Nam Phụ Thâm Tình Sủng Miêu Hằng Ngày


Edit: Hoatinhlinh
Khương Thành Hoài đem sách đặt trên đùi, một tay lật sách, tay khác theo bản năng đặt trên lưng Đào Tiểu Miêu xoa xoa.

Đào Tiểu Miêu biết hắn sờ lưng mình cũng không ngăn cản mà nhìn chằm chằm cửa.

Cô thật muốn nhìn thử, người có thể khiến "vương tử điện hạ" cùng "giáo thảo ác ma" mê đến thần hồn điên đảo, rốt cuộc là cô gái như thế nào!
Không đến một giờ, Mễ Giai tới.

Cô gái vừa bước vào cửa, Đào Tiểu Miêu liền đứng lên, lưng theo bản năng cong lên.

Kết quả nhìn chằm chằm Mễ Giai nửa ngày, trong đầu liền hiện lên một câu: Em gái này rất xinh đẹp nha.

Suy cho cùng cô muốn độ kiếp thành người, nên lúc sống trong thành phố đã quan sát không ít diện mạo của các cô gái để xác định bộ dáng mà bản thân thích.

Mễ Giai dáng người nhỏ xinh, làn da phấn bạch trong sáng, ngũ quan thanh nhã sạch sẽ.

Trên người thiếu nữ có tinh thần phấn chấn bồng bột, trong mắt tựa hồ cất giấu một ngọn lửa nhỏ, lại giống như ánh sao lấp lánh.

Dù mặc trên người quần áo giá rẻ, tóc chỉ đơn giản buộc gọn, vẫn không ngăn cản được hương vị thanh xuân.

Dù gia cảnh so với Khương Thành Hoài khác nhau như trời với đất, Mễ Giai cũng không tự ti, thong dong đứng ở cửa, hướng hắn nói: "Tớ đến đưa tài liệu học tập cho cậu, Chu lão sư cho rất nhiều bài thi."
"Ừ." Khương Thành Hoài cũng không đứng lên, chỉ nhàn nhạt nói, "Cậu đem tài liệu đặt ở kia đi."
Nhìn dáng vẻ của hắn, đây là không có ý định mời người ta ngồi xuống.

Cuối cùng Giản Đình từ trên lầu xuống dưới, cười cười mời Mễ Giai vào nhà, còn bảo người làm trong nhà ép cho cô ấy một ly nước trái cây.

Giản Đình vẫn luôn đau đầu về việc học của Khương Thành Hoài, hắn biết thành tích Mễ Giai rất tốt, rất muốn nhờ Mễ Giai phụ đạo cho Khương Thành Hoài, học phí có thể thương lượng.

Nhưng hắn không thể tùy tiện mở miệng, trước tiên cùng Mễ Giai nói chuyện phiếm hai câu.

Mễ Giai trước sau lễ phép, thời điểm đang nói chuyện, ánh mắt sẽ lặng lẽ nhìn một vài lần.

Đào Tiểu Miêu nghĩ thầm, ngươi còn nhìn thêm vài lần, Khương Thành Hoài yêu ngươi thì sao! Làm sao bây giờ a! Cô ở trên sô pha nôn nóng chạy tới chạy lui.


Khương Thành Hoài cho rằng thân thể cô không thoải mái, bỗng nhiên bối rối: "Tiểu Miêu, ngươi làm sao vậy? Có phải muốn đi WC hay không?"
Nhưng ta lại muốn ngươi đi WC aaa!
Mễ Giai không hề cùng Giản Đình nói chuyện, mà lại ôn nhu hỏi Khương Thành Hoài: "Đây là mèo cậu nuôi à? Nó nhỏ thật nha."
Nhắc tới mèo con, Khương Thành Hoài nói nhiều hơn một chút, nhưng trả lời vẫn là cho có lệ: "Thời điểm ta mới nhặt về, nó so bây giờ còn nhỏ hơn."
Nói xong, lại nhìn chằm chằm Đào Tiểu Miêu, cô lúc này nằm ở giữa Khương Thành Hoài cùng Mễ Giai mà lăn lộn.

Hắn duỗi tay sờ soạng hai cái, cảm thấy bộ dạng này của cô không giống như là không thoải mái, chẳng lẽ chỉ là đang chơi?
Mễ Giai hơi ngạc nhiên, hơn hai năm, Khương Thành Hoài đều mang bộ dáng người sống chớ gần, không nghĩ tới hắn thế nhưng cũng sẽ nhặt mèo hoang.

Mèo con quả thật là của quý trong nhân gian a, vừa nhìn qua đã muốn sờ sờ vài cái.

Nghĩ vậy, Mễ Giai liền hỏi ý Khương Thành Hoài.

Hắn trong lòng có chút không cao hứng, nhưng ngoài mặt vẫn nói: "Nó đồng ý là được." Dù sao Đào Tiểu Miêu trước giờ đều không cho ai sờ.

Đâu có nghĩ đến, Đào Tiểu Miêu lại có ấn tượng không tệ với Mễ Giai, chủ động chạy đến bên chân người ta nằm ngửa bụng ra.

"Ha ha, nó đồng ý nè!" Mễ Giai vui vẻ mà nói.

Khương Thành Hoài đen mặt.

Mễ Giai cẩn thận duỗi tay, sờ soạng mấy cái trên người Đào Tiểu Miêu, thoải mái đến mắt đều híp lại.

Đào Tiểu Miêu lại nhảy từ trên sô pha xuống, ở bên cạnh ống quần Mễ Giai cọ tới cọ lui, Mễ Giai chân lắc trái lắc phải, cố ý trốn tránh nó, một người một mèo, chơi vô cùng vui vẻ.

Cô rất thích mùi trên người Mễ Giai, vừa chơi vừa hỏi Bích Giang: "Nè nè, có phải ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến là được đúng không?"
Bích Giang 1.0: "Không sai."
"Vậy thì vì sao ta không đi theo nữ chủ? Ta có thể thay đổi quỹ đạo sinh hoạt của nữ chủ, ngăn cô ấy tiếp xúc với nam phụ a!"
Cô càng nói càng hăng hái, cảm thấy biện pháp này khá ổn, vì thế xem Mễ Giai như chủ nhân mới của mình, còn ôm lấy tay Mễ Giai duỗi tới, nhẹ nhàng liếm một cái.

Cô liên tiếp hướng Mễ Giai bán manh*, chỉ kém kêu lên: Mau mang ta về nhà!
(*) Manh – 萌: bắt nguồn từ "moe" (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nv trong anime-manga, giải thích dễ hiểu một chút chính là giả vờ đáng yêu, làm nũng.


Mễ Giai cũng rất kích động, mặt đỏ lên, kinh hỉ nói với Khương Thành Hoài: "Nó vừa mới liếm ta một cái đó! Đầu lưỡi nhỏ có gai ngược hơi tê tê, ha ha! Thật dễ thương!"
Khương Thành Hoài trầm mặt, cảm thấy Mễ Giai thật chướng mắt.

Cô ta không phải đến đưa tài liệu sao? Vì sao còn chưa đi?
Đào Tiểu Miêu tới bây giờ cũng chưa từng liếm hắn, càng không chủ động tìm hắn chơi! Khi trước ở bệnh viện sống chết quấn lấy hắn không bỏ, chính là lúc dính người nhất!
Khương Thành Hoài có chút ai oán mà nhìn Đào Tiểu Miêu liếc mắt một cái, như là đang nói, ngươi chính là một con mèo vong ân phụ nghĩa, ta đối với ngươi tốt như thế, ngươi quay đầu liền đi liếm người khác.

Mễ Giai không biết nội tình, còn hưng phấn hỏi Khương Thành Hoài: "Nó bình thường cũng liếm ngươi như thế sao?"
Đào Tiểu Miêu: "Meo!".

Ta trước nay không có liếm hắn!
Khương Thành Hoài mặt vô biểu tình: "Ừ." Thật ra trong nội tâm có chút ghen ghét.

Nhìn không nổi nữa, hắn hạ lệnh đuổi khách: "Đồ đưa xong rồi, cậu về đi."
"Được." Mễ Giai có chút mất mát, đương nhiên là vì không thể tiếp tục chơi cùng mèo nhỏ.

Mễ Giai ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo móng vuốt đang quơ quơ: "Hẹn gặp lại nha, về sau ta sẽ đến thăm mày."
Đào Tiểu Miêu lưu luyến không rời: "Meo?".

Ngươi phải đi rồi à?
Mãi cho đến khi Mễ Giai rời đi, cô vẫn còn mộng bức.

Không phải nói phụ đạo bài vở cho Khương Thành Hoài sao? Cốt truyện lại thay đổi rồi? Cô còn chưa kịp làm gì hết mà!
Khương Thành Hoài nhíu chặt mày, lạnh giọng phân phó Giản Đình: "Về sau không cho cô ta vào nhà." Lại còn muốn đến sờ mèo? Không có cửa!
Giản Đình khó xử: "Ai, tôi nghe nói cô ấy học rất giỏi, còn muốn nhờ người ta giúp cậu học bù để sang năm thi đại học, thành tích của cậu như thế nào cũng sẽ không gây trở ngại."
"Thành tích của ta trước giờ vẫn tốt."
"Lần trước thi cuối kỳ, cậu không phải......"
"Im miệng."
"Được."
Khương Thành Hoài không kiên nhẫn mà gãi gãi đầu, thật phiền a! "Ta sẽ tự học, ngươi không cần mời bất cứ lão sư nào hết," hắn không yên tâm mà bổ sung, "Đặc biệt là Mễ Giai kia!"

Giản Đình có chút không tin: "Cậu thật sự sẽ học à?"
"Ta hiện tại liền bắt đầu!"
Ôm một chồng tài liệu học tập, lại nắm sau cổ Đào Tiểu Miêu, trực tiếp mang cô lên lầu.

Sau khi vào phòng làm việc, Đào Tiểu Miêu mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, xem xét một chút giao diện cá nhân.

Tên họ: Đào Tiểu Miêu
Tích phân: 100
Mức độ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến (ngăn cản nam phụ yêu nữ chủ): 20
Đạo cụ: 【thân thể người *10 phút 】*1
Rương bảo vật: 【yêu thích của nam phụ】*1
Mức độ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến sao chỉ có 20? Đào Tiểu Miêu hỏi Bích Giang: "Có lộn không thế? Nhìn thế nào cũng thấy cảm tình của Khương Thành Hoài ngày càng tăng cơ mà."
Bích Giang 1.0: "Hệ thống sẽ không tính toán sai, chuyện khác ký chủ vui lòng tự tìm hiểu."
Vấn đề ở đâu vậy? Đào Tiểu Miêu ngoan ngoãn ngồi dưới đất, cái đuôi nhẹ nhàng lay động, đôi mắt không chớp mắt.

Mễ Giai tới đưa tài liệu......!Sau đó giúp hắn học bù......!Đúng rồi! Là học bù!
Khương Thành Hoài hứa hẹn với Giản Đình thế nào? Hắn nói sẽ tự học, nếu hắn đóng cửa liền bỏ bê thì sao? Có khi nào Giản Đình sẽ mời Mễ Giai tới?
Lại nói tiếp, cô vẫn tiếc nuối không đi cùng với Mễ Giai a......!
Bích Giang 1.0 nhắc nhở cô: "Nhà Mễ Giai không có phòng làm việc lớn thế này đâu."
Trong lòng bỗng trở nên ảm đạm.

"Nhà cô ấy cũng không có hoa viên, càng không mua nổi sữa dê mắc tiền, đồ ăn vặt, đồ dùng cho mèo a."
Đào Tiểu Miêu: "......"
"Quan trọng nhất chính là, đi theo cô ấy, người sẽ không được thưởng rương bảo vật."
Hả? Không thể không có rương bảo vật! Cô còn muốn tích cóp thật nhiều điểm để biến thành người mà!
Đào Tiểu Miêu liếm liếm móng vuốt: "Không đi nữa không đi nữa, nhà của Khương Thành Hoài chính là nhà của ta!"
Một khi đã như vậy, nâng cao thành tích học tập của Khương Thành Hoài là chuyện cần làm.

Đào Tiểu Miêu quyết định tự mình giám sát hắn!
Khương Thành Hoài bên trong phòng làm việc, tài liệu học tập đặt trong tay, nhưng hắn một tờ cũng chưa lật ra.

Đào Tiểu Miêu từ ống quần bò đến trên đùi hắn, rồi lại bò tới trên bàn.

Khương Thành Hoài nhìn cô thở dài: "Sao mày thích bò lên bò xuống thế hả?"
Đào Tiểu Miêu dẩu mông, dùng miệng ngậm bài thi, đem đến trước mặt Khương Thành Hoài thả xuống.

"Mày làm gì thế?"
Nghĩ nghĩ, cô liền ngậm đến một cây bút.


Còn có thể làm gì! Ngươi mau học tập đi!
Khương Thành Hoài đem bút cầm lấy, nhìn chằm chằm cô: "Mày muốn ta làm bài thi à?"
Đào Tiểu Miêu trực tiếp giơ móng vuốt ra.

Đừng vô nghĩa!
Xem bộ dáng hùng hổ hận không thể giây tiếp theo liền nhào đến đây, thật thú vị.

Hắn phụt cười: "Mèo nhỏ như mày thì biết cái gì, không chừng là muốn đùa giỡn với ta? Đi chỗ khác chơi đi."
Đào Tiểu Miêu không chịu đi, ngồi phía trước bài thi nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt tròn vo nhìn thẳng.

Cô không cần biết, hắn không chịu làm bài thi, cô sẽ tiếp tục nhìn.

Bài thi cũng mở rồi, Khương Thành Hoài cầm bút, lười biếng làm.

Rất nhiều ngày không học rồi, mới đầu hắn có chút thất thần, đọc đề rất lâu.

Đào Tiểu Miêu trong lòng sốt ruột, cô vì học chữ viết con người mà phải giả bộ làm mèo hoang lưu lạc ở trường học rất lâu, mấy bài thi kiểu này cô đều đã xem qua! Loài người ngu ngốc này, sao lâu thế cũng chưa điền đáp án!
Cô rốt cuộc nhịn không được nhào qua, quơ móng vuốt cào Khương Thành Hoài.

Hắn vội vàng né tránh: "Ai! Không phải ta đang viết sao! Đừng cào nữa!"
Đào Tiểu Miêu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục đi vòng về phía trước ngồi xuống.

Khương Thành Hoài dám thất thần, ta liền cào ngươi!
Khương Thành Hoài cảm giác quái dị trong lòng càng ngày càng lớn, hắn muốn lên mạng tra thử, mèo nhà người khác cũng sẽ nhìn chủ nhân làm bài tập sao?
Nhưng hắn vừa đem điện thoại lấy ra, Đào Tiểu Miêu liền xông tới, một móng vuốt đem điện thoại chụp trên mặt đất, còn phẫn nộ kêu một tiếng: "Meo!" Đã nói không cho chơi rồi mà! Không học hành chăm chỉ là phải yêu đương đó có biết hay không?
Khương Thành Hoài đành phải thôi.

Hắn cảm thấy tính tình tốt cả đời của mình đều dùng hết trên người Đào Tiểu Miêu, đổi thành những người khác dám làm như vậy với hắn, đã sớm bị hắn đánh đến nhập viện?
Hắn nhấc tay đầu hàng: "Ta học ta học, có chuyện gì từ từ nói."
"Meo!" Đào Tiểu Miêu lần thứ ba lui về.

Khương Thành Hoài lần này làm bài, liền chuyên tâm rất nhiều.

Thật ra hắn không ngốc, rất nhiều tri thức hắn xem sách giáo khoa đều có thể hiểu, chỉ cần chịu bỏ công sức, có được thành tích tốt không phải việc khó.

Chỉ là trước kia......!Hắn cũng không rõ, dùng phương thức không chịu học hành kia, rốt cuộc là trừng phạt người khác, hay là đang trừng phạt chính mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui