Hành động lúc nãy của hai người, phân nữa người ở đây đều thấy, Hoa Thần đã đi mua nước không có mặt ở đây, đạo diễn đang thảo luận cùng biên tập không hề để ý đến tình hình bên này.
Tư Đồ Thuần cùng với Tân Hưu trao wechat xong liền tách ra.
Tân Hưu phải trở về nhà chính, ngày mai sẽ đến tìm cô.
Tư Đồ Thuần không nói hai lời liền gật đầu đáp ứng.
Hai người đều không biết hình ảnh lúc nãy được đám người ở đây chụp lại, còn gửi lên nhóm mà thảo luận, chưa tới nửa tiếng, những người không chứng kiến cũng đều biết Tư Đồ Thuần chính là tình nhân của Tân Hưu.
Bọn họ chỉ bàn luận mà thôi, nào dám phát tán hình ảnh này lên mạng, tuy phát tán lên sẽ có người dùng một số tiền không nhỏ mua lại, nhưng bọn họ thật sự không có gan đó.
Nếu có gan bọn họ cũng phải tìm được một luật sư giỏi đi đã.
Chụp ảnh người khác khi không cho phép chính là xâm phạm quyền riêng tư, dùng hình ảnh trái pháp luật, sẽ bị phạt tiền, chưa kể người bọn họ chụp chính là thiếu gia nhà họ Tân, cho dù có cho bọn họ thêm một cái mạng, cũng không ai dám đem đi phát tán.
Tư Đồ Thuần đọc lại kịch bản một chút, nhân viên trang điểm mới đẩy thùng trang điểm tới trang điểm cho cô.
Nam chính của bộ phim họ Đàm là Đàm Lôi, người này ba năm gần đây đều dành được giải diễn viên lưu lượng, còn rất có tiếng tăm trong màn ảnh phim cổ trang.
Cô vừa trang điểm xong Đàm Lôi cũng vừa tới, phân cảnh của Đàm Lôi không nhiều, chủ yếu chính là phân cảnh của Tư Đồ Thuần, ở trong tửu lầu phục vụ múa hát cho khách nhân.
Tư Đồ Thuần mặc bộ y phục màu trắng lại pha chút màu đỏ, nhìn qua cuốn hút lại có chút thần bí như nam nhân trên đời này không người nào thấu hiểu được cô.
Tư Đồ Thuần thấy Đàm Lôi hai người liền gật đầu xem như chào hỏi.
Đạo diễn thấy điện thoại trong túi cứ run lên liên tục liền lấy ra xem, trong nhóm chat không ít người đang thảo luận về chuyện của Tư Đồ Thuần cùng với Tân Hưu, nếu không phải ông không nhìn thấy hình, thì Tấn Lỗi chắc chắn sẽ không tin, nhưng chuyện tình nhân được bao nuôi kiểu này trong giới giải trí cũng không ít.
Còn được làm tình nhân của ai còn phải xem may mắn của bọn họ.
Tấn Lỗi gõ hai chữ như nhắc nhở xong mới cất điện thoại vào túi.
Những người đang bàn luận hăng say thấy Tấn Lỗi lên tiếng liền cất điện thoại vào tiếp tục làm việc, nhưng cũng có vài người vẫn chưa thấy thảo luận đủ liền đem vấn đề này ra bên ngoài to nhỏ mà thảo luận.
Tư Đồ Thuần tất nhiên không nghe thấy.
Đạo diễn kiểm tra đèn, máy quay đều vào vị trí liền đi tới phía Tư Đồ Thuần.
Tư Đồ Thuần vừa thấy ông đi về phía này, cầm tờ kịch bản mà đứng phất dậy.
Tấn Lỗi:" Không cần căng thẳng, điều khiển cảm xúc cho tốt, khuôn mặt chính là điểm lấy điểm trong lòng người xem, biểu cảm không được quá lả lơi cũng không được quá cứng nhắc, còn động tác múa cô không cần khẩn trương, lúc đầu sẽ quay toàn thân lúc sau thì không cần.
"
Tư Đồ Thuần đúng thật có chút khẩn trương, động tác trong này tuy đơn giản nhưng lại khiến cô có chút lo lắng, Tư Đồ Thuần từng học qua lớp ép dẻo, bởi vì đời trước cô thường xuyên đóng thế diễn viên nữ chính ở những phân cảnh dùng giây cáp treo bay trên mặt nước, hay dùng kiếm mà chiến đấu trên không.
Đều là động tác có độ khó cao, nếu không học qua lớp ép dẻo, nhất định sẽ bị chấn thương cột sống.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Tư Đồ Thuần không cần đóng thế, mà đây chính là vai của cô.
Tư Đồ Thuần như đã hiểu mà gật đầu.
Phân cảnh này chính là lần đầu tiên hoàng tử gặp ý chung nhân của đời mình.
Không có thoại.
Tấn Lỗi xem như hài lòng mà trở về vị trí ngồi trước máy quay, đợi mọi người chuẩn bị xong hết mới ra hiệu cho nhân viên hậu cần.
Nhân viên hậu cần đưa một tấm bảng lên, hô lớn một câu:" Action cảnh một lần một.
"
Tư Đồ Thuần hít sâu một hơi, đi cùng một đoàn nữ nhân mặc cổ phục xếp thành một hàng dài đi lên khán đài, cô là người đi cuối cùng, bông tai ngọc bích, dây chuyền là hình giọt nước màu xanh lam nhạt, lấp lánh dưới ánh đèn.
Những người khác đều mặc một bộ cổ phục đơn giản màu hồng nhạt, tóc được thắt thành bím rồi búi cao lên, trên đầu gắn một cây trâm có hình hoa sen.
Tư Đồ Thuần trên đầu cũng cài một cây trâm hình một đoá sen nhỏ, cô dùng khăn tay che lại nửa khuôn mặt mới từ tốn bước lên khán đài còn bước vào giữa trung tâm.
Tiếng đàn vang lên nối tiếp là tiếng phách từ từ mà tạo thành một điệu nhạc.
Khi sương tái tuyết*
[ Khi sương tái tuyết* làn da trắng hơn sương tuyết.
]
Tư Đồ Thuần không nhìn người ở dưới lại như lơ đảng nhìn vào máy quay, e thẹn mà quay đầu.
Cô theo kịch bản mà đưa chân nhắc tay, từng cái từng cái như hoà làm một với nhân vật đang hoá thân.
Tư Đồ Thuần múa được phân nữa, Đàm Lôi lúc này vừa thay xong một bộ cổ phục nam nhân, trên người mặc một bộ xiêm y bạch ngọc, bên hông đeo ngọc bội màu xanh ngọc, bên trên có khắc họ của y.
Đàm Lôi đi vào tửu lầu còn phía sau là một hạ nhân, Đàm Lôi cầm trong tay một cây quạt, vừa nói chuyện với hạ nhân vừa bước vào, như đang trách phạt còn muốn giơ quạt lên mà đánh người.
Nhưng y vừa liếc ngang qua người trên sân khấu liền bị thu hút đến không rời mắt được.
Đàm Lôi không biết bản thân nhập tâm quá sâu, hay là bản thân bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn phách, tim đập nhanh hơn một nhịp, tai có chút ửng đỏ.
Hạ nhân phía sau lại làm tròn vai mà gọi thiếu gia nhà mình hai tiếng.
Những người có mặc ở đây cũng đều chết lặng, những người muốn tìm khuyết điểm của Tư Đồ Thuần để bàn luận tiếp chuyện lúc nãy đều cảm thấy xấu hổ.
Điệu múa này rõ ràng trong kịch bản của bọn họ không có, vậy mà cô lại múa rất ăn khớp với những người khác như đã tập luyện qua không ít lần.
Những người là khách đến tửu lầu muốn đem điện thoại ra quay lại khung cảnh này, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế kích động mà xem hết.
Trước khi vào cũng đã nói rõ, hôm nay có đoàn phim muốn bọn họ làm nhân vật công chúng, bọn họ đã đáp ứng, hiện tại sao có thể nói mà không giữ lời.
Cũng có người đã nhận ra Tư Đồ Thuần thông qua video trên weibo, còn hứa với lòng, buổi tối về nhất định viết một bài hai ngàn chữ để nói về cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...