Nam Phụ Thâm Tình Sủng Miêu Hằng Ngày


Edit: Hoatinhlinh
Khương Thành Hoài nhìn mèo nhỏ vươn đầu lưỡi nhỏ hồng nhạt, từng chút liếm sữa dê, trông thật thú vị, khóe miệng khó thấy khẽ nhếch lên.

Đào Tiểu Miêu thật muốn tự vả chính mình, ngươi đã là một con mèo hai trăm tuổi, còn không thể chống cự lại dụ hoặc của đồ ăn! Cô một bên liếm sữa một bên nghĩ, nhất định là chịu ảnh hưởng từ thân thể này, kỳ thật bổn mèo ta siêu cấp cao quý lãnh diễm.

Được uống sữa khiến tâm trạng Đào Tiểu Miêu rất tốt, cái đuôi cứ lắc qua lắc lại, chân chó duỗi cổ thật cao, đôi mắt tròn lấp lánh.

Cô bày bộ dáng uống còn chưa no, muốn dùng hai chân của mình ôm ống tiêm, khổ nỗi chân quá ngắn, cả nửa ngày cũng không với tới, cứ quơ loạn trên không trung.

Khương Thành Hoài càng xem càng muốn cười, tâm tình trước đây luôn táo bạo, giờ phút này trở nên vô cùng điềm tĩnh.

Nửa ống tiêm sữa dê rất mau uống xong, tay hắn hơi dùng sức, muốn đem ống tiêm rút ra.

Nhưng Đào Tiểu Miêu còn chưa có no, liền dùng răng nhỏ cắn lấy ống tiêm, không cho Khương Thành Hoài rút ra.

Hắn một chút mềm lòng cũng không có: "Tuy ăn được là tốt, nhưng cũng cần phải tiết chế, trên mạng nói, mèo ăn một phần, nhưng hơn phân nửa đều thải ra, mày lại uống nhanh thế, một giọt cũng không chừa, uống no đến sắp hỏng rồi."
Nói xong, hắn dùng sức đem ống tiêm lấy mất.

Đào Tiểu Miêu hiện tại nhảy không cao, móng vuốt cũng ngắn, mắt trông mong mà ngẩng đầu nhìn, hướng Khương Thành Hoài không hài lòng mà kêu: "Meo meo".

Ta còn muốn! Ta có thể ăn rất nhiều, ta còn chưa no mà!
Khương Thành Hoài lại lấy ống tiêm trực tiếp đem cất, còn dùng ngón tay hận sắt không thành thép mà chọc vào trán Đào Tiểu Miêu một cái, lại chọc thêm vài cái: "Đồ mèo tham ăn, đã bảo không thể ăn nữa biết không!"
Đào Tiểu Miêu tức giận trèo lên giường lăn qua lăn lại.

Ta không muốn làm nhiệm vụ đâu, ăn cơm cũng không cho ta ăn no!
Giản Đình cũng đã trở lại, báo cho Khương Thành Hoài có thể xuất viện.

Lúc thu thập đồ vật, Khương Thành Hoài nói: "Tìm hộ sĩ đem con mèo này nhận nuôi đi thôi."
"Cậu xác định muốn đưa nó đi à? Tôi thấy cậu rất thích nó mà." Giản Đình nghi hoặc hỏi.

Khương Thành Hoài nhếch mày, khuôn mặt thiếu niên còn hơi non nớt.

Hắn không kiên nhẫn mà nói: "Loại đồ vật mềm như bông này ai mà thích?"

Đào Tiểu Miêu: "Meo!" Chờ ta lớn lên, ta một cước đem ngươi đá bay ngươi tin hay không?
Thật sự không phải cô nói quá đâu, nói thế nào cô cũng là một con mèo tu luyện hai trăm năm, cũng xem như trong núi không có đối thủ, nguyên thân của cô không tính cái đuôi đã dài hơn 60cm rồi, thực cường tráng.

Giản Đình nhìn Đào Tiểu Miêu liếc mắt một cái, cười nói: "Cậu xem, nó cũng không muốn cùng cậu tách ra."
Khương Thành Hoài chớp mắt do dự một cái, rất mau liền nắm chặt nắm tay, lạnh mặt nói: "Dù sao ta không muốn nuôi nó." Thời điểm nói chuyện, hắn ngay cả liếc mắt về phía Đào Tiểu Miêu cũng không có.

Cô không muốn bị đưa đi đâu mà, cô còn muốn làm nhiệm vụ đó! Hạ quyết tâm xong, cô lung lay đi đến mép giường, nhảy một cái vào túi của Giản Đình.

Tuy rằng vẫn là mèo nhỏ, nhưng cô có thể bắt lấy vải dệt rồi bò lên trên, thân thể lung lay trước sau lại không ngã xuống.

Khương Thành Hoài khẩn trương nhìn cô, khắc chế xúc động muốn duỗi tay bắt lấy cô.

Đào Tiểu Miêu trực tiếp chui vào bên trong túi, đem thân mình co thành một đoàn nằm sấp xuống, tỏ vẻ đây là địa bàn của cô!
Khương Thành Hoài cảm thấy phòng tuyến cuối cùng yếu ớt trong nội tâm của hắn kia, trong nháy mắt đã sụp đổ.

Hắn trầm khuôn mặt, đem cô bắt lại, một lần nữa đặt ở trên giường.

Đào Tiểu Miêu cũng không yếu thế, ngươi bắt một lần, ta bò một lần.

Giản Đình yên lặng mà nhìn một người một mèo chơi trò "Ngươi bắt ta bò", cười tủm tỉm nhưng cũng không ngăn cản.

Lần thứ năm Khương Thành Hoài đem Đào Tiểu Miêu bỏ lại, cô đã không còn chút sức lực.

Thân thể này thật sự quá yếu ớt, nhất định phải ăn nhiều một chút, mau mau lớn lên!
Khương Thành Hoài thấy lần này cô không bò đến bên trong túi nữa, cho rằng cô từ bỏ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng lại có chút mất mát.

Ngờ đâu, mèo ta quay đầu đổi hướng, nhảy phắt một cái lên người Khương Thành Hoài, men theo quần áo, bò lên vai của hắn.

Giản Đình sợ cô đụng phải miệng vết thương của Khương Thành Hoài, vội vàng bước tới bắt cô, lại bị Khương Thành Hoài ngăn cản.

Đào Tiểu Miêu thông minh né tránh miệng vết thương, đứng ở vị trí cao ngất, mặt mèo đầy ý vị của người chiến thắng mà meo một tiếng.

Thấy không thấy không? Ngươi không thoát khỏi tay ta đâu!
Khương Thành Hoài cứng cả người, hắn sợ hắn vừa động, Tiểu Miêu liền té xuống.


Tâm tình của hắn thay đổi liên tục, hết mất mát lại vui sướng.

Nghe tiếng kêu mềm mại của mèo con, lại xem cô không chút do dự bò lên người mình, Khương Thành Hoài bỗng nhiên không muốn bỏ cô nữa.

Cuối cùng hắn vẫn đem Tiểu Miêu bắt xuống, nhưng không đặt ở trên giường, mà lại ôm ở trong ngực.

Giản Đình thức thời không hỏi hắn có muốn đem tiểu Miêu đem cho hay không, hắn mím chặt môi, không hé răng.

Cuối cùng, hắn mang theo Đào Tiểu Miêu lên xe.

Giản Đình hạ thấp ghế phụ, tránh đè đến miệng vết thương của Khương Thành Hoài, trên xe trừ bỏ bọn họ, còn mang theo gia đình bác sĩ đi cùng.

Lúc trước Đào Tiểu Miêu bởi vì tò mò, nên cũng đã từng ngồi xe, bất quá là xe buýt.

Hơn nữa là thừa dịp buổi tối ít người, lúc tài xế mở cửa không chú ý, lén chuồn lên xe.

Tuy rằng tốc độ rất nhanh, cũng rất êm, nhưng cô vẫn không thích loại hộp sắt phong bế này, quá bí bách.

Cho nên cô đứng ở trên đùi Khương Thành Hoài dậm dậm vài cái, muốn xuống phía dưới chỗ ngồi nằm bò, nơi đó làm cô cảm thấy an toàn.

Ai biết được Khương Thành Hoài thế nhưng duỗi tay đem cô ấn xuống, ngữ khí lộ ra một tia không vui: "Đi đâu? Mày nằm chỗ này."
Đào Tiểu Miêu hừ hừ hai tiếng.

Tuy rằng ta chưa biến thành người, nhưng ta biết ta là một nữ miêu a, không thể ngồi trên đùi nam sinh như thế được, mau...!bỏ ta xuống.

Khương Thành Hoài rõ ràng nghe không hiểu tiếng meo meo của cô, nhưng từ tiếng kêu của cô, vẫn biết cô đang kháng cự.

Tâm tình hắn càng thêm không tốt: "Không cho phép."
Một tay bắt cô lại, đặt ở trên bụng mình, Đào Tiểu Miêu thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Nè! Ngươi biết ngươi đang đặt ta ở đâu không đó! Đồ lưu manh này!

Khương Thành Hoài toàn bộ lực chú ý đều đặt vào Đào Tiểu Miêu, hắn lại không biết Đào Tiểu Miêu có linh trí, càng không thể get được tư tưởng vàng chói* của cô, chỉ nghi hoặc lầm bầm lầu bầu: "Mèo nhỏ đều ầm ĩ như mày sao? Sau khi lớn lên, hẳn sẽ ngoan ngoãn hơn?"
*màu vàng bên Trung là để chỉ phim hai yêu tinh đánh nhau ó J
Giản Đình vừa lái xe vừa mỉm cười.

Khương Thành Hoài khẳng định không phát hiện, hắn hiện tại chuyên chú nghiêm túc, thu hồi một thân đầy gai ngược, thật sự vô cùng ôn nhu a.

"Cậu đặt tên cho nó chưa?"
Khương Thành Hoài nghĩ nghĩ, nói: "Thích kêu meo meo như vậy, gọi là Tiểu Miêu đi."
Xe chạy 40 phút mới về đến biệt thự Khương gia.

Trong 40 phút này, Đào Tiểu Miêu đã sớm từ bỏ giãy giụa.

Chỉ hận không có thân thể linh miêu ở đây, bằng không cô nhất định đem hắn dẫm dưới chân!
Muốn đi cũng đi không được, cô cuối cùng tìm một tư thế thoải mái nằm sấp xuống, nghiêm túc liếm lông.

Cái hệ thống Bích Giang không hiểu phong tình kia, thế nhưng dám chê cô xấu, hừ.

Cô lấy chân cọ cọ mắt, nghĩ thầm, như vậy chắc sẽ không có ghèn?
Vừa liếm lông, cô vừa cùng Bích Giang nói chuyện phiếm: "Ta ghét nhất là bị nuôi dưỡng đó, hệ thống ngươi có gì bồi thường hay không a?"
"Không có."
Đào Tiểu Miêu khóc chít chít: "Số ta khổ quá đi."
Bích Giang 1.0: "......"
Đào Tiểu Miêu tư duy thoải mái, rất nhanh đã đổi đề tài mới: "Tiểu Bích a, ngươi biết ta sống bao lâu không?"
Bích Giang 1.0: "Hai trăm năm.

Ký chủ vẫn nên gọi ta là Tiểu Giang đi."
"Không sai, chính là hai trăm năm, vậy ngươi biết vì sao ta sống lâu như thế không?"
Bích Giang lâm vào trầm mặc.

Đào Tiểu Miêu đắc ý dào dạt mà nói: "Bởi vì ta chưa bao giờ xen vào việc của người khác.

Ngươi nói hệ thống các ngươi có rảnh hay không, vì sao lại muốn ngăn cản nam phụ yêu nữ chủ? Bọn họ muốn thích ai thì thích, các ngươi nhúng tay vào chuyện tình cảm gia đình họ làm gì nha?"
"Vấn đề này tạm thời ta không thể trả lời."
Đào Tiểu Miêu đắc ý liếm liếm móng vuốt, cô cảm thấy chỉ số thông minh của chính mình có thể nghiền áp hệ thống.

Nhưng Bích Giang lại nói: "Nhưng ta biết, nếu ký chủ không hoàn thành nhiệm vụ, thì không thể độ kiếp thành công đâu."
Động tác liếm lông của cô dừng lại.

Muốn khóc quá đi, hệ thống lại dùng vũ lực nghiền áp cô oa!

Mang theo lo lắng trước hoàn cảnh mới, Đào Tiểu Miêu đi theo Khương Thành Hoài vào cửa.

Vốn dĩ cô nghĩ kỹ rồi, nếu Khương Thành Hoài dám đem cô nhốt trong lồng sắt, cô nhất định phải "vượt ngục".

Không nghĩ tới, hắn không chỉ không nhốt cô, còn cho cô tự do hoạt động trong nhà! Cô vốn dĩ nhỏ xíu, ngửa đầu xem một cái liền trợn mắt há mồm.

Mẹ nó, phòng hắn ở rốt cuộc bao lớn a? Đào Tiểu Miêu hưng phấn chạy trên mặt đất, đi tới đi lui, mỗi cái góc trong phòng cũng không buông tha.

Trước kia cô sống trong thành phố, đã từng xem qua nhà ở của con người, nho nhỏ, tính theo đơn vị của họ, trái phải tổng cộng 100 mét vuông, còn không lớn bằng nửa phòng khách của Khương Thành Hoài!
Cô chui vào chui ra, men theo chân sô pha bò đến chỗ tựa lưng, nơi đó sát cửa sổ.

Xuyên qua cửa kính, cô thấy rõ ràng cảnh tượng bên ngoài, liền trợn mắt há mồm.

Khu rừng lớn đằng sau này cũng là của nhà ngươi sao? Thật tươi tốt a! Nghe kĩ bên trong hình như còn có tiếng chim chóc kêu! Thật muốn đi đào trùng, bắt chim, còn muốn lăn lộn trên cây nữa oa!.

||||| Truyện đề cử: Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! |||||
Nếu trước kia độ hảo cảm của Tiểu Miêu với Khương Thành Hoài chỉ có 10, bây giờ khẳng định tăng đến 50, từng chỗ từng chỗ một đều khiến tim cô lay động a.

Bích Giang 1.0 nhắc nhở cô: "Chủ nhân, không phải người nói, không thích bị nuôi sao?"
Đào Tiểu Miêu giảo biện: "Đúng vậy a, nhưng nhà này của Khương Thành Hoài, miễn cưỡng cũng xứng đáng với bản mèo a."
Sau khi Khương Thành Hoài về đến nhà, liền lên lầu nghỉ ngơi, Giản Đình bàn giao mọi việc cho hắn xong, lúc đi ra, Khương Thành Hoài theo bản năng hỏi một câu: "mèo nhỏ đâu rồi"
"Nó đang chơi trong phòng khách."
"Ừ, chăm sóc nó cho tốt, đừng để nó đi đến chỗ nào dơ bẩn."
Giản Đình nói: "Tôi sẽ bảo dì giúp việc chuẩn bị tốt thức ăn nước uống và khay cát mèo, cậu cứ yên tâm nghĩ ngơi cho tốt."
Đào Tiểu Miêu dò xét tận mấy giờ, cuối cùng mệt quá liền đến một góc sô pha nằm ngủ.

Buổi tối, Khương Thành Hoài nói dì giúp việc đem Tiểu Miêu lên phòng, tự mình cho cô uống sữa dê.

Đào Tiểu Miêu vô cùng hạnh phúc, ăn đến vui sướng.

Theo thường lệ uống xong nửa ống, Khương Thành Hoài đem ống tiêm đặt ở chỗ cao, nghi hoặc nhìn cô.

Đào Tiểu Miêu nghiêng đầu: "Meo?"
Sau khi thấy cô nhìn mình, Khương Thành Hoài mặt vô biểu tình mà duỗi tay, đem cái đuôi giơ lên, sau đó nhìn chằm chằm chỗ xấu hổ của cô!
"Meo!" Ngươi làm gì thế! Đừng tưởng ngươi cho ta uống vài ngụm sữa thì muốn làm gì cũng được!
Khương Thành Hoài cười nhạt: "Vì sao lại xù lông rồi".

Bàn tay to của hắn ở trên lưng Đào Tiểu Miêu vuốt vuốt vài cái, tay khác thì không ngừng nghịch đuôi cô "Mày là mèo của ta, thế mà mày là đực hay cái ta cũng không biết a.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui