Lâm Tử Nhiên cố gắng mở to hai mắt, giả thành bộ dáng phẫn nộ!
Mặc dù Hàn Thâm có sắc đẹp mê người, đưa ra điều kiện vô cùng hấp dẫn và phong phú, xác thực làm người động tâm... Nhưng kỳ thực nguyên nhân cậu chân chính từ chối là bởi vì không muốn bị OOC, sụp đổ thiết lập nhân vật trong trò chơi. Bị một người nguy hiểm như Hàn Thâm phát hiện, đó mới là hậu hoạn vô cùng.
Lâm Tử Nhiên chỉ sợ rắc rối mà thôi.
Duy trì thiết lập nhân vật là phương thức đơn giản và nhẹ nhàng nhất, cũng là điều kiện bắt buộc để chơi trò này.
Đến nỗi cốt truyện lại sụp đổ rồi?
Sụp rồi thì sụp đi, Lâm Tử Nhiên đã là một người chơi Phật hệ.
Hơn nữa cậu cảm thấy chuyện lần này không phải vấn đề do mình, ngược lại cậu rất muốn nhìn xem, trò chơi này còn có thể sụp đổ đến mức nào; rốt cuộc là thế giới này có BUG, hay là kỳ thực các thế giới trước cũng có vấn đề.
Rốt cuộc là do chính mình diễn quá kém, hay là nhóm NPC xảy ra trục trặc.
Lâm Tử Nhiên không khỏi trầm ngâm.
Chính mình giống như thực sự bước vào một vòng luẩn quẩn, dù có nghiêm túc nỗ lực cỡ nào, cuối cùng lần nào cũng đi lên cốt truyện của vai chính thụ?
Đây là cái ma chú gì?!
Hàn Thâm dùng sức ấn cánh tay thanh niên xuống, tham lam hôn lên đôi môi mình khao khát đã lâu, cạy khớp hàm cậu ra duỗi đầu lưỡi vào, thanh niên vừa mới ăn xong một phần điểm tâm ngọt, giờ phút này giữa môi và răng vẫn còn lưu lại hương sữa thoang thoảng, thế cho nên mùi vị của nụ hôn này càng ngọt ngào hơn hắn tưởng tượng.
Có chút lưu luyến tách ra.
Đây là lần đầu tiên hắn đối với một người có xúc động như vậy, hơn nữa cũng không hề hối hận.
Hồi lâu Hàn Thâm mới chậm rãi buông Lâm Tử Nhiên ra, hắn yêu thương cắn cắn khóe môi thanh niên, tầm mắt rơi vào con ngươi phiếm hơi nước của cậu, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: “Thế nào, có muốn suy xét kiến nghị của anh một chút hay không?”
Lâm Tử Nhiên lấy lại tinh thần, lộ ra biểu tình tức giận nói: “Tôi sẽ không đáp ứng anh!”
Trên mặt Hàn Thâm lộ vẻ hài hước, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần em làm tình nhân của anh mấy tháng, chẳng những xóa bỏ chuyện lúc trước em đắc tội anh, mà còn có thể dễ dàng ở chỗ này đạt được thứ mà cả đời không thể phấn đấu tới, cơ hội như vậy không phải dễ gặp…”
Lâm Tử Nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hàn Thâm khẽ mỉm cười: “Anh cho rằng điều quan trọng nhất bây giờ của em là học tập, trước khi làm việc gì hãy suy nghĩ kỹ hậu quả được mất, chứ không phải đưa ra quyết định do nhất thời xúc động..” Ý cười trong mắt hắn càng sâu, giọng điệu chậm rãi trầm thấp: “Hậu quả của nhất thời xúc động nghiêm trọng bao nhiêu, em hẳn là đã thể hội rồi đi.”
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên trầm xuống, giả bộ vừa tức vừa giận, hung tợn trừng mắt nhìn hắn sau đó xoay người rời đi!
Lần này Hàn Thâm không ngăn cản.
Lâm Tử Nhiên bước ra bên ngoài, vẻ giận dữ trên khuôn mặt lập tức biến mất, cậu khe khẽ thở dài.
Tuy rằng nhịn đau cự tuyệt Hàn Thâm, nhưng không thể không nói những lời Hàn Thâm nói là sự thật. Hắn vừa đưa ra điều kiện, ngay cả bản thân mình là người chơi trong nháy mắt cũng bị động tâm, nếu là thật, e rằng khó người nào có thể chống cự được… Đặc biệt là, Hàn Thâm còn có giá trị nhan sắc có thể so với đại minh tinh đứng đầu.
Phải biết rằng ở thế giới hiện thực nếu đưa ra loại yêu cầu bao dưỡng này, chỉ có những ông chú trung niên bụng đầy mỡ đáng khinh ghê tởm...
Tổng tài bá đạo giống như Hàn Thâm chỉ có ở trong game!
Nếu dung mạo Hàn Thâm xấu một chút, chính mình có thể mặt lạnh như băng từ chối, cùng lắm là cùng hắn đồng vu quy tận, hà tất gì phải giãy giụa như thế này?
Lâm Tử Nhiên thở dài buồn bã.
Nhưng nói đi nói lại, lần này Hàn Thâm sụp đổ so với mấy thế giới trước càng không thể hiểu được..
Điều này khiến Lâm Tử Nhiên tin tưởng vững chắc trò chơi này tuyệt đối có vấn đề!
Lâm Tử Nhiên: “Hệ thống, rốt cuộc cậu có phản hồi vấn đề lên trên hay chưa?
Hệ thống: “…Có.”
Lâm Tử Nhiên: “Thế nào rồi?”
Hệ thống: “Lượng dữ liệu trong quang não thập phần khổng lồ, trong một chốc e rằng không có kết quả..”
Lâm Tử Nhiên nổi giận: “Tôi muốn khiếu nại các người!”
Hệ thống: “Đừng nóng vội! Tạm thời đừng nóng nảy, chúng tôi đang đẩy nhanh quá trình điều tra!”
Lâm Tử Nhiên: “Ha ~ ”
Lâm Tử Nhiên nổi giận đùng đùng quay trở lại công ty.
Không sai, cậu không về nhà mà trở lại công ty, bởi vì cậu còn phải tăng ca! Tại sao cậu còn phải đi làm aaa?
Thực tế thật tàn khốc ……
Chưa đến một giờ sau, Lâm Tử Nhiên có chút hối hận vì không đáp ứng Hàn Thâm, chậc chậc, thật không thể tưởng được không thể tưởng được!
Chính mình là nam phụ thâm tình, nhanh như vậy liền thay lòng đổi dạ?
Như vậy nhất định sẽ bị NPC phát hiện!
Lâm Tử Nhiên tăng ca đến 11 giờ khuya mới về nhà.
Cậu mệt mỏi đẩy cửa ra, Thư Gia Ngôn đã ngủ, nhưng đèn trong phòng bếp vẫn sáng, vừa bước vào quả nhiên nhìn thấy món ăn khuya còn bốc hơi nóng để trên bàn.
Lâm Tử Nhiên ăn bữa khuya, trong lòng càng cảm thấy áy náy.
Tuy rằng lần này không phải là lỗi của cậu, nhưng chuyện Hàn Thâm coi trọng cậu vẫn làm cậu cảm thấy vô cùng có lỗi với người bạn cùng phòng này. Bạn cùng phòng hàng ngày nấu cơm và quét tước nhà cửa sạch sẽ, đúng chuẩn hiền thê lương mẫu, chính mình không thể hiểu được mà đi lên cốt truyện của y.
Phải làm sao mới tốt đây?
Lâm Tử Nhiên yên lặng ăn xong bữa khuya, thật cẩn thận chui vào ổ chăn, nằm xuống bên cạnh Thư Gia Ngôn.
Thư Gia Ngôn đã chìm vào giấc ngủ, y mơ màng xoay người, vòng tay qua ôm lấy eo Lâm Tử Nhiên, dựa vào người cậu tiếp tục ngủ.
Lâm Tử Nhiên lại thở dài.
………………
Sáng hôm sau, Thư Gia Ngôn lại nấu ăn trong bếp.
Y bưng cháo bánh bao đến, ngồi đối diện Lâm Tử Nhiên, mỉm cười nói: “Mấy ngày trước sơ yếu lý lịch em đăng trên mạng nhận được tin trả lời, ngày hôm qua ra ngoài phỏng vấn được thông qua, sẽ bắt đầu làm việc từ tuần sau.”
Lâm Tử Nhiên lo lắng nói: “Nhanh như vậy sao? Thật sự không có chuyện gì chứ?”
Thư Gia Ngôn nhoẻn miệng cười: “Thật sự không có việc gì, đừng lo lắng, em cẩn thận một chút là được.”
Lâm Tử Nhiên: “Kỳ thực em có thể nghỉ ngơi một chút..”
Thư Gia Ngôn nhấp môi cười: “Em không muốn để anh nuôi em, hơn nữa tiền lương của một mình anh chịu áp lực rất lớn trong việc trả tiền thuê nhà, nếu cứ tiếp tục như thế này, chúng ta ngay cả cơm cũng ăn không nổi.”
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên có chút đỏ lên, thực sự một mình cậu nuôi cả nhà rất áp lực.
Bất quá Thư Gia Ngôn dường như không có gì khác thường, trong đôi mắt kia cũng không vương nỗi sầu lo gì, trong khoảng thời gian này Hàn Thâm cũng không hề liên hệ với Thư Gia Ngôn..
Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, trong lòng chợt giật mình, cậu nghĩ tới một vấn đề.
Chẳng lẽ Thư Gia Ngôn không hề lừa cậu, sự tình thật đúng như lời y nói, y chỉ phạm sai lầm ngoài ý muốn mà bị mất việc, không có liên quan gì đến Hàn Thâm?!
Mặc dù Thư Gia Ngôn bị thất nghiệp ba lần, nhưng trên đường xảy ra cái gì chính mình vẫn chưa hề tận mắt nhìn thấy, chỉ có thể suy đoán dựa trên nội dung kịch bản.
Nhưng kịch bản cũng không đáng tin.
Chính mình nằm mơ cũng không hề nghĩ tới, dưới tình huống bản thân không nhúng tay vào, cốt truyện cũng sẽ sụp đổ thành cái dạng này.
Nếu ngay từ đầu Thư Gia Ngôn không xảy ra bất luận cái gì với Hàn Thâm, Hàn Thâm cũng không tiến hành bức bách gì Thư Gia Ngôn, giả thiết những gì Thư Gia Ngôn nói là sự thật.. Vậy hành vi cậu đi tìm Hàn Thâm bênh vực kẻ yếu, trong mắt Hàn Thâm không phải là đầu óc tên này có bệnh sao?!
Cho nên hắn mới có phản ứng như vậy.
Câu đầu tiên không phải hỏi “cậu là ai” mà là hỏi ‘có phải cậu tìm nhầm người rồi không?”
Bởi vì Hàn Thâm căn bản không biết cậu làm cái gì.
Trời ạ!
Sự thật không phải là vậy đúng không!
Mấu chốt nhất chính là, nếu sự thật là như vậy thì nhiệm vụ lần này căn bản không có khả năng hoàn thành. Đổi thành Quý Sâm đại thần đến, cậu không tin Quý Sâm có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Lâm Tử Nhiên nghĩ đến đó, khóe môi thật sự không nhịn được giật giật, nói: “Lúc trước em nói, em thất nghiệp là vì Hàn Thâm, hắn, hắn, tại sao hắn muốn làm như vậy..”
Thư Gia Ngôn nghi hoặc nhìn Lâm Tử Nhiên: “Không phải em đã nói cho anh nghe rồi sao? Bởi vì em không cẩn thận đắc tội anh ta..”
Lâm Tử Nhiên: “Anh muốn biết thêm chi tiết.”
Thư Gia Ngôn đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Lần đầu tiên là em mắc lỗi trong công việc, lại không cẩn thận làm đổ ly nước vào người hắn, lúc ấy bộ dáng hắn thực sự rất tức giận, cấp trên của em cảm thấy em làm việc không tốt thế là em buộc phải từ chức. Lần thứ hai là bởi vì vô tình hắt cà phê vào người hắn, bị ông chủ mới nhìn thấy, ông chủ mới vừa vặn có việc cần nhờ Hàn Thâm, dưới cơn giận dữ liền bắt em rời đi. Lần thứ ba là em tình cờ gặp được, ừm, em nghĩ có khả năng hắn không vui khi nhìn thấy em..... Tuy rằng đúng là xui xẻo thật, nhưng cũng không thể trách hắn, sau này em cẩn thận chút là được, hắn là đại boss, nói không chừng đã sớm quên em là ai..”
Lâm Tử Nhiên: “….” Trong lòng cản thấy thật lạnh thật lạnh.
Thư Gia Ngôn cười nói: “Cho nên anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ cần tránh hắn là được, sẽ không có việc gì; thành phố này lớn như vậy, làm sao xui xẻo lại đụng đến.”
Lâm Tử Nhiên gượng cười: “Ừ.”
Cậu ra cửa đến công ty đi làm, ở trong tàu điện ngầm, vẻ mặt thất hồn lạc phách.
Lời Thư Gia Ngôn nói hôm nay không giống nói dối.. Nói cách khác, quả thực ở thời điểm cậu không biết cốt truyện đã sụp đổ cmn rồi!
Lâm Tử Nhiên buồn bã nói với hệ thống: “Đối với chuyện này cậu có ý kiến gì không?”
Hệ thống nghiêm mặt nói: “Tình huống này quả thực rất hiếm thấy! Tôi đã báo cáo lên cấp trên phản ánh về vấn đề mà cậu gặp phải. Này có khả năng là thời điểm sáng tạo ra thế giới, quang não bổ sung đoạn cốt truyện, trong quá trình giải toán xuất hiện sai lầm; cậu kiên trì quan sát một chút, tiện cho chúng tôi thu thập càng nhiều dữ liệu, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra nguyên nhân.”
Lâm Tử Nhiên cười lạnh.
Hệ thống: “Nếu quả thực là vấn đề của chúng tôi, chúng tôi lập tức đưa ra bồi thường cho người chơi!”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Lúc này tâm tình Lâm Tử Nhiên mới dịu đi một chút.
Cậu bước vào công ty, ông chủ nhìn thấy cậu đi tới, trực tiếp nói: “Tiểu Lăng đến đúng lúc lắm, đi thu dọn giá trưng bày kia đi.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Trong công ty mọi người bận rộn khí thế ngất trời, Lâm Tử Nhiên đột nhiên nhớ ra, hình như gần đây có triển lãm cá nhân cần sắp xếp hiện trường, chính cậu cứ như vậy bị bắt tới làm việc, aiz, hôm nay lại là một ngày bận rộn!
Lâm Tử Nhiên vất vả thu dọn đồ đạc trên chiếc Minibus, cùng vài đồng nghiệp cùng nhau ra ngoài.
Ngày mai sẽ tổ chức một buổi triển lãm công nghệ cao, có rất nhiều công ty hàng đầu đến tham gia, công ty bọn Lâm Tử Nhiên phụ trách sắp xếp một vị trí trong đó; mắt thấy mọi người đều bắt đầu dọn dẹp, Lâm Tử Nhiên đành phải xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.
Một ngày trôi qua vội vã.
Buổi trưa Lâm Tử Nhiên ngồi xổm ở cửa ăn cơm hộp.
Ăn ăn ăn sau đó cảm thấy chua xót không thôi, aiz, nguyên bản bữa tối còn có hi vọng được ăn đại tiệc... Nhưng ngày hôm qua nháo với Hàn Thâm một trận như vậy, chính mình khẳng định không thể đi gặp hắn nữa.
Cốt truyện sụp đến nước này, Lâm Tử Nhiên mê mang không biết bước kế tiếp nên đi như thế nào.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, mọi người lại bắt đầu tiếp tục bận rộn.
Lâm Tử Nhiên lưng mỏi eo đau, mẹ nó, cái trò chơi này cũng quá thực tế rồi!
Trò chơi rác rưởi! Hủy thanh xuân của ta!
Cốt truyện rác rưởi! Cứ sụp đổ suốt ngày!
Vai chính rác rưởi! Không đi theo cốt truyện!
Cậu vác một cái bàn lên đài cao, toàn thân mệt như chó, mắt thấy không có ai xung quanh, nghĩ đến những ủy khuất gần đây, tức khí hung hăng đạp một phát lên bục!
Huhuhu! Đi đường có chút đau, không cẩn thận đá mạnh..
Đôi mắt Lâm Tử Nhiên đau xót, nước mắt thiếu nữa rơi xuống..
Hôm nay cậu thật ủy khuất mà!
………………
Công ty của Giang Dĩ Huy là đơn vị tổ chức cuộc triển lãm lần này, buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì liền tự mình đến thị sát tiến độ một chút.
Phụ trách hoạt động lần này là phó tổng của một công ty, cũng là bạn cũ của Giang Dĩ Huy, thấy hắn đến liền nói: “Dĩ Huy tới đúng lúc lắm, nhìn xem ok chưa?”
Giang Dĩ Huy cười nói: “Cậu làm việc tôi rất yên tâm, tôi chỉ là buồn chán quá nên mới tới đây đi dạo một chút, cậu làm việc đi đừng quan tâm đến tôi.”
Phó tổng cười nói: “Được rồi, tôi vội đi trước, đợt lát nữa lại đến tìm cậu.”
Giang Dĩ Huy gật gật đầu, một mình tản bộ ở chỗ này, nhìn trái nhìn phải, mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa; hắn chớp chớp đôi mắt hoa đào, đang định chào hỏi một cái rồi rời đi thì bỗng nhiên tầm mắt rơi vào một chỗ tương đối hẻo lánh gần sân khấu.
Bên kia là một cậu nhóc mặc áo sơ mi quần tây đang bận rộn đến khí thế ngất trời. Bộ dáng dương quang soái khí, thoạt nhìn như mới tốt nghiệp không lâu, trên mặt chưa trút đi tính trẻ con, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, đối với đồng nghiệp thì luôn cười rạng rỡ ôn hòa, thời điểm quay đầu ở một mình, biểu tình phong phú làm người nghẹn họng nhìn trân trối.
Chốc lát thở dài, chốc lát phẫn nộ, chốc lát ưu thương, chốc lát giãy giụa, trong chốc lát lại mê mang..
Giang Dĩ Huy kinh ngạc, tên gia hỏa này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy, cuộc sống của cậu ta gặp vấn đề gì sao? Tại sao trên mặt lại có thể xuất hiện biểu tình phong phú thế kia!
Ngay sau đó, hắn liền thấy thanh niên kia dường như nghĩ đến điều gì đó tức giận lắm, một chân hung hăng đá vào đài cao trên sân khấu!
Sau đó —— khuôn mặt trắng bệch vì đau.
Vô cùng đáng thương ôm đầu gối ngồi xổm ở đó, ủy khuất giống như bị đá trúng chỗ hiểm.
Giang Dĩ Huy: “…..”
Bộ dáng có chút ngốc.
Lâm Tử Nhiên ngồi xổm trên mặt đất.
Lâm Tử Nhiên: “Vì cái gì lại đau như vậy?”
Hệ thống: “...Có thể là do ảnh hưởng bởi tâm tình? Dù sao mở cảm giác đau cấp độ rất thấp, nếu cảm thấy đau, vậy rất có khả năng người chơi bị tác động tâm lý.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
À, cậu thừa nhận có lẽ bởi vì quá mệt mỏi cho nên cảm xúc mới thay đổi trở nên táo bạo như vậy, bất quá cậu sẽ không dễ dàng bị khó khăn đả đảo đâu!
Lâm Tử Nhiên lộ ra vẻ mặt kiên định, đang muốn đứng dậy, vừa ngẩng đầu bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông đứng trước mặt. Bộ dáng người đàn ông này thập phần tuấn tú, có một đôi mắt đào hoa đẹp mắt, mỉm cười tủm tỉm nhìn cậu, giọng nói dịu dàng quan tâm: “Cậu không sao chứ?”
Nói xong vươn tay về phía cậu.
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, tầm mắt dừng trên bàn tay người đàn ông, ngón tay này thon dài rất đẹp, cậu hơi do dự sau đó nắm lấy tay đối phương đứng lên, ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: “Tôi không có việc gì.”
Giang Dĩ Huy dường như không có việc gì thu hồi tay, cười nói: “Đúng rồi, cậu là nhân viên của công ty này?”
Lâm Tử Nhiên gật gật đầu, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Giang Dĩ Huy không rời đi mà đi theo bên cạnh cậu, nhiệt tình nói: “Cần tôi giúp gì không?”
Lâm Tử Nhiên có chút khó hiểu, cậu không quen biết gì người này, tại sao người này lại tỏ vẻ ân cần như vậy?
Giang Dĩ Huy cười nói: “Tôi là nhân viên tiếp thị của công ty Khoa học kỹ thuật Đại Thành, công ty chúng tôi chủ yếu thúc đẩy các sản phẩm trí năng khoa học kỹ thuật, bao gồm các sản phẩm như bồn cầu trí năng, thùng rác trí năng, máy xúc đất trí năng, đèn diệt muỗi trí năng, ấm nước trí năng… ”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Quả nhiên đẩy mạnh tiêu thụ là quan trọng nhất, cần nhất tự giới thiệu và da mặt dày.
Bất quá có một bộ túi da tốt như vậy, thành tích tiếp thị hẳn là không tồi đi? Người cũng rất vui vẻ dễ gần, đúng là nhân viên tiếp thị.
Biết đối phương làm ngành nghề gì, sự cảnh giác của Lâm Tử Nhiên phai dần, khách khí nói: “Cảm ơn, nhưng tạm thời tôi không cần mấy thứ đó.”
Giang Dĩ Huy nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của thanh niên, không nói cho có lệ cũng không mất đi sự kiên nhẫn, phảng phất vì từ chối hắn mà cảm thấy ngượng ngùng, thật là có chút đáng yêu..
Hắn cười nói: “Ấy, cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải muốn cậu mua đồ, chỉ là tự giới thiệu một chút...”
Lâm Tử Nhiên lộ ra vẻ hiểu rõ: “….”
Lời nhân viên tiếp thị nói, tôi hiểu mà! Đầu tiên là đánh lừa khách hàng mua đồ cho mình, khi thấy khách hàng không mua thì lôi kéo làm quen, tóm lại có khách hàng sợ gì không bán được đồ?
Loại tinh thần bám riết không tha này, đi bán bảo hiểm cũng được!
Giang Dĩ Huy nói thêm: “Bây giờ cậu không dùng cũng không sao, ngày sau dùng cho tân gia, hoặc là đưa cho bố mẹ và bạn bè cũng được. Chúng ta add WeChat, sau này nếu cậu muốn thì có thể tùy thời tìm tôi, tuyệt đối ưu đãi giá cả!”
Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ quả nhiên là thế, từ chối một lần nữa: “Thực sự không cần.”
Giang Dĩ Huy cũng không tức giận, vẫn như cũ đi theo cậu, nhếch môi cười nói: “Vừa nhìn cậu tôi liền cảm thấy hợp ý, không mua đồ cũng không sao, cứ coi như kết giao bằng hữu.”
Đầu Lâm Tử Nhiên to ra: “…..”
Giang Dĩ Huy lấy điện thoại ra: “Để tôi quét mã một chút?”
Lâm Tử Nhiên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra đưa cho Giang Dĩ Huy quét mã.
Chậc, nhân viên người ta đẩy mạnh tiêu thụ cũng không dễ dàng, tất cả đều bôn ba vì cuộc sống, Lâm Tử Nhiên gần đây cũng thế, vô cùng đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Lại nói add thêm một cái bạn tốt mà thôi, cũng không khó, coi như nhiều hơn một bạn tốt cương thi, dù sao trong số điện thoại này đều là bạn tốt cương thi...
Hơn nữa, thêm bạn tốt xong rồi, anh có thể đi rồi chứ!
Giang Dĩ Huy thành công add WeChat, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, hắn nhìn sâu vào mắt Lâm Tử Nhiên, nói: “Em gọi anh Tiểu Giang là được.”
Lâm Tử Nhiên lại gãi gãi đầu cười xấu hổ: “Ừ.”
Giang Dĩ Huy nhìn bộ dáng cậu như vậy, khóe môi khẽ nhếch, thật là so với tưởng tượng của hắn còn muốn đáng yêu hơn. Cậu nhóc này sợ rằng chính mình cảm thấy xấu hổ, tuy rằng không muốn nhưng vẫn add thêm bạn tốt, vừa tốt bụng vừa săn sóc, còn mang theo chút bản tính ngây thơ của trẻ con.
Hôm nay thật là không về tay không, vô tình thu hoạch được một con mồi dễ thương.
Phó tổng vội vàng hoàn thành xong công việc, chuẩn bị đi tìm Giang Dĩ Huy, nhìn quanh một vòng liền phát hiện người nào đó đang đứng trong góc nói chuyện với một người trẻ tuổi, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng vẻ mặt ân cần.
Bước chân phó tổng chợt dừng, khóe miệng giựt giựt, giơ tay ấn trán, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.
Không hổ là gia hỏa suốt 365 ngày đều động dục, thật là một giây một phút cũng không quên săn diễm.
Chính mình mới hơn mười phút không gặp hắn thôi, mà hắn đã chạy tới gần hội trường rồi, ngay cả nhân viên công tác nhà người ta cũng không chịu buông tha, thật không biết hắn nghĩ thế nào mà khẩu vị nặng như vậy...
Phó tổng lại nhìn nhìn Lâm Tử Nhiên, thanh niên vừa ngây thơ lại vừa dương quang soái khí, thoạt nhìn là loại hình Giang Dĩ Huy thích, nhưng bị tên gia hỏa này coi trọng cũng không phải là chuyện gì tốt.
Bởi vì cảm giác mới mẻ của gia hỏa này về bạn giường đều không vượt quá một tuần.
Phó tổng lắc đầu cười khổ, thập phần bất đắc dĩ, không biết tên gia hỏa này tràn đầy tinh lực từ đâu ra, chơi trò tình yêu không thích hơn vận động trên giường sao?
Uống trà, tu thân dưỡng tính không tốt sao?
Cũng không sợ nhiễm bệnh!
………………
Lâm Tử Nhiên vội vàng làm việc xong đã là 5 giờ chiều, điện thoại của cậu vang lên một tiếng leng keng, tin nhắn của Hàn Thâm đúng giờ gửi tới.
Rất ngắn gọn nhắn địa chỉ ăn cơm.
Lâm Tử Nhiên nhíu mày, tắt điện thoại rồi thở dài.
Tuy rằng hậu quả không đi có khả năng rất nghiêm trọng, nhưng Hàn Thâm đã nói rõ muốn bao dưỡng cậu, nếu cậu đi, vậy không phải tương đương đáp ứng hắn rồi sao? Như vậy liền OOC..
Nhưng nếu không đi, không biết Hàn Thâm sẽ giở thủ đoạn gì chờ mình.
Nếu hắn thật sự gửi lệnh kiện mình...
Tâm tình Lâm Tử Nhiên phức tạp.
Thở ngắn than dài đi tàu điện ngầm về nhà.
Hôm qua cậu sắp xếp hội trường mệt mỏi cả ngày, ngày hôm sau mệt mỏi ỉu xìu, nằm trên giường hai mắt vô thần, vô cùng muốn bất chấp tất cả.
Không muốn đi làm!
Nhưng nhìn Thư Gia Ngôn bên cạnh, nghĩ đến lão bà còn chờ cậu nuôi… Lâm Tử Nhiên vẫn cố giãy giụa!
Đến công ty, lại là một ngày bình thường.
Bất quá khi ăn trưa về, tình cờ nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang đi giày da từ trong phòng boss bước ra.
Lâm Tử Nhiên không khỏi nhìn nhiều thêm vài cái, trên tay người này cầm cặp công văn, bộ dáng thoạt nhìn giống như luật sư.
Chẳng lẽ gần đây công ty xảy ra chuyện gì?
Lâm Tử Nhiên không nghĩ gì nhiều, cho đến khi boss gọi cậu vào văn phòng.
Ông chủ nhìn Lâm Tử Nhiên, ánh mắt có vài phần đồng tình, nhớ tới lời luật sư mới nói vừa rồi, thở dài: “Tiểu Lăng, chuyện của cậu tôi cũng biết, nhưng người trẻ tuổi đừng nên làm việc quá mức xúc động; tôi rất đồng tình với việc cậu gặp phải, nhưng công ty chúng ta là một công ty nhỏ, tôi cho rằng cậu vẫn nên giải quyết vấn đề cá nhân của mình trước, rồi trở về làm việc mới tốt. Vầy đi.. Tháng này cậu cũng bỏ không ít công sức, cho dù hiện tại còn chưa đến cuối tháng, nhưng đợi lát nữa tôi bảo phòng tài vụ tổng kết tiền lương cho cậu; cậu cầm dùng trước. Mọi việc không nên gấp gáp, thái độ tốt một chút, nghĩ cách đạt được sự thông cảm của đối phương mới là quan trọng."
Boss tận tình khuyên bảo nửa ngày, nhưng ý tứ trong lời ngoài lời chính là cậu đừng đi làm nữa, nơi nhỏ bé này sợ gặp phải phiền toái không thể trêu vào.
Trong lòng Lâm Tử Nhiên cảm thấy lạnh lẽo, cậu đã đoán được người tới vừa rồi là người của ai!
Chẳng lẽ Hàn Thâm thật sự sắp kiện chính mình?
Lâm Tử Nhiên tức khắc luống cuống.
Xem ra boss còn có chút trượng nghĩa, tuy ngày thường tính toán chi li, keo kiệt bủn xỉn nhưng cư nhiên thật sự kết toán cho Lâm Tử Nhiên một tháng tiền lương..
Nửa giờ sau Lâm Tử Nhiên ôm thùng giấy đứng ở cửa công ty, cảm thấy gió lạnh tiêu điều, kẻ có tiền đúng là vạn ác!
Hiện tại cậu nên làm gì bây giờ?
Trở về chờ chết, hay là một lần nữa tìm việc mới?
Lâm Tử Nhiên cau mày suy tư, thất thần đi dọc theo ven đường, mãi cho đến khi một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú mà thâm thúy của Hàn Thâm ngồi ở ghế sau, khóe môi hắn khẽ cong lên, cười nhẹ: “Lên xe.”
Lâm Tử Nhiên đang buồn rầu, nhìn thấy tên gia hỏa này là tức khí!
Cậu lạnh lùng quay mặt đi, cậu không thèm lên đâu!
Khuôn mặt Hàn Thâm bình tĩnh, duy trong đáy mắt hiện lên ý cười, chậm rãi nói: “Em xác định không lên sao? Anh còn tưởng rằng em quan tâm đến chuyện của Thư Gia Ngôn chứ.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Không phải đâu, người này thật sự muốn đối phó với Thư Gia Ngôn?
Lâm Tử Nhiên hơi do dự, suy nghĩ một chút liền kéo cửa xe ngồi xuống, ‘phanh’ dùng sức đóng sầm cửa lại, lạnh lùng nói: “Anh có chuyện gì, bây giờ có thể nói rồi đi!”
Hàn Thâm nhìn bộ dáng tức giận của cậu, lắc đầu mỉm cười nói: “Yên tâm đi, chỉ cần em nói chuyện vui vẻ, đừng luôn cố ý chọc giận anh là được, anh không có hứng thú động đến hắn.”
Lâm Tử Nhiên: “…..” Thực ra tôi rất hy vọng anh có thể ‘động’ đến y, nhưng là cái loại ‘động’ này chứ không phải cái loại động này...
Haiz, cốt truyện không thể quay trở lại.
Lâm Tử Nhiên giận dữ trừng mắt nhìn Hàn Thâm: “Rốt cuộc anh muốn nói gì? Nếu anh chỉ tới đây để khoe khoang thì không cần đâu, tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi!”
Hàn Thâm thở dài, vẻ mặt nhu hòa, không nhanh không chậm nói: “Đề nghị lần trước tôi nhắc tới, em suy nghĩ như thế nào?”
Lâm Tử Nhiên từ chối sạch sẽ lưu loát: “Tôi có bạn trai rồi, không thể làm tình nhân của anh!”
Dễ dàng khuất phục như vậy, chẳng phải thể hiện cậu không có tiết tháo sao?
Hàn Thâm gật gật đầu: “Cũng đúng, nếu em thật sự không muốn anh cũng không miễn cưỡng; hôm nay anh đến tìm em, chủ yếu là nói về chuyện em còn thiếu tiền anh.”
Lâm Tử Nhiên ngạc nhiên: “Tiền, tiền gì?”
Cậu thiếu tiền Hàn Thâm khi nào?
Hàn Thâm khẽ mỉm cười, ngữ điệu từ tốn trầm thấp: “Đây là tiền cơm nửa tháng của em, anh mời em ăn cơm là có điều kiện, nếu em không muốn chấp nhận lời đề nghị của anh, thì anh cũng không có lý do gì mời em ăn cơm, vậy nên thanh toán tiền cơm một chút...... Bất quá anh cũng không chiếm tiện nghi của em, A-A đi; đây là tài liệu, em xem qua thấy không vấn đề thì trong vòng 10 ngày trả tiền lại cho anh.”
Dứt lời đưa một cái folder cho Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên mở ra nhìn thấy bên trong là một xấp phiếu nhỏ còn có một bảng thống kê được sửa sang lại cẩn thận: thời gian, địa điểm, số tiền, họ tên, thập phần kỹ càng tỉ mỉ... Lâm Tử Nhiên kéo thẳng đến cuối, thấy số tiền được in to tổng cộng là 496244 nguyên, một nửa trong số đó là 248122 nguyên.
Bốn bỏ năm lên là 25 vạn.
25 vạn!
Trước mắt Lâm Tử Nhiên tối sầm! Tay cầm tờ giấy run nhè nhẹ...
Bọn họ ăn nhiều như vậy sao?!
****
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...