Tân Tử tuy hiện tại bị phế, chiếc ghế chủ tịch trong tay cũng treo lơ lửng ở trên đầu, nhưng sau này Tân Tử trở mình được liền như thần chết dưới địa ngục phái lên trần gian.
Những người vì Tân Tử bị phế mà trở mặt, âm mưu tính toán sau lưng hắn.
Đến lúc Tân Tử một lật trở mình, người đầu tiên Tân Tử giết chết chính là nguyên chủ còn người thứ hai chính là em trai của mình, nhưng em trai của Tân Tử là ai chứ, là nam chính đó.
Muốn giết nam chính? Trừ khi tác giả bộ truyện này muốn quay xe để Tân Tử làm nam chính nếu không có thể có khả năng nam phụ giết nam chính sao?
Chẳng qua nguyên thân chính là yêu thầm nam chính, còn tìm mọi cách giết nữ chính để bên cạnh nam chính, nhưng dù sao nguyên thân cũng là người có chồng còn là vợ của anh trai nhân vật chính, nhưng lại không đợi nam chính ra tay, Tân Tử đã tự giết vợ của mình.
Trách thì chỉ trách nguyên thân, lúc Tân Tử hai chân bị phế không đứng dậy được, nguyên thân lúc nào cũng chạy đến tìm em chồng mà nũng nịu, sau này còn ngỏ lời muốn giúp nam chính giết chết Tân Tử.
Hắn không giết nguyên thân, chẳng lẽ để nguyên thân giết chết sao?
Tha cho kẻ muốn hại mình chính là cho họ thêm một viên đạn.
Tay Tư Đồ Thuần đột nhiên có người nắm lấy mà kéo lên.
Cô loạn choạng mà đứng lên.
Tư thị:" Đứa nhỏ này còn nhỏ, ăn nói lung tung, bên ngoài khách đã tới hết rồi sao có thể không có người tiếp đãi được chứ, tôi đưa Đồ Thuần đi thay váy liền trở ra.
"
Tư thị chính là người mẹ kế của nguyên thân, ba của nguyên thân là một người nhu nhược hôn sự này chính là do người mẹ kế này nói ra nói vào, Lão Tư cứ như vậy mà đã định hôn sự của nguyên thân với Tân Tử.
Hôn sự diễn ra rất gấp, tuần trước hai bên gặp mặt đã định tuần sau chính là ngày hôm nay tổ chức, Lão Tư còn nói chỉ cần hai bên họ hàng gặp mặt nhau xem như chào hỏi qua, có thể rước con dâu về cửa rồi.
Tư Đồ Thuần vẫn là lần đầu thấy bên nhà gái chỉ hận không thể lập tức đẩy người qua luôn.
Tư Đồ Thuần theo Tư thị qua phòng bên cạnh, vừa đẩy cửa vào bên trong liền xuất hiện hai ba nữ nhân đứng xung quanh một chiếc váy dưới đuôi cá, là màu trắng suông, phần ngực áo khoét không quá sâu, những thứ cần thấy đều hiện rõ nhưng lại không để lộ thứ không nên thấy.
Xem như bọn họ còn có lương tâm.
Tư thị vừa đóng sập cửa, trong phòng liền vang lên những tiếng mắng chửi.
- Còn muốn chạy? Mày thì hay rồi, mối hôn sự này là tao sang nhà họ Tân cầu tình cầu nghĩa mới cầu xin cho mày được, là do mày tự nguyện gả sang, đến ngày cưới lại muốn chạy trốn? Chạy, để xem mày chạy đi đâu, ở đây xung quanh đều là người nhà họ Tân, hôn sự hôm nay không thành, cho dù mày có trở về nhà, tao cũng sẽ kêu ba mày không để mày bước nửa bước vào nhà Tư gia.
Tư Đồ Thuần bị mắng đến mờ mịt, chỉ có thể mặc kệ Tư thị, để những người còn lại giúp cô thay váy cưới, búi tóc cao lên, trang điểm sơ qua một chút coi như xong.
Thời gian cấp bách, hiện tại đã tới giờ làm lễ không có thời gian trang điểm cầu kì, tóc chỉ có thể búi lên kiểu đơn giản.
Tư Đồ Thuần nhìn môi Tư thị hết khép rồi mở, hai tai như ù đi.
Tư Đồ Thuần tính tình vốn không tốt, hiện tại vô duyên vô cớ bị mắng tất nhiên không nhịn được.
Tư Đồ Thuần:" Tôi hiện tại không chạy bà cũng mắng, chạy bà cũng mắng, trở về Tư gia? Tôi hiện tại chỉ hận kết hôn quá chậm, chỉ hận không thể sớm rời khỏi nhà họ Tư.
"
Tư Đồ Thuần để bọn họ giúp mình đeo khăn choàng cưới lên vai, nói tiếp:" Nhà họ Tư xem tôi là con gái sao? Không xem tôi là con gái, tôi tất nhiên không xem các người là người thân, đem tôi gả cho một người phế chính là muốn nhà bên kia thấy tôi chịu thiệt thòi, hồi môn sẽ nhiều thêm hai phần.
"
Tư Đồ Thuần không phải nữ nhân lấy ân báo oán, đa cảm từ tâm.
Nguyên thân nhu nhược mới bị bọn họ qua mặt, còn nói hai ba câu đã dụ dỗ được nguyên thân gật đầu đồng ý mối hôn sự này.
Tư Đồ Thuần để bọn họ giúp mình nâng váy đi ra bên ngoài, mặc kệ Tư thị vẫn đang đứng đực người tại chỗ.
Tư Đồ Thuần được đưa đến một cánh cửa rất lớn, muốn đẩy ra phòng chừng ít nhất phải bốn người, hai người hai bên mới có thể xem như đẩy được cánh cửa này mở ra.
Tư Đồ Thuần từ xa đã thấy bóng dáng của một người ngồi trên xe lăn, chỉ ngồi ở đó nhìn đăm đăm vào cánh cửa như đang chờ đợi một người.
Xung quanh không có ai tiến lên giúp hắn đẩy xe.
Tư Đồ Thuần không để bọn họ nâng váy.
Tư Đồ Thuần:" Không cần nâng, nâng tới đây được rồi, các cô tới chỗ Tư thị, mỗi người nhận lấy 500 tệ xem như phí nâng váy đi.
"
Người này nhìn người kia nhìn người nọ, gần hai giây bọn họ mới đặt váy xuống sắp xếp lại thành hành đuôi cá mà chạy đi.
Tư Đồ Thuần sao có thể để Tư thị chiếm tiện nghi, tiện nghi này Tư Đồ Thuần không chiếm lại thì chính là đồ ngu ngốc.
Tư Đồ Thuần cầm trong tay một bó hoa cưới, nhìn qua đẹp thì cũng thật đẹp nhưng lại là hoa giả, dây buộc lại lỏng lẻo, chỉ sợ tung lên mỗi bông đều tách nhau ra mà bay, một bó hoa cưới phân ra mười hướng mà bay.
Cái này cũng thật biết tính toán, lúc đó mười người đều bắt được một nhánh hoa cưới, đúng thật là chẳng mất lòng ai.
Tư Đồ Thuần di chuyển đến phía sau xe lăn của Tân Tử, hoa cưới trong tay đặt lên tay hắn.
- Chú cầm đi, tôi đẩy chú vào.
Tân Tử muốn từ chối nhưng không biết nghĩ đến thứ gì liền không lên tiếng, nhận lấy bó hoa cưới đặt trong tay.
Tân Tử năm nay đã gần ba mươi bốn, Tư Đồ Thuần đời trước chỉ mới hai mươi bốn còn nguyên thân năm nay chỉ mới vừa tròn hai mươi, đời trước hay đời này Tư Đồ Thuần phải gọi Tân Tử một tiếng chú.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...