Trung Kiên không ngờ tin đầu tiên trong ngày anh nghe được lại là một tin dữ. Điện thoại từ bệnh viện gọi về làm anh giật mình, cô nàng tên Tường Vy này luôn làm anh cảm thấy lo lắng, ánh mắt cô ta nhìn Tịnh Nhi không hề đơn giản. Đó là ánh mắt của kẻ chứa chất căm thù trong lòng, chỉ hận không thể ném Tịnh Nhi của anh vào lò lửa!
Nhưng Tịnh Nhi đã làm gì cô ta? Vợ anh chỉ có ơn chứ không có lỗi, chính vì suy nghĩ ấu trĩ này mà Trung Kiên quyết định để mặc cô vợ nhỏ của mình thường xuyên đến viện thăm cô ta, và bên cạnh Tịnh Nhi chỉ có vài ba vệ sĩ.
Hai kẻ đi kèm, một số người trực chiến xung quanh, cải trang làm bệnh nhân hoặc bác sĩ. Ấy thế mà tất cả những kẻ không lộ đều bị tra ra và đánh gục hết, chỉ duy có hai người đi kèm vẫn tỉnh táo như không!
Điều này chứng tỏ cái gì?
Thứ nhất, là do chính bản thân anh chưa suy nghĩ thấu đáo, chưa nhìn nhận tốt được vấn đề.
Thứ hai, kẻ địch quá chuyên nghiệp! Hơn nữa, kế hoạch của chúng quá hoàn hảo. Bọn chúng không tiếc thời gian chờ đợi, rình rập, điều tra toàn bộ vệ sĩ bên cạnh Tịnh Nhi, còn âm thầm xử đẹp từng người một.
Hành động vừa kín đáo lại vừa thâm thúy, đúng là chẳng khác nào đang trực tiếp vả cho anh một phát!!
Thật không ngờ nhằm vào nhà hàng chỉ để che mắt, Tịnh Nhi mới là đối tượng thực sự.. Mẹ nó! Rốt cuộc là ai làm?
"Bắt đầu tra từ cô y tá.." Trung Kiên nhăn mày, lúc này cái anh cần là bình tĩnh, càng cuống thì càng lâu tìm ra tung tích Tịnh Nhi. Nhất là khi bây giờ anh không rõ mục đích của bọn bắt cóc là gì.. muốn tống tiền, hay thủ tiêu cô ấy? "Giúp tôi liên lạc với Tuấn Anh, báo cho cậu ta biết chuyện Tịnh Nhi.."
"Vâng.."
"Khoan đi đã.." Sực nhớ ra điều gì, Trung Kiên gọi với lại, đôi mắt sâu như hồ nước thâm trầm "Giúp tôi điều tra một người, làm ngay!"
"Là..?"
"Ngọc Nhi!"
.
.
.
Công việc ở công ty giải quyết chưa xong vậy mà Trung Kiên lại dám gọi điện làm phiền. Hừ, đã cuỗm mất em gái yêu của anh, giờ còn muốn lấy luôn thời gian rảnh rang ăn sáng quý giá của anh sao?
Tuấn Anh bĩu môi nhưng cuối cùng vẫn nhấc máy lên nghe ngóng. Ai ngờ vức mới sáng sớm đã vấp phải chuyện xui tận trời: "Cậu nói Tịnh Nhi mất tích!??"
"Mất tích? Cậu trông nó thế nào mà để nó mất tích?"
"Đồ vô dụng! Em gái tôi có mệnh hệ gì nhất định tôi sẽ giết cậu!!"
"Được, tôi tới ngay!!"
"Alo, Đại Việt, Tịnh Nhi mất tích rồi, cậu giúp tôi tìm người đi!"
"..."
.
.
.
Con dao trên tay nữ chính múa trên không trung, cô ta xoay xoay chuôi dao một cách chuyên nghiệp, giống hệt trong mấy clip trên ziutube. Tôi nuốt nước bọt, hết nhìn Quỳnh Chi đang cười gian tà lại nhìn màn xoay dao đẹp mắt của Ngọc Nhi, trong lòng rối như tơ vò.
Nên chọn bên nào?
Chọn bên nào cũng khổ.. Con dao cùn của Ngọc Nhi còn có thể giữ mạng cho tôi, kéo dài thời gian để Trung Kiên tìm thấy. Nhưng nếu bị đâm bằng con dao đó sẽ rất đau, vết thương lại nham nhở nữa.. Nếu là con dao của Quỳnh Chi sẽ tốt hơn nhiều, vừa sắc lại vừa mới.. Vết cắt đẹp còn không lo nhiễm trùng! Có điều phần trăm tử nạn cũng sẽ cao hơn..
"Chúng ta còn nhiều thời gian mà.." Quỳnh Chi vuốt nhẹ má tôi, ngọt ngào an ủi "..Cứ từ từ mà chơi. Nếu như chơi với chúng tôi xong mà vẫn thấy chán, nhất định tôi sẽ sắp xếp cho cô mấy anh chàng đẹp trai!"
"Các anh ấy sẽ cho chị một con đường xuống Hoàng Tuyền trải đầy sung sướng!" nữ chính cầm dao nhỏ hạ một đường lên bắp tay tôi. Lực đạo có vẻ rất mạnh nhưng con dao này quá cùn, không thể cứa đứt ngay được "Thích nha~ Xem em gái tốt với chị thế nào!"
"Nhìn người ta vẽ hoa lên người thật sự rất đẹp.. Tôi muốn thử việc này lâu rồi!!"
"Hay đấy!"
"..."
Vậy là hai người bọn họ một đường lại một đường, từng nhát dao thi nhau hạ xuống. Lớp da mỏng trên cánh tay tôi vốn mịn màng nay bong tróc từng mảng, lộ ra cả thịt và cơ bên trong. Máu chảy đầm đìa nhìn thoáng qua ghê người cực độ.
Tôi không thấy đau đớn, cũng không dám mở mắt chứng kiến cảnh tượng ghê rợn này. Thế nhưng hai người bọn họ giống như hai kẻ điên, càng thấy máu chảy càng ra sức rạch, rạch mạnh tận xương!
Mất máu nhiều làm tôi váng đầu, cả người vô lực, não cũng ì trệ không muốn làm việc.
Trung Kiên , anh đang ở đâu?
Em thật sự không muốn chúng ta vừa mới được hạnh phúc bên nhau đã phải đưa tiễn thế này..
Tại sao chứ?
Tôi đã làm gì sai??
Tôi đã làm gì các người mà các người lại đối xử với tôi như vậy??
Tiếng điện thoại vang vọng đột ngột, truyền vào tai tôi giống như kim châm. Khó chịu vô cùng.
"Ai gọi??" Ngọc Nhi đột ngột dừng tay, vứt con dao ra một góc hung hăng quát tên đàn em đang đứng canh phía cửa "Đại Việt? Anh ta vừa hỏi gì??"
"Dạ.." Người này vốn là đàn em của Đại Việt, nhưng boss đã có lệnh phải tuân theo tuyệt đối con nhóc này nên anh ta không dám nghịch ý "Anh ấy hỏi.. chỗ này có cô gái nào tóc dài mắt xanh không?"
"Không có!" Ngọc Nhi quát lớn, bàn tay không dừng ở đó mà đưa ra kéo thật mạnh tóc tôi, trên đầu có cảm giác man mát, có lẽ một mảng tóc lớn đã bị cô ta kéo đứt rồi!
Đẹp ư?
Xấu ư?
Chuyện đó còn quan trọng không khi mà bạn sắp chết??
"Tóc dài không, mắt xanh lại càng không!!"
"Chuyện này.." Anh ta có vẻ bị hành động của Ngọc Nhi làm cho sốc, mồ hôi chảy đầy trên trán.
"Chị gái, mắt chị màu gì!?" Cô ta vui vẻ đưa hai ngón tay đến, theo quán tính tôi liền nhắm mắt lại, sợ hãi không thôi "Cho em mượn xem được không??"
"DỪNG LẠI!!!"
Tiếng hét lớn làm tất cả đều đứng sững, ngoài cửa chính một đám người nhanh chóng xông đến. Máu che khuất tầm nhìn nên tôi không rõ đó là những ai, chỉ biết bọn họ cùng với đàn em của Ngọc Nhi ra sức đối kháng, đánh qua đánh lại loạn thành một đoàn.
Trong một thoáng chợt thấy bóng dáng quen thuộc của người ấy, cảm xúc trong lòng dâng tràn như sóng đổ.
"Trung Kiên!" Rốt cuộc không chịu đựng được nữa, tôi sợ hãi gọi lớn một tiếng, anh ta hoảng hốt nhìn về phiá tôi. Có lẽ lúc này trông tôi thảm lắm, tóc thì rụng nham nhở, mặt bị người ta đánh sưng vù, cánh tay và ngực bị rạch bằng dao làm máu chảy đầm đìa..
"Tịnh Nhi!!!" Anh ta thét lớn một tiếng , lao nhanh về phía tôi. Từ lúc Trung Kiên xuất hiện tới giờ nữ phụ Quỳnh Chi vẫn còn chưa hết sửng sốt, con dao trên tay cũng bị ném đến tận nơi nào.
Nữ chính thông minh hơn một chút, đã kịp quan sát tình hình và nhanh hơn một bước nhào đến chỗ tôi, cầm con dao nhỏ kề sát vào cổ tôi "Cô muốn làm gì?! Mau thả Tịnh Nhi ra!!"
"Anh không phải thông minh lắm sao?" Ngọc Nhi dí sát dao vào cổ tôi, cười lạnh đáp lời.
Trong đầu mơ hồ hỗn loạn, có vẻ tác dụng của thuốc đã nhạt dần đi, cảm giác đau đớn bỏng rát thi thoảng lại xuất hiện. Từng cơn từng cơn giống như thủy triều lên xuống không ngừng nghỉ.
"Vậy mà còn không đoán ra tôi muốn làm gì?"
"Cô dám?" Trung Kiên hơi dừng chân, nhìn lại thân thể trầy trật không để đâu cho hết của tôi thì biết ngay cô ta có dám không chứ gì. Xem, một người đang bình thường, đang xinh đẹp vậy mà còn bị cô ta hành hạ cho chết từ từ thế này.. nói gì đến việc xiên một phát cho chết ngay! "Được rồi! Dừng lại!! Cô muốn gì??"
"Ngừng tay chịu trói đi, nếu không .." Nữ chính không nói hết câu, dí nhẹ con dao để thị uy. Đôi mắt sắc sảo hừng hực lửa, ngọn lửa nóng bỏng ấy tràn ra bốn phía như thể muốn thiêu rụi tất cả chúng tôi "Cả anh nữa, bỏ vũ khí xuống!"
"Cô ấy đã thân tàn ma dại rồi.." Trung Kiên nhếch môi bạc, bình thản ném vũ khí của mình ra xa "Chi bằng để tôi làm con tin thay thế, cô thấy sao?"
"Anh điên hả? Không được!" Quỳnh Chi đơ từ nãy đến giờ mới khởi động lại được. Thấy Trung Kiên tình nguyện chui đầu vào rọ thì quyết liệt ngăn cản "Không được đâu anh Kiên, cô ta nguy hiểm lắm!"
"Tôi nguy hiểm?" Ngọc Nhi bị đồng đội cắn ngược thì bực mình vặc lại "Cô nói có thấy xấu hổ không Quỳnh Chi? Những vết dao trên người chị gái thân yêu của tôi đây này, nếu tôi rạch 9 thì cô nhất định phải có 10!"
"Nói bậy!" Thấy Trung Kiên lạnh mặt nhìn qua, cô nàng gấp đến mức sắp khóc, vẻ hung thần ác sát khi nãy cũng bay biến hẳn "Anh Kiên, đừng nghe cô ta, em là bị ép.."
"Hừ, đã muốn quay lưng phản bội tôi thì đừng có trách!" Nữ chính vô cảm tuyên bố, đám người nãy giờ vẫn tạm ngưng chiến nay lại có dấu hiệu loạn thành một đoàn. Cô ta hất hàm, đưa mắt liếc ngang "Người của anh dám chống cự thêm một chút, tôi liền tiễn chị ta xuống Hoàn Tuyền thêm một bước!"
"Mọi người dừng lại!" Trung Kiên xoay người hô một câu, lập tức tất cả bọn họ đứng yên không nhúc nhích kiểu như bị điểm huyệt, trên mặt ai nấy đều treo biểu tình căm hận cực điểm "Được rồi Ngọc Nhi, cô bình tĩnh đi!"
"Bình tĩnh?" Ngọc Nhi mỉa mai, đôi môi anh đào ngọt ngào vẽ ra một đường cung hoàn hảo "Tôi đang rất bình tĩnh, nếu không sao chơi được với tất cả các người?"
"..."
"Trói tất cả lại!" Nữ chính quát lớn, hất hàm nhìn về phía Quỳnh Chi "Cả cô ta nữa!"
"Cô.." Quỳnh Chi chưa kịp kháng cự đã bị mấy bàn tay lớn tóm lấy, một đường trói gô lại không thể nhúc nhích.
"Gì chứ? Trung Kiên..??" Ngọc Nhi có chút nghi ngờ nhìn về phía anh ta. Trung Kiên yên lặng không kháng cự, để mặc người ta xuống tay với mình "Anh không còn muốn đổi chỗ với chị gái tôi nữa sao?"
"Khỏi cần!" Anh ta nhếch môi bạc, khí tức nguy hiểm tràn ra bốn phía "Dù gì cũng không thể thoát!"
Không thể thoát?
Là chúng tôi không thể hay là Ngọc Nhi không thể??
Tự dưng anh ta nói chuyện mập mờ thế là thế nào??
*ĐOÀNG!!!!
Chưa kịp ngạc nhiên xong, một tiếng động thanh thúy đâm xuyên qua màng nhĩ làm tôi giật mình. Nữ chính tựa như con chim trúng tên bị lực xung kích đánh bay ra xa mấy mét, đập vào cạnh tường sau đó ngã gục trên nền đất.
Chuyện.. Chuyện gì đã xảy ra????
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...