Tình yêu là một thứ tồn tại vô cùng khó hiểu.
Hạ Lam luôn tâm niệm mình sẽ chẳng bao giờ yêu ai, bởi trong mắt cô không có tên đàn ông nào xứng với cô hết!
Trách Hạ Lam quá tự tin?
Không hề đâu, vì cô có đủ khả năng để vỗ ngực tự tin như vậy.
Sinh ra trong một ngày nắng đẹp trời, cô và Hạ Vũ giống như hai thiên thần nhỏ được tất cả mọi người chào đón.
Gia thế hiển hách, cha mẹ, họ hàng.. đều là những người có chức có quyền, được người đời trọng vọng. Ngoại hình của hai anh em càng không cần bàn cãi, cô và Hạ Vũ vừa sinh ra đã được các công ti thời trang sơ sinh, bỉm, sữa.. săn đón làm mẫu riêng cho sản phẩm của mình.
Một khoảng thời gian dài, tên tuổi của hai anh em nhà họ Hạ gắn liền với những đoạn quảng cáo đình đám trên tivi. Thậm chí vì khả năng diễn xuất trời phú, bọn họ còn được các đạo diễn lớn để mắt, mời đi diễn một vài bộ phim bom tấn.
Công việc này làm Hạ Vũ hứng thú, vì những người trong giới giải trí đều là những người có tiền, mắt thẩm mỹ cao. Và anh ta lại là kẻ mê đắm thời trang, thích vùi mình nghiên cứu xu hướng sau đó đem nó trở thành HOT!
Nhưng anh em sinh đôi không có nghĩa là giống nhau hoàn toàn, chuyện Hạ Vũ có hứng thú chưa chắc cô đã thích!
Vậy là sau vài năm, khi đã nắm trong tay một khoản lớn tiền cát sê, cùng với khoản mừng tuổi đồ sộ tích lũy nhiều năm, Hạ Lam đã giải nghệ. Cô bắt đầu con đường kinh doanh một cách dễ dàng, những chuỗi cửa hàng, những chi nhánh lớn nhỏ .. cứ qua một năm lại nhiều thêm một chút.
Bọn họ vì thực sự thích sản phẩm do công ti của cô làm ra, một phần cũng là vì những mối quan hệ lâu đời nhà họ Hạ gây dựng được trong giới thượng lưu. Bọn họ muốn lợi dụng việc hợp tác với cô để tìm cớ đi lại hòng nhờ cậy quyền thế của gia đình cô.
Ha Lam nhếch môi cười khẩy, nghĩ rằng cô nhỏ nên dễ lợi dụng sao hả? Được, cứ việc nghĩ thế, càng có lợi cho việc làm ăn của cô!
Mãi đến khi chuỗi cửa hàng của Hạ Lam biến thành một tập đoàn xuyên quốc gia, đám cáo già đó mới nhận ra cô không phải con cừu. Đáng tiếc, quá muộn rồi!
Vậy đó, cuộc sống của một kẻ mang hào quang vạn trượng như Hạ Lam không kiêu ngạo sao được? Quả thật, nếu người vừa giàu có, vừa xinh đẹp lại thông minh... như cô mà khiêm tốn mới chính là điều khó hiểu!
Biết rõ giá trị của bản thân và không muốn mình tụt hậu nên Hạ Lam liên tục học tập. Từ một cô gái nhỏ yếu đuối cô đã biến thành nữ cường nhân thời đại mới. Tự lập, tự lực, không điều gì là không thể làm!
Nếu như vậy rồi.. cô còn cần những tên con trai không ưu tú kia làm gì chứ???
Thế rồi đến một ngày, cuộc sống của Hạ Lam hoàn toàn thay đổi. Đó chính là hôm cô gặp được anh ấy của cuộc đời mình.
Chuyển về trường, quen Tịnh Nhi, cảm thấy tính cách trầm lặng của cô tiểu thư nhà họ Vi này thật sự hợp với mình. Vậy là chẳng biết như thế nào và từ khi nào, hai người trở nên thân thiết. Hạ Lam nhiều lúc thắc mắc, không hiểu vì sao cùng là người nhà họ Vi mà cô em gái khác mỗi chữ đệm của Tịnh Nhi lại xấu tính đến vậy, nhìn thấy ai cũng coi khinh coi rẻ, đem người ta lót xuống mặt đường mà nhìn.
Hư, còn tưởng thế nào, thì ra là đồ con rơi!
Con rơi cũng được thôi, đó chẳng phải là lỗi của cô ta.. Nhưng cái lỗi lớn nhất cô ta mắc phải, chính là thái độ lồi lõm không ra sao!
Đã vậy còn dám chơi cùng con khốn Trình Trình xấu xí gì đó nữa.. Tính khiêu khích bọn này à? Gì chứ đánh nhau Hạ Lam đây không bao giờ ngán!
Trải qua một thời gian giằng co, cuối cùng mọi chuyện cũng coi như tạm lắng xuống. Chị Vân bỏ việc theo anh trai Tịnh Nhi vào Nam công tác, muốn theo đuổi tình yêu của mình đến cùng.
Lắm lúc cô cảm thấy thật sự hâm mộ bà chị gái này của mình, mặc dù thường ngày tính cách thật yếu đuối, không có tiền đồ, trên lớp cũng chỉ miệng cứng lòng mềm.. Nhưng khi xác định yêu thương ai thì thật quả quyết, ra tay đến cùng.
Tuấn Anh này cũng là người xuất chúng, một tay gánh vác một phương trời của tập đoàn Vi gia. Đẹp trai, tài giỏi.. Nghe nói anh ta làm thuyết pháp cực kì tài, chỉ cần hợp đồng có anh ta cùng đi nhất định sẽ kí được!
Tốt lắm.. Chị gái đã già, nên ổn định rồi.
Ôm tâm trạng nửa phân vân nửa hâm mộ đó đến trường, Hạ Lam hững hờ bách bộ trên con đường phía sau tòa nhà lớn. Ngôi trường này quả thực siêu rộng, không gian thoáng đãng cùng với cảnh quan đẹp làm cô yêu thích mãi không thôi. Đã vậy còn là ở trong nước, nhớ trước đây sống ở nước ngoài, dù tân tiến nhưng không tránh được cảm giác thiếu thốn thứ gì đó..
Và buổi sáng định mệnh ấy chính là buổi sáng cô gặp anh, người đàn ông với cái tên Trần Đăng Khoa đã đi vào đời cô đơn giản như vậy!
Anh đi giữa một đám nhóc con, khuôn mặt anh tuấn sáng ngời, khí chất vương giả chân chính , thân thể cao lớn rắn chắc.. Nhìn anh ấy thật sự còn tỏa sáng hơn ánh mặt trời mùa đông bấy giờ.
Hạ Lam không nhịn được mà ngẩn ra đứng nhìn, Đăng Khoa dường như biết được đôi mắt thiếu nữ ấy đang mê đắm theo dõi anh. Anh khẽ nhướn mày, sau đó quay về nơi Hạ Lam đang đứng, một nụ cười nhếch nhẹ nhàng vậy mà làm trái tim thiếu nữ xiêu đổ.
Hạ Lam biết được, bắt đầu từ giờ phút này, cô gái 15 tuổi ấy đã biết thế nào là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành!
"Con nào đây? Cút qua một bên!" Mấy tên lôm côm đang áp tải quàng tử của lòng cô đi ngang, thấy Hạ Lam liền chướng mắt "Cản đường quá!"
"Mẹ nó, đi sớm vậy có phải muốn bị **** không đấy?" Một thằng nhóc khác cợt nhả, còn không quên ngoái lại nhìn cô thể hiện hành động khiêu khích giới tính "Con đ* cút ra!"
"Biến cho bọn ông đi!"
"..."
Hạ Lam nhíu mày, anh ấy cũng nhíu mày muốn nói gì đó sau lại thôi. Chỉ trong khoảnh khắc cô có ảo giác một luồng sát khi cực mạnh được thả trôi, nhưng sau đó rất nhanh bị thu lại. Đám công tử nhà giàu chỉ lo ăn chơi này làm sao có được cái nhìn sắc bén như vậy?
Nhất định là anh ấy!!
Quả nhiên người Hạ Lam cô vừa mắt không đơn giản.
Có điều, anh ấy là ai?
Học sinh trường này ư?
Không có khả năng!
Nếu trường này thật sự có người ưu tú như vậy thì cô hẳn phải biết rõ mới đúng.
Có lẽ cũng không phải người trong thành phố.. Làm gì có kẻ nào trong giới thượng lưu ở thành phố này mà cô chưa thấy qua?
Ai?
Rốt cuộc đó là ai??
"Điếc à?!!" Không đợi Hạ Lam suy tính xong xuôi, một thằng nhóc thấy cô không hề chú ý đến chúng mà cứ chăm chăm nhìn anh thì điên tiết, đẩy mạnh vai cô một phát.
Hạ Lam đang tập trung suy nghĩ bị đẩy bất ngờ, hai chân hơi loạng choạng, người nghiêng đi suýt ngã. Đến cả chân váy đồng phục trên người cô cũng theo đó mà bay lên mấy phân, để lộ ra phần chân tuyết trắng.
"Cút!" Hạ Lam đứng vững lại, không thèm nhìn mà quát một câu.
"Dám nói tao cút! Mày có biết bố tao là ai không hả?" Thằng trẻ trâu nào đó gào lên.
Mày bà đây còn không biết thì biết bố mày sao được?? Đúng là thằng ngốc, cả ngày chỉ biết bám lấy bố mẹ!
"Không biết!" Hạ Lam lạnh giọng buông một câu, tiếp đó một chưởng cũng được tung ra. Lập tức một tên ăn đau, ngã ra đất.
Thấy bạn mình bị một đứa con gái đánh ngã, lập tức mấy tên nhóc còn lại lao đến với mục đích cứu nguy cho đồng đội. Cả đám con trai không biết xấu hổ mặt dày bắt nạt một cô gái. Hạ Lam nghiến răng muốn xông tới, ai ngờ cổ tay đã bị một người nắm lấy.
Cô tròn mắt nhìn qua, chỉ thấy khuôn mặt yêu nghiệt của người nào đó đang phóng đại trước mắt mình. Ngây ngẩn, sau đó lập tức bị người ta kéo chạy đi.
Chạy thật nhanh, thật nhanh, bàn chân nhỏ thể như bay trên mặt đá hoa cương sáng bóng.
A..
Thì ra cảm giác tim đập vì một người chính là thế này đây!
"Ở đây đi!" Một quãng khá xa, anh ấy đừng lại nói nhỏ. Giọng nói trầm ổn lại mang theo vài phần chín chắn đáng tin cậy. Hạ Lam cứ thế, biến từ một cô gái thông minh, một nữ cường nhân thành một kẻ ngẩn ngẩn ngơ ngơ chỉ biết nghe sắp xếp của người khác.
"..."
"Con gái không nên đụng vào mấy chuyện này!" Anh ấy ngọt ngào phát biểu một câu, sau đó xoay người tiến đến chỗ mấy tên trẻ trâu đang lao đến.
Nào ngờ, vừa được nửa đường, phía bên kia đã có tiếng hô. Giọng nói ngọt đến khé cổ làm Hạ Lam vừa nghe thấy đã ngứa tai: "Dừng tay lại! Các người không được ỉ đông hiếp yếu!!"
Không cần nhìn qua cô cũng tưởng tượng ra được khung cảnh Ngọc Nhi xuất hiện tỏa sáng như thiên sứ. Hừ, cũng chỉ là khác nhau ở hai chữ chính-phụ thôi mà, có cần màu mè thế không?? Đáng ghét, thật muốn đập nát bản mặt giả tạo của con nhỏ đó!
Ơ kìa, kia chẳng phải Trình Phương sao? Cô ta đứng phía sau nữ chính và cũng nhìn anh ấy của cô bằng ánh mắt nảy lửa.
Mẹ kiếp!
Chưa biết tên đã có tình địch rồi!
.
.
.
Quả nhiên là duyên trời định, sau đó anh ấy làm giáo viên chủ nhiệm lớp cô. Có điều, Trần Đăng Khoa quá mức hoàn hảo, cách đối nhân xử thế của anh ta cực kì chuyên nghiệp làm ai muốn đến gần cũng không dám.
Vậy là dưới con mắt ngưỡng vọng của N người, anh ấy nghiễm nhiên trở thành thầy giáo được yêu thích nhất. Không chỉ vì dạy giỏi, mà còn vì khuôn mặt quá pơ phệch.
Thế nhưng khi Tịnh Nhi quay lại mọi chuyện đã khác, cách Đăng Khoa đối xử với cô ấy giống như hai người đã quen từ lâu. Mỗi một cái nhìn,một cái đưa tay, hành động nhỏ nhặt.. của anh ấy dành cho Tịnh Nhi đều mang theo thứ tình cảm khó đoán định. Thời gian đầu có lẽ cả Đăng Khoa và Tịnh Nhi đều không phát giác, nhưng cô thì biết, kẻ đứng ngoài chứng kiến như cô thì biết tất cả!
Cảm giác đau lòng mơ hồ ẩn hiện trong lòng Hạ Lam, nhưng cũng thật nhanh chóng qua đi. Cô biết, với kẻ mạnh như cô thì thời gian đau lòng không có đâu, cô phải hành động!!
Anh ấy không để mắt đến cô?
Cô sẽ làm cho anh ấy phải nhớ đến một người con gái có cái tên Hạ Lam này!
Điên cuồng?
Phải, cứ điên đi vì chúng ta còn trẻ..
Hạ Lam thuê người điều tra thân thế của Đăng Khoa. Với kẻ nguy hiểm như anh ta thì một vài chiêu che giấu rất dễ dàng được bày ra. Hạ Lam luôn cảm thấy cái vỏ bọc của anh ta có gì đó khó hiểu, nên cô không chỉ thuê những thám tử bình thường mà còn nhờ người ở văn phòng chính phủ. Tất nhiên, những người này sẽ nể mặt bố cô mà làm, và kết quả thì khả quan hơn hẳn.
Đăng Khoa không giống như bề ngoài, anh ấy không chỉ là thầy giáo và đầu bếp. Phía sau anh ấy còn có cả một băng đảng hắc đạo lớn đang ở giữa quá trình giao thoa để tẩy trắng. Quá khứ của anh ấy cũng có rất nhiều khúc mắc, nhắc đến lại làm một cô gái chưa từng kinh qua khổ cực như Hạ Lam động lòng.
Không, cô không thương hại anh ấy!
Cô đang cảm thông và cảm phục Đăng Khoa!
Anh ấy thật sự quá hoàn mỹ.. Liệu cô, có xứng không??
"Tịnh Nhi, anh thật sự yêu em!" A, thì ra người hoàn mỹ như anh ấy cũng có một thứ tình yêu thật bình dị.
Tuy trong đầu nghĩ như vậy, nhưng trên mặt nước mắt không kiềm chế được mà rơi như mưa.
Đăng Khoa yêu Tịnh Nhi!
Anh ấy yêu cô ấy!
Không phải cô!!
Mặc cho cô có dùng mọi cách để gây chú ý, cuối cùng Đăng Khoa chỉ nhớ được cô là cô bạn thân hay đi cùng Tịnh Nhi mà thôi..
Trong mắt anh ấy vốn chỉ có cô ấy.
Đăng Khoa, yêu đơn phương kiểu này thật sự rất đau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...