tôi không phải nhưng người đẳng cấp thấp! Anh không được phép nói, cũng không được phép nghĩ như vậy!” Tạm ngừng một lát, nàng tiếp tục công cuộc giáo dục hắn. “Đồ dùng điện tử ở Đức đa phần đều nhập khẩu từ Trung Quốc, tỷ lệ tăng trưởng GDP của các anh cũng có công lao của chúng tôi. Nếu như anh có gì bất mãn, thì nói với tôi đây này, không được phép vơ đũa cả nắm với đồng bào tôi.”
Bất mãn nàng? Sao có thể! Tình yêu không theo đuổi được ở kiếp trước, hắn còn đang trông cậy vào kiếp này đấy. Nhưng thân là một quân nhân Đức quốc xã, chịu sự tẩy não sâu sắc của Nazi, tư tưởng phân biệt chủng tộc đã ăn sâu bén rễ. Trong nhất thời nhìn thấy nhiều người ngoại tộc đến chiếm giữ quốc gia hắn như vậy, trong lòng không được tự nhiên, hắn không kìm được lại khinh bỉ theo thói quen. Có điều trong lòng hắn, Vi Vi không giống vậy. Cho dù nàng thế nào, hắn đều thích. Hắn yêu là con người nàng, bất kể béo gầy, đen trắng.
Ok, chỉ cần thuận lợi bò được lên giường nàng, lui vài bước không tính là gì cả. Hắn thề thốt, “Lần sau anh sẽ chú ý!”
Nghi ngờ thái độ hắn chưa đủ thành khẩn, nàng còn muốn nói thêm điều gì thì lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua, làm rối tung bộ tóc vuốt ngược chỉnh tề đặc sắc của hắn. Mái tóc màu hung bay hỗn loạn trong gió, nhìn qua trông giống như cái tổ chim, bộ dạng thật ngu ngốc. Lâm Vi Vi không kìm được bật cười, bầu không khí nghiêm túc vừa rồi đã bay mất tăm mất tích.
Có lúc, nàng thật sự cảm thấy người đàn ông này rất dở hơi, mang theo khí chất xa lạ xuất hiện trong thế giới của nàng. Hắn làm những chuyện mà người bình thường chẳng bao giờ làm, nói những chuyện người bình thường chẳng bao giờ nói, hoàn toàn lệch tông với thế giới này. Nhưng giờ nghĩ lại, hắn là diễn viên, lại mất trí nhớ, tất cả đều có thể lí giải. Đại khái là giữa hiện thực và sân khấu không có ranh giới, có thể hắn bị tâm thần phân liệt?
Ghé vào siêu thị mua một núi đồ dùng hằng ngày và thức ăn. Sau cả một ngày đầy phiêu lưu cuối cùng cũng đẵ có thể đặt dấu chấm tròn lên bức họa. Hai người đạp lên nắng chiều, dẹp đường hồi phủ. Trên đường về nhà, gặp phải một nhóm học sinh trung học. Mấy đứa vừa nhìn thấy kiểu tóc Nazi của Fritz, lập tức cười phụt nước miếng. Có vài nam sinh nghịch ngợm còn bắt chước hắn, vén vén tóc thành dăm ba ngôi tóc. Sau đó, giơ hai ngón tay chĩa trên đầu. Có đứa lại cải trang chỏm râu giống Hitler, thoáng làm hành động vươn tay chào.
Đây vốn chỉ là một trò đùa vô thưởng vô phạt, có điều, lọt vào mắt Fritz lại có thâm ý khác. Đám học sinh này thật không chấp nhận được, ngay cả động tác chào nguyên thủ cơ bản nhất cũng không nhớ! Thân là tiền bối tiên phong, hắn nhận thấy mình phải có nghĩa vụ uốn nắn bọn chúng. Hắn ném cái túi to trong tay, hai tay hắn đặt nghiêm bên đùi, làm động tác nhấc tay chào đầy tiêu chuẩn khiến người khác toát mồ hôi, miệng còn không quên phối hợp hô lên, “Heil, Hitler!”
Đám học sinh trố mắt há hốc mồm, sau đó liền bị dọa chạy biến.
Lâm Vi Vi vỗ vỗ trán, mặt mày sụp đổ, trong lòng kêu gào, ối giời đất ơi, lại nữa rồi!!!
“Sao mấy đứa nó lại chạy?” Nhìn bóng lưng của đám học sinh, Fritz khó hiểu hỏi.
“Anh ngu thật hay giả ngu đó?”
Ánh mắt hắn vô tội.
“Bởi vì hành động đó bị cấm ở Đức đó!” Lâm Vi Vi hét lên.
Hắn cau mày, không vui oán trách, “Sao lại bị cấm?”
“Vô nghĩa! Phàm là tất cả những thứ liên quan đến Đảng quốc xã, tranh ảnh, hành động, đều bị cấm tiệt!!!”
“Thế còn cái tên Hitler?” Hắn nghiêm túc hỏi.
Nàng trả lời càng nghiêm túc, “Tiếng xấu muốn đời, thối đến mức những ai trùng họ với hắn đều đi đổi hết”
Ngừng một lúc, hắn lại hỏi, “Thế còn Hermann Wilhelm Göring, Heinrich Himmler, Paul Joseph Goebbels thì sao?”
“Mấy cái tên này còn đỡ”
“Vì sao?”
“Vì ít người biết!”
“…….” Nhưng họ chính là ba tên trùm sò nức tiếng!
Hắn im lặng một hồi, vẻ mặt xót xa hỏi, “Thế còn Đảng cộng sản?”
“Cũng thế, cấm rồi!”
Hắn ồ lên, vẻ mặt lúc này mới được xoa dịu chút ít. Đảng cộng sản là kẻ tử thù với Đảng Nazi, cũng không tránh khỏi vận hạn, vậy cũng công bằng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...