Nam Phụ Trở Thành Nam Chính Cuộc Đời Tôi


Tư Đồ Thuần không nói câu nào, ví trong tay siết chặt, nhấc chân chạy ra khỏi biệt thự.

A Trụ lái xe vào liền thấy Tư Đồ Thuần dùng hết sức bình sinh chạy ra ngoài, còn leo lên một chiếc xe tồn tại đã gần mấy chục thập niên.

Xe này hiện tại muốn tìm cũng không dễ tìm đâu à nha.

Đến bãi phế liệu cũng sợ không ai có loại xe này, phụ tùng xe không còn sản xuất nên rất ít ai còn dùng, ngoại trừ những người thích sưu tầm xe cổ cũng chỉ đem những chiếc giữa thập niên này cất trong gara, lâu lâu lại đi ngang sờ mó mấy cái rồi thôi, căn bản không dùng để lái ra ngoài.

Tư Đồ Thuần vừa lên xe đã giả vờ ngủ, dựa vào ghế phụ mà nhắm mắt.

Hoa Thần thấy sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Tư Đồ Thuần muốn lên tiếng hỏi, nhưng nhìn thấy cô vừa lên xe đã nhắm mắt liền không làm phiền.

Có những việc tư, y vẫn không nên tọc mạch quá sâu thì hơn, đến lúc nên nói Tư Đồ Thuần nhất định sẽ nói với y.

Hai người đi máy bay gần bảy tiếng mới tới thành phố, sẽ có xe của đoàn phim chờ sẵn chở bọn họ đến bến tàu, tàu đưa bọn họ đến đảo.

Bởi vì hòn đảo này là hòn đảo độc lập, nên rất khó để phát hiện ra, người dân trên đảo cũng rất ít khi rời khỏi đảo, có cá ăn cá có muối ăn muối, nếu không có việc cần thiết sẽ không rời khỏi, nhưng chỉ cần một người có việc đi vào đất liền, những hộ gia đình còn lại sẽ gửi mua không ít đồ, đều là gia vị hằng ngày.

Người dân trên đảo đa số đều là những người có tuổi, còn những người trẻ vừa lên mười tám đã rời khỏi đảo đến đất liền làm việc, mỗi năm chỉ có một hai người về, cũng có người bỏ đi luôn không trở về nơi này.

Nhưng không thể trách, nơi này tuy tài nguyên biển phong phú, nhưng cuộc sống cũng có chút khó khăn lại nhàm chán, những người có tuổi thích yên tĩnh tất nhiên thích nơi này còn những người trẻ tuổi thích vui chơi, khám phá những thứ mới lên không ở lại trên đảo.


Ở đây trường học cũng không có, những người muốn con mình biết chữ, sẽ gửi những người đi vào đất liền mua sách với bút, về sẽ tự dạy.

Có gia đình nhà không khá giả dùng nhánh cây làm bút, dùng đất làm vở mà viết lên trên nền đất.

Nhưng lúc có người thu mua hòn đảo, cuộc sống của bọn họ tốt lên không ít, những cửa hàng đều xuất hiện trên đảo, sân gofl những thứ bọn họ nghĩ cả đời không được thấy hiện tại cũng đã thấy, người dân trên đảo đối với người chủ mới của hòn đảo này mang ơn vô cùng, mỗi ngày còn thắp nhang cầu bình an cho người này, mặc kệ không biết mặt người chủ này ra làm sao, bọn họ cũng không bị đuổi đi, bến tàu còn được dựng lên, sau này bọn họ có muốn rời đảo vào đất liền so với lúc trước thì dễ hơn nhiều lắm.

Đối với sự đổi mới này bọn họ tất nhiên vui mừng, bọn họ đa số đều sống đã gần một đời người, nhìn nơi mình ở ngày càng tốt đẹp tất nhiên vui vẻ.

Sau này đời con cháu bọn họ sẽ không còn cực khổ vì chữ biết chữ không, những thế hệ sau cũng sẽ có cơ hội tiếp xúc với nhiều người, cũng sẽ có người ở lại đảo mà không rời đi.

Tư Đồ Thuần đi máy bay bảy tiếng, đi tàu ra đảo thêm nửa tiếng rưỡi, lúc hai người đặt chân lên đảo liền thấy một nhân viên của đoàn phim, trong tay cầm theo ô, tay kia cầm cái ô thêm một khác, đi tới trước mặt bọn họ.

- Hai người dùng cái này che đi, buổi tối ở đây sương nhiều, để sương rơi xuống đầu sẽ bị cảm mạo.

Truyện Phương Tây
Tư Đồ Thuần lúc đặt chân xuống đã thấy có chút se lạnh, gió biển tuy không lớn lúc thổi qua còn mang theo vị mặn của biển, không quá hanh khô mà ẩm ướt, khiến người khác chỉ muốn đi ngủ.

Bởi vì quay show thực tế, là chương trình tự cung tự cấp, Hoa Thần cũng không ở lại, chỉ căn dặn vài câu với Tư Đồ Thuần liền bung ô đưa cho cô.

- Ở đây nếu có việc gì em muốn gọi, cứ tới nhà người dân trên đảo mượn điện thoại bàn, di động trên đây vô dụng rồi, không có sóng cũng không có mạng.

Tư Đồ Thuần đáp mấy câu, đợi Hoa Thần lên tàu trở vào đất liền, mới đi theo nhân viên của đoàn phim.


Buổi tối ngày hôm nay đạo diễn đã bắt đầu buổi ghi hình đầu tiên, lúc Tư Đồ Thuần tới thấy trước cổng một căn nhà có không ít người, nhân viên trong đoàn thấy Tư Đồ Thuần tới liền chĩa máy quay về phía cô.

Cô nhìn vào ống kính nhẻo miệng cười, tóc xoã ở phía sau gió làm cho bay bay, bởi vì đi đường xa nên sắc mặt cô có chút trắng bệch bởi vì mệt, mọi người tất nhiên đều nhìn ra, nhưng không thể không quay cảnh này, phân đoạn đầu tiên cũng rất quan trọng, người xem cũng rất thích xem.

Đàm Lôi tay đút túi từ phía trong nhà đi ra ngoài, nhìn thấy Tư Đồ Thuần khuôn mặt đều nhiễm sắc cười:" Anh còn tính cược với những người khác xem em có phải người đến cuối cùng hay không.

"
Đàm Lôi nhận lấy vali từ tay cô, Tư Đồ Thuần khách sáo cảm ơn một câu mới đáp:" Vậy anh thua hay thắng?"
Đàm Lôi:" Thua rồi, anh đến sớm nhất còn em là người đến sớm thứ hai, những người khác ở xa nên đi máy bay gần mười hai tiếng, di chuyển tới đảo cũng đã hơn một tiếng mấy rồi.

"
Đàm Lôi không nói dối, lúc vào bên trong chỉ có vali của y đặt một góc rồi tới vali của cô, chỉ cần đợi khách mời đến đầy đủ, sẽ có phân đoạn kiểm tra vali tịch thu đồ, bởi vì là chương trình thực tế, nếu đồ không quá mức cần thiết sẽ bị nhóm hầu cận lấy đi, không thể tích trữ đồ ăn vặt.

Người tham gia chương trình lần này tổng cộng là bốn người, hai nam hai nữ.

Tư Đồ Thuần nhìn xung quanh một vòng, nơi này lớn cũng không lớn nhưng nhỏ cũng chẳng nhỏ, nhìn qua giống những ngôi nhà trong nông thôn, phòng bếp thông với phòng khách, có có tầng trên là phòng ngủ.

Phía sau nhà là vườn rau, cà chua, dưa chuột, còn có cải xanh, muốn ăn cứ ra phía sau hái là được.


Ở phía trước cổng còn có một xào phơi đồ, một cây ớt nằm ở một góc, trong sân nhà còn có một cái giếng nước ngọt.

Tư Đồ Thuần với Đàm Lôi dù sao cũng từng đóng phim chung, nên hiện tại thân thiết hơn không ít, Đàm Lôi lúc đầu được mời tham gia chương trình còn muốn từ chối, nhưng đọc danh sách người tham gia chương trình lần này liền không do dự mà đồng ý, trợ lý của y lúc nghe được còn vừa vui vừa lo, lo chính là sợ Đàm Lôi nổi hứng làm loạn, còn vui chính là vì nhờ chương trình này kéo thêm không ít fan.

Những người tham gia chương trình thực tế, lúc trở về cũng đều nổi tiếng, không nổi kiểu này chính là nổi kiểu khác.

Hai người ngồi trong nhà nói chuyện một lúc mới có thêm một người tới, người này họ Hạ là Hạ Nhi, là một blog chuyên làm về du lịch, nên lúc đến còn đeo một cái máy ảnh trên cổ, hết chụp đông lại chụp tây, đến gần trước cổng nhà mới vẩy tay vào ống kính.

Đàm Lôi với Tư Đồ Thuần cũng đi ra bên ngoài giúp y đem đồ vào.

Buổi đầu tiên chỉ quay như vậy, còn một khách mời đặc biệt ngày mai mới tới, vali ngày mai sẽ kiểm tra, hiện tại mọi người đều mệt, phân chia phòng xong, nhân viên quay phim cũng thu gom đồ đạt đem đi.

Ở đây có hai phòng, mỗi phòng đều có hai giường, bên trong phòng đều lắp một cái máy quay.

Tư Đồ Thuần để Hạ Nhi đi vệ sinh cá nhân trước mới đến lượt cô.

Đàm Lôi ngủ ở phòng bên cạnh.

Buổi tối ở đây rất yên tĩnh, trăng bên ngoài chiếu vào cửa sổ, tiếng dế côn trùng kêu như muốn tìm đồng bọn, Tư Đồ Thuần nằm trên giường hết xoay trái lại xoay phải, căn bản không ngủ được.

Hôm nay đúng là cô có chút mệt bởi vì đi đường xa, nhưng nằm xuống hình ảnh của Tân Tử liền hiện lên trong đầu.

Cô không biết tại sao lúc đó bản thân lại bỏ chạy, như một chiếc máy bay đã định sẵn mục tiêu để lao đi, Tư Đồ Thuần hoàn toàn không thể khống chế được cơ thể.

Tân Tử bên kia cũng không đuổi theo, cho dù có chạy theo cô chắc chắn cũng không để hắn giải thích.


Tân Tử để A Trụ tra danh sách khách mời show thực tế do Tư Đồ Thuần tham gia, hắn nhận được danh sách thấy hai chữ Đàm Lôi mắt liền tối sầm.

Tân Tử:" Khách mời đặc biệt hôm nay vẫn chưa đến?"
A Trụ nghe hỏi liền gật đầu đáp một tiếng.

Tân Tử nghe vậy mới nói tiếp:" Liên hệ với trợ lý người này, chương trình trả bao nhiêu tôi trả gấp đôi, đại sư sản phẩm mới của Tân thị sẽ ưu tiên mời bọn họ, chỉ cần không tham gia chương trình.

"
A Trụ nhận lệnh liền rời khỏi.

Tâm trạng của ông chủ bọn họ buổi sáng đã không tốt, cơm trưa chỉ ăn một đũa liền không ăn nữa, còn nói nhà ăn nấu ăn không ngon, đây là thức ăn cho người sao?
A Trụ thật sự muốn nói, đãi ngộ nhân viên ở công ty bọn họ tốt hơn những công ty khác nhiều lắm rồi, nhà ăn mỗi tuần không món nào trùng với món nào, bếp trưởng cũng là đầu bếp nổi tiếng món Châu Á nhất thành phố bọn họ.

Nhà ăn nấu thức ăn không phải thức ăn cho người? Những nhà ăn của công ty khác chắc chắn không phải để cho người ăn luôn đó.

A Trụ chỉ suy nghĩ như vậy mà thôi, nào dám nói ra bên ngoài.

Hôm nay có vài người tới nộp báo cáo, chỉ cần thiếu một dấu phẩy hay một dấu chấm, Tân Tử đều bắt bọn họ làm lại một bảng mới, còn sa thải hai nhân viên tạp vụ, bởi vì pha cà phê đắng.

Cả ngày hôm nay không khí trong công ty Tân thị rất khẩn trương, người này người kia đều lo cho bản thân, chỉ sợ sơ sẩy một chút người bị đuổi khỏi công ty chính là bọn họ.

Sức mạnh tư bản thật đáng sợ, chỉ cần không vui một ngày liền khiến cả công ty sống trong lo sợ, còn mang tâm trạng này hết giờ làm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui