Tình huống quá mức xấu hổ khiến Lâm Tử Nhiên hận không thể đương trường qua đời.
Cậu là nam phụ yêu Tề Tuyên sâu sắc, cậu hẳn là một công a! Vì cái gì cậu lại bị Tề Tuyên phát hiện đang ở trên giường lão công của hắn!
Sai rồi sai rồi, sai hết rồi!
Phong Nguyên Sùng cũng không ngờ Tề Tuyên lại xông vào như thế, lửa giận trong mắt lóe lên nhưng cuối cùng hắn vẫn bình tĩnh lại, kéo mành giường xuống chặn thân thể của Lâm Tử Nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tìm Cô có việc?”
Tề Tuyên thu hồi ánh mắt trên giường, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Hóa ra trong cung Hoàng thượng nuôi không chỉ mình ta.”
Lời này có chút âm dương quái khí, Phong Nguyên Sùng thân là Hoàng đế, làm sao chịu được có người bất kính với hắn như vậy, tức khắc sinh ra tia sát khí! Nhưng mà... trước mắt chưa phải thời cơ thích hợp, quân đội biên quan còn đang bố trí, tạm thời hắn vẫn cần trấn an Tề Tuyên.
Chờ khi Cô diệt An Hà Quốc, một con tin nho nhỏ như ngươi đến lúc đó liền hết giá trị lợi dụng.
Đến lúc đó lại xử trí ngươi sau!
Tâm tư Phong Nguyên Sùng biến ảo, hắn nhìn Tề Tuyên có chút áy náy, nói: “Mọi chuyện không phải như thế..”
Khuôn mặt Tề Tuyên thanh lãnh, ngữ khí phiêu lơi trong gió: “Hoàng thượng không cần giải thích với ta, nếu ngài đã có người trong lòng, cứ việc cho ta xuất cung, ta sẽ không cản trở Hoàng thượng.”
Phong Nguyên Sùng ném Lâm Tử Nhiên xuống, tiến lên nắm lấy tay hắn an ủi: “Cô có người trong lòng khi nào? Nếu thật sự có, thì cũng chỉ có mình ngươi.”
Tề Tuyên nhìn hắn cười ảm đạm: “Hoàng thượng thật sự thích ta sao?”
Phong Nguyên Sùng trầm giọng nói: “Tâm ý của Cô ngươi còn không hiểu sao?”
Tề Tuyên: “Vậy ngươi còn..”
Phong Nguyên Sùng: “…Đây là ngoài ý muốn.”
Tề Tuyên: “Hắn chính là thần tử của Hoàng thượng, ngay cả thần tử Hoàng thượng cũng không buông tha sao?”
Phong Nguyên Sùng: “Việc này nói ra thì rất dài.”
Tề Tuyên tựa hồ lã chã chực khóc: “Hay là, Hoàng thượng ghen ghét sự tình lúc trước, cho rằng Lý đại nhân có quan hệ gì với ta..”
Phong Nguyên Sùng: “Đương nhiên là không!”
Lâm Tử Nhiên cách một lớp màn che, nhìn hai người 'liếc mắt đưa tình, ve vãn đánh yêu’.
Phong Nguyên Sùng dừng một chút, vẫn là đuổi theo.
Tại sao cậu lại sinh ra cảm giác đang xem một hồi tuồng tình cảm đầy cẩu huyết - tra nam ngoại tình bị chính thê bắt gian, sau đó chính thê chỉ trích, tra nam giảo biện rồi hứa hẹn?
Mà mình giống như một người đứng xem.
Lâm · kẻ thứ ba · Tử Nhiên cảm thấy rất bất an.
Dường như Tề Tuyên vô cùng đau lòng, xoay người rời đi, giọng nói khàn khàn: “Là ta không nên quấy rầy Hoàng thượng...”
Phong Nguyên Sùng khẽ dừng, nhưng cuối cùng vẫn đuổi theo.
Trong phòng yên tĩnh.
Lâm Tử Nhiên lâm vào trầm mặc.
Hướng phát triển này cậu chưa bao giờ nghĩ tới?
Mặc dù, giống như, không có tật xấu.. Nhưng, chính là cảm giác có chỗ nào đó không đúng!
Một lúc sau, cửa bị đẩy ra, Bùi Cao cùng hai tiểu thái giám đi vào.
Hắn rũ mắt liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên trên giường một cái, vẻ mặt tiếc nuối, than nhẹ một tiếng: “Lý đại nhân tội gì phải thế? Nếu ngài trung thành với Hoàng thượng thật tốt, ngài ấy nơi nào làm ngài khó xử..”
Ánh mắt Lâm Tử Nhiên thay đổi, tức khắc ý thức được chuyện này là do Bùi Cao điều tra ra.
Mặc dù Lý Ký là tâm phúc của Phong Nguyên Sùng, nhưng Phong Nguyên Sùng thân là Hoàng đế, đương nhiên không chỉ có Lý Ký là thuộc hạ đắc lực. Bùi Cao đã đi theo hắn từ khi còn nhỏ, bất kể ai được Phong Nguyên Sùng tín nhiệm, Bùi Cao đều cao hơn một bậc. Bây giờ nghĩ lại, Phong Nguyên Sùng lúc đó nói không cần tra xét... Kỳ thực trong lòng chưa từng buông bỏ hoài nghi, âm thầm bảo Bùi Cao tiếp tục điều tra, cuối cùng vẫn tra trên đầu mình.
Điểm này mình thua không oan, nhất thời mềm lòng mà xem nhẹ độ khó của thế giới này.
Nhưng Phong Nguyên Sùng rốt cuộc có yêu chính mình không?!
Tổng không thể bởi vì chính mình phản bội hắn cho nên mới thích chính mình đi?
Khuôn mặt Lâm Tử Nhiên như tro tàn.
Bùi Cao nhìn dáng vẻ cậu như vậy, thở dài trong lòng, phân phó hai tiểu thái giám bên cạnh: “Các ngươi dẫn Lý đại nhân đi.”
Lâm Tử Nhiên còn chưa động đậy đã bị người bọc chăn lại rồi nâng đi.
Hai tiểu thái giám nâng cậu từ trong phòng Phong Nguyên Sùng đến một góc tương đối hẻo lánh của tẩm cung. Một gian phòng ở nơi này sớm được sửa sang lại, tiểu thái giám đặt cậu lên giường, sau đó không nói một lời liền rời đi.
Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, không thể cử động cũng không thể chạy trốn, không bằng đi ngủ!
Nếu không trì hoãn lâu như vậy, cậu đã ngủ say từ lâu rồi!
………………
Ngủ một giấc dậy, Lâm Tử Nhiên phát hiện cơ thể mình vẫn còn mềm nhũn, nhưng có thể cử động được, sự tình phát triển đến mức này cậu cũng không tin được, không thể tiếp tục ở lại hoàng cung nữa. Lâm Tử Nhiên từ trên giường đứng dậy chuẩn bị chạy trốn, kết quả mới đi được hai bước giống như đụng phải cái gì đó, cả người ngã thẳng xuống đất, quay đầu nhìn mới phát hiện trên cổ chân phải của cậu bị một sợi xiềng xích màu bạc trói lại..
Lâm Tử Nhiên:…..
Không phải chứ, Hoàng đế cũng biết chơi mấy thứ này sao?
Hỏi: Làm sao mặc quần khi mang theo xiềng xích?
Đáp: Không mặc quần là được.
Này thực sự rất xấu hổ.
Lâm Tử Nhiên lôi kéo áo ngoài của mình, quấn chặt bản thân một chút, giống như làm vậy sẽ giảm bớt xấu hổ.
Tình hình này khiến cậu cảm thấy thấp thỏm bất an.
Nhưng làm cậu ngạc nhiên là, mấy ngày nay Phong Nguyên Sùng không đến.
Tuy rằng cậu không thể đi ra ngoài, nhưng trong cung, người hầu rất chu đáo, ăn uống, tiểu tiện đều không phải vấn đề, thật sự cũng không khó.
Tới hầu hạ Lâm Tử Nhiên là một thái giám, bộ dáng trầm mặc ít lời giống như một người câm.
Cũng may Lâm Tử Nhiên cũng không có gì muốn nói.
Bởi vì quá nhàn nhã, cậu bắt đầu tự hỏi nhân sinh. Thế giới này ngoài việc cậu thả Trịnh Quân bỏ chạy, hình như cũng không làm sai cái gì đi?
Kết quả bị Phong Nguyên Cực quấn lấy không nói, ngay cả Phong Nguyên Sùng đang đi theo cốt truyện ban đầu cũng sụp đổ luôn..
Lâm Tử Nhiên ốm yếu nằm trên giường, cậu nghi ngờ Phong Nguyên Sùng động tay động chân vào trong thức ăn, cả ngày cả người đều vô lực, không dậy nổi tinh thần. Đừng nói Phong Nguyên Cực... Bây giờ ngay cả thị nữ cậu cũng đánh không lại.
Tiếp tục như vậy qua hai ngày.
Tiếng mở cửa lại truyền đến, Lâm Tử Nhiên đã chết lặng, thậm chí không thèm quay đầu nhìn lại.
Cho đến khi thân ảnh cao lớn của một người bao phủ.
Phong Nguyên Sùng mặc một thân long bào, vẻ mặt uy nghiêm, nhìn như mới hạ triều, hắn nhìn Lâm Tử Nhiên thật sâu với biểu cảm phức tạp.
Lâm Tử Nhiên ngây người nhìn hắn, suy tư một chút, quyết định vẫn kiên trì theo thiết lập nhân vật đến cùng. Nếu sa ngã lần nữa, đừng nói cấp D, cậu cũng vô pháp tiến bộ.
Không phải diễn kịch thôi sao.
Cậu giãy giụa bò dậy, vẻ mặt có chút đau đớn, nhưng vẫn chậm rãi quỳ trên đất, giống như thường cung thanh nói: “Hoàng thượng.”
Phong Nguyên Sùng nhìn nam tử trước mặt kính cẩn nghe theo trước sau như một, chỉ cần nhìn vậy, ai có thể nghĩ cậu sẽ phản bội chính mình? Hắn chậm rãi mở miệng, âm thanh trầm thấp: “Ngươi thật sự, không có gì muốn giải thích với Cô sao?”
Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên nghiêm lại, cậu biết Phong Nguyên Sùng đang nói về chuyện Trịnh Quân, nhưng việc này không cách nào giải thích.
Cậu cụp mắt nói: “Thần chưa từng phản bội Hoàng thượng.”
Không sai, là ta thả tiểu cô nương kia chạy, nhưng ta không hề nghĩ tới muốn phản bội ngươi!
Từ đầu đến cuối Lý Ký luôn trung thành và tận tâm.
Chỉ là Phong Nguyên Sùng không tin những lời này.
Hắn khoanh tay giận mà cười, tới tình trạng này rồi mà người này vẫn không chịu nói thật.
Phong Nguyên Sùng nói: “Ngẩng đầu lên.”
Lâm Tử Nhiên quỳ trên mặt đất ngẩng đầu, từ góc độ này nhìn về phía nam nhân, rơi vào hai tròng mắt thâm thúy sâu thẳm, thiếu nữa rùng mình một cái.
Phong Nguyên Sùng cười nhẹ, trong mắt không có một tia ấm áp: “Vừa rồi Cô đã cho ngươi thêm một cơ hội, nhưng ngươi không nắm chắc.”
Lâm Tử Nhiên im lặng không nói.
Phong Nguyên Sùng nhẹ nói: “Một khi đã thế, cứ yên tâm ở lại trong cung, hảo hảo hầu hạ Cô đi.”
Lâm Tử Nhiên sắc mặt tái nhợt, lộ ra vẻ khuất nhục cùng thống khổ, cậu lần nữa quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Thần tự biết tội không thể tha thứ, xin Hoàng thượng ban chết.”
Phong Nguyên Sùng cười lạnh, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Sao hả? Ngươi thà chết cũng không muốn hầu hạ Cô?”
Lâm Tử Nhiên không nói lời nào.
Phong Nguyên Sùng tức mà cười: “Ái khanh cẩn trọng nhiều năm, cũng coi như làm cho Cô không ít việc, làm sao Cô có thể để ngươi chết..”
Hắn bỗng nắm lấy vai Lâm Tử Nhiên, ấn cậu ngã xuống giường, cúi người xuống nâng cằm, cưỡng chế cậu ngẩng đầu, lạnh giọng mở miệng: “Nhìn Cô.”
Lâm Tử Nhiên nhìn hắn.
Cậu khuất nhục cắn môi, quân muốn thần chết, thần không thể không chết; quân không để ngươi chết, ngươi liền không thể chết.
Đầu ngón tay Phong Nguyên Sùng lướt nhẹ qua cánh môi nam tử, dục niệm trong lòng rốt cuộc không cần phải đè nén. Hắn muốn người này, dù biết rõ cậu phản bội mình, nhưng vẫn luyến tiếc để cậu tìm chết, chẳng sợ dùng phương thức này cũng muốn lưu cậu lại bên cạnh.
Trong mắt Phong Nguyên Sùng đan xen hận ý, tức giận và thương tiếc.
Cô, đáng lẽ nên giết ngươi.
Hắn cúi đầu xuống hôn lên môi người này.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, là tiếng của Bùi Cao, ông ta cẩn thận nói: “Hoàng thượng, Tề công tử tìm ngài..”
Lần nữa bị Tề Tuyên đánh gãy, Phong Nguyên Sùng cơ hồ giận không thể át!
Ánh mắt hắn biến ảo, rốt cuộc lý trí chiến thắng tình cảm, hung hăng cắn Lâm Tử Nhiên một ngụm, nói: “Lần sau Cô lại đến trừng phạt ngươi.”
Lâm Tử Nhiên trốn không thoát lòng bàn tay của hắn, nhưng tạm thời không thể trở mặt với Tề Tuyên, nếu không phải mất bao lâu..
Phong Nguyên Sùng đứng dậy rời đi.
Lâm Tử Nhiên:…
Một màn này sao giống với lần trước quá vậy? Chẳng lẽ Tề Tuyên cố ý?
Lần thứ ba, Lâm Tử Nhiên tin tưởng Tề Tuyên chắc chắn là cố ý!
Không chỉ lần thứ ba..
Mà còn có lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu...
Mỗi lần Phong Nguyên Sùng tới đây, Tề Tuyên liền tới tìm hắn.
Phong cách đều là cùng một kiểu thế này.
“Tề công tử viết chữ, thỉnh Hoàng thượng đến giám định và thưởng thức.”
“Tề công tử vẽ một bức tranh, thỉnh Hoàng thượng qua xem và thưởng thức.”
“Tề công tử hôm nay không buồn ăn uống, lần nữa dò hỏi Hoàng thượng ở nơi nào.”
“Tề công tử..”
Sau đó Lâm Tử Nhiên chết lặng, mỗi lần Phong Nguyên Sùng tới đều không sợ, thậm chí còn có chút đau lòng thay hắn.
Lão bà quản quá nghiêm.
Tề Tuyên đây là chuyên môn tới gọi người khi Phong Nguyên Sùng lẻn trộm tới đây! Căn bản không cho Phong Nguyên Sùng có cơ hội đến gần cậu, chỉ cần Phong Nguyên Sùng đến đây, Tề Tuyên lập tức phái người tới tìm! Thật là dựa vào Phong Nguyên Sùng sủng ái muốn làm gì thì làm! Tuyệt không cho phép Phong Nguyên Sùng chạm vào mấy con hồ ly tinh khác!
Họa quốc yêu cơ bất quá chỉ có vậy!
Đệ nhất mỹ nhân thật đáng sợ!
Lâm Tử Nhiên đã rất ngạc nhiên.
Hơn nữa rốt cuộc Tề Tuyên làm thế nào, sao có thể nhìn chằm chằm Phong Nguyên Sùng chặt như vậy mà chưa khiến hắn tức giận...
Chẳng lẽ đây là chân ái trong truyền thuyết?
Sau đó cậu không khỏi bắt đầu cảm kích Tề Tuyên, đây chính là cứu cậu ra từ biển lửa đó nha!
Nói thật là trước giờ cậu không có chút cảm giác gì với mỹ nhân lạnh lùng này, đơn giản là vì cốt truyện mới hống hắn, không ngờ tới... Thời khắc mấu chốt đáng tin cậy nhất hóa ra lại là Tề Tuyên!
Tề Tuyên chẳng những kiên định chấp nhất đi theo cốt truyện, mà còn giống lão bà nhìn chằm chằm lão công tra nam, sống chết không cho lão công tới gần tiểu tam một bước!
Loại tinh thần này khiến Lâm Tử Nhiên tâm sinh kính ý.
Tề mỹ nhân, nhất định phải duy trì, thủ lão công của ngươi thật tốt! Đừng để hắn đến gần ta!
Cốt truyện có thể đi tiếp hay không là tùy thuộc vào ngươi hết đó! Nếu ngươi có thể lung lạc Phong Nguyên Sùng cùng hắn HE, ta liền gọi ngươi một tiếng baba!
………………
Lâm Tử Nhiên mỗi ngày đều ăn no rồi ngủ, nghiễm nhiên trở thành cá mặn sung sướng trong cung.
Đại khái là bị đánh gãy nhiều lần, gần đây Phong Nguyên Sùng không tới.
Lâm Tử Nhiên càng nhàn nhã.
Hôm nay cậu lại nghe thấy tiếng mở cửa, sắc mặt nghiêm lại. Trong khoảng thời gian này cậu đã hiểu ra vài quy luật, ngoại trừ một ngày ba bữa còn lại sẽ không có ai tới, vào thời điểm này mà tới chắc chắn không phải thái giám!
Nói không chừng là Phong Nguyên Sùng tới.
Lâm Tử Nhiên lập tức hiện lên vẻ mặt tâm như đã chết.
Cậu chậm rãi quay đầu lại nhìn, đối diện một khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh lùng, không khỏi nao nao, người tới lại là Tề Tuyên.
Hửm, hắn tới nơi này làm gì?
Lâm Tử Nhiên đoán không ra tâm tư của Tề Tuyên, kỳ thực đối mặt với Tề Tuyên cậu cũng rất xấu hổ. Theo lý thuyết thiết lập nhân vật của cậu là yêu Tề Tuyên sâu sắc, bây giờ lại không thể không đóng vai tình địch của hắn, bị Phong Nguyên Sùng cầm tù ở chỗ này, cho nên lúc này chính mình hẳn là thực mâu thuẫn và thống khổ đi.
Chẳng những không thể bảo vệ người mình yêu mà còn rơi vào tình cảnh đáng buồn này, nhất định càng khó đối mặt với Tề Tuyên.
Vì vậy Lâm Tử Nhiên đảo mắt, làm bộ như không muốn nhìn thấy Tề Tuyên, hai tay nắm chặt, trong mắt hiện lên tia thống khổ.
Tề Tuyên rũ mắt nhìn nam tử trên giường.
Mái tóc đen nhánh của cậu buông xõa hai bên, làn da xanh xao yếu ớt, trên người chỉ mặc một kiện áo ngoài đơn giản, hai tay nắm chặt vì đau đớn, lộ ra một đoạn xiềng xích treo trên mắt cá chân.. Cậu tựa hồ bởi vì thống khổ mà khó đối mặt với chính mình, quay mặt đi chỗ khác, lồng ngực mỏng manh phập phồng..
Trên người người này thậm chí không nhìn ra vẻ lăng liệt hung ác đã từng, vốn dĩ đường đường là thống lĩnh Cẩm Y Vệ làm người nghe tiếng đã sợ vỡ mật, hiện giờ lại lưu lạc đến bước đường này, bị bẻ gãy từng cây ngạo cốt, muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Tề Tuyên vẻ mặt phức tạp, mím chặt môi mỏng.
Tựa hồ muốn tiến lên, nhưng lại không tiến lên.
Ngươi từng thương tiếc ta, không muốn nhìn ta hãm sâu vào vũng bùn, không muốn nhìn ta bị đàm tiếu sau lưng, thậm chí nguyện ý chống lại Phong Nguyên Sùng vì ta... Ngươi luôn âm thầm bảo vệ ta.
Nhưng hôm nay ngược lại đổi thành ngươi lưu lạc đến nước này, thế sự đúng là khó lường.
Ta từng nói ngươi không cần lo cho ta.
Cách ta thật xa.
Bởi vì thật lâu trước đây, ta đã biết, người Phong Nguyên Sùng thích chính là ngươi.
Ta bất quá chỉ là một cái cớ hắn lấy cho người trong thiên hạ xem mà thôi.
Nhưng ngày này chung quy vẫn không thể tránh khỏi, kỳ thực chúng ta đều giống nhau, đều là thân bất do kỷ..
Ánh mắt Tề Tuyên nhu hòa, hắn tiến lên một bước, nhẹ giọng thở dài: “Ngươi có từng hối hận khi thích ta?”
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra, không nghĩ tới Tề Tuyên sẽ hỏi những lời này, cậu trầm mặc một lát mới nói: “Không hối hận.”
Tề Tuyên chợt nở nụ cười.
Nụ cười này rất nhẹ nhàng, tựa như băng tuyết sơ dung, mỹ nhân cười khuynh quốc khuynh thành, làm thiên địa ảm đạm thất sắc.
Đúng vậy, ngươi làm sao sẽ hối hận đâu?
Ngươi chính là người như vậy.
Đây là lần đầu tiên ta thấy người như ngươi, ngây ngốc yêu một người không đáp lại mình, ngây ngốc đem mạng mình giao ra ngoài.
Ngươi không biết thứ ta chân chính muốn là gì, nhưng ta lại biết ngươi không muốn cái gì.
Ngươi không muốn nằm dưới thân đế vương hầu hạ, hủy hết mọi tôn nghiêm, thừa nhận mọi khuất nhục.
Ngươi không nên lưu lạc đến nước này.
Có lẽ ta vĩnh viễn không thể đáp lại ngươi, nhưng ta cũng muốn giúp ngươi một lần, coi như trả lại nhân tình cho ngươi, bởi vì ta giống như thật sự có một chút... Thích ngươi.
Tề Tuyên lùi lại một bước, mở miệng nói: “Người đâu.”
Lâm Tử Nhiên có chút khẩn trương, không biết hắn muốn làm gì.
Tề Tuyên nhìn thái giám bên cạnh, nhẹ giọng phân phó: “Cởi xiềng xích cho hắn.”
Thái giám thập phần khó xử nói: “Lệnh của Hoàng thượng, không thể thả Lý đại nhân rời đi..”
Tề Tuyên cười lạnh, cả giận nói: “Hắn sống trong cung, Hoàng thượng ngày đêm tơ tưởng, trong lòng nơi nào còn có ta? Ta muốn đuổi hắn ra khỏi cung! Miễn cho mắt thấy phiền lòng, chẳng lẽ ngươi muốn cãi lệnh của ta?”
Thực sự một bộ cậy sủng mà kiêu.
Thái giám quỳ rạp xuống đất, lâm vào tình thế khó xử, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lý Ký xác thực được Hoàng đế coi trọng, nhưng bây giờ Tề Tuyên được thánh sủng nhiều nhất ở trong cung, Hoàng thượng chẳng những vắng vẻ hậu cung, ngay cả Lý đại nhân cũng chưa dám tới nơi đó. Hắn chưa từng gặp qua Hoàng thượng sủng nịch một người như vậy..
Mệnh lệnh của Tề Tuyên hắn không dám không nghe, nhưng mệnh lệnh của Phong Nguyên Sùng hắn cũng không dám vi phạm..
Tề Tuyên rũ mắt nhìn hắn, giọng điệu hơi dịu đi: “Ta không làm khó ngươi, ngươi nói cho ta biết chìa khóa ở chỗ nào, ta tự mình đi lấy, Hoàng thượng mà biết cũng sẽ không trách tội ngươi.”
Thái giám suy nghĩ một chút rồi nói: “Nô tài mang công tử qua đó...”
Tề Tuyên khẽ gật đầu, cùng thái giám rời đi. Bùi Cao đột nhiên nhận được tin tức chạy nhanh tới ngăn cản, hắn ta cười mỉa với Tề Tuyên một tiếng: “Tề công tử muốn làm gì? Phân phó cho nô tài một tiếng là được, nơi nào cần ngài động tay..”
Đôi mắt Tề Tuyên hơi nheo lại, Bùi Cao là tâm phúc của Phong Nguyên Sùng, hắn không dám thiếu cảnh giác, vì thế lộ ra bộ dáng lãnh duệ, lạnh tanh nói: “Ta muốn đuổi Lý Ký ra khỏi cung, không bằng Bùi Cao ngươi giúp ta làm chuyện này?”
Sắc mặt Bùi Cao cứng đờ, làm sao có khả năng! Tề Tuyên chẳng qua chỉ là vật ngụy trang, Lý Ký mới là đầu quả tim của Hoàng Thượng.
Bùi Cao cười lấy lòng: “Chuyện này cần phải tấu lên cho Hoàng thượng xem mới được, không bằng cứ từ từ, Hoàng thượng một lát nữa sẽ trở lại...”
Trước đó kéo tới khi Phong Nguyên Sùng trở về, tự nhiên sẽ không để Lý Ký đi.
Tề Tuyên liếc mắt một cái liền nhìn thấu tính toán của hắn, giữa mày nhăn lại. Tuy rằng có thể luôn nhìn Phong Nguyên Sùng, nhưng chính mình dù sao cũng có thời điểm sơ hở, mắt thấy sự kiên nhẫn của Phong Nguyên Sùng đã đến cực hạn, cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp.
Bùi Cao này chỉ sợ đã sớm an bài nhãn tuyến ở đây rồi, xem ra muốn dùng cách này đưa Lâm Tử Nhiên xuất cung, e rằng khó thành công, sợ là chính mình phải tìm một cách khác.
Ngay lúc Tề Tuyên đang suy tư, Phong Nguyên Sùng nhận được tin chạy tới.
Trong lòng hắn rất tức giận, đoạn thời gian này Tề Tuyên cứ quấy nhiễu chuyện tốt của hắn, khiến hắn sắp không nhịn nổi nữa! Chờ hắn dẹp xong An Hà Quốc, nhất định phải để Tề Tuyên thử xem tư vị sống không bằng chết là thế nào!
Phong Nguyên Sùng có chút lười ngụy trang, vẻ mặt lãnh đạm, trầm giọng nói: “Ngươi ở đây làm gì?”
Tề Tuyên nhạy bén nhận thấy thái độ Phong Nguyên Sùng thay đổi, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi mở miệng: “Nếu Hoàng thượng thực sự quan tâm đến ta, không bằng thả Lý Ký xuất cung.”
Phong Nguyên Sùng thờ ơ nói: “Lý Ký thân mang tội, còn có thể đi nơi nào? Cô đã nói, giữ lại hắn là có lý do.”
Tề Tuyên nhíu mày: “Nhưng mà..”
Phong Nguyên Sùng có chút không kiên nhẫn, hắn nở nụ cười nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào: “Bùi Cao, đưa Tề công tử trở về nghỉ ngơi đi.”
Bùi Cao lập tức mang theo vài tên thái giám vây quanh.
Vẻ mặt Tề Tuyên biến ảo một lát, hắn rũ mắt xuống giấu đi sự tàn khốc nơi đáy mắt, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
Xem ra, không thể tiếp tục chờ nữa.
………………
Phong Nguyên Sùng gọi người tiễn Tề Tuyên đi, lần nữa vào phòng Lâm Tử Nhiên.
Đã lâu rồi hắn chưa tới.
Trong khoảng thời gian này bận rộn nhiều việc, lại bị Tề Tuyên quấy rầy cho nên chưa từng tới.
Vừa rồi bên ngoài ầm ĩ Lâm Tử Nhiên cũng nghe thấy, tâm tình cậu có chút phức tạp, bởi vì cậu đột nhiên cảm thấy Tề Tuyên có vẻ không chán ghét chính mình như vậy. Bộ dáng đố kỵ đuổi người kia giống như muốn nhân cơ hội này đưa mình xuất cung vậy.
Chính mình sẽ không phải đả động Tề Tuyên rồi đi?
Không cần a ~ ~ ~
Tâm tình của Lâm Tử Nhiên có chút hỗn loạn, nhìn vai chính công không đi theo cốt truyện, tâm trạng càng không xong.
Vẻ mặt xám như tro tàn.
Phong Nguyên Sùng nhìn người trên giường, trong lòng vừa tức giận vừa ghen tị, mỗi lần đến đây người này đều là dáng vẻ này. Kỳ thực ta vì ngươi mà chịu đựng tất cả, cho ngươi nhiều cơ hội như vậy, ngươi thật sự không biết tâm ý của ta hay sao?
Chỉ cần ngươi nguyện ý chịu thua và nhận lỗi thuộc về mình, không phải ta không thể tha thứ cho ngươi.
Nhưng ngươi cứ lần lượt làm ta thất vọng.
Lâm Tử Nhiên cũng rất thất vọng với Phong Nguyên Sùng, vai chính thụ tốt như vậy lại không thích, cố tình liều mạng cùng vai phụ như cậu.
Hôm nay nháo với Tề Tuyên như vậy, nói không chừng còn liên lụy đến chính mình, bởi vì rõ ràng Phong Nguyên Sùng có chút tức giận, hơn nữa Lâm Tử Nhiên thân là nam phụ thâm tình không thể ngồi yên mặc kệ! Vấn đề của chính mình tuyệt không liên lụy đến Tề Tuyên, Phong Nguyên Sùng không được làm tổn thương đến Tề Tuyên!
Lâm Tử Nhiên đứng dậy quỳ gối trước mặt Phong Nguyên Sùng, cung thanh nói: “Hôm nay là thần chọc giận Tề công tử, cho nên Tề công tử mới tức giận muốn đuổi thần đi ra ngoài. Thỉnh Hoàng thượng đừng trách tội hắn, nếu nhất định phải xử phạt thì thần nguyện ý lấy cái chết tạ tội.”
Dù sao nhiệm vụ đã sụp thành dạng này, thiết lập nhân vật tuyệt không thể sụp đổ, dù ta có chết cũng phải nhìn các ngươi sống thật tốt!
Phong Nguyên Sùng nghe vậy càng phẫn nộ.
Chết chết chết, ta lâu rồi chưa tới, đây là lời duy nhất ngươi muốn nói với ta hay sao? Từng câu từng chữ đều là Tề Tuyên, ngươi tự thân khó bảo toàn vậy mà trong lòng cứ nghĩ mãi về Tề Tuyên! Thà chết cũng phải che chở Tề Tuyên!
Ngươi yêu hắn ta như vậy?
Phong Nguyên Sùng ghen ghét dữ dội, hắn cười lạnh một tiếng: “Người đâu.”
Bùi Cao lập tức tiến vào.
Phong Nguyên Sùng nghiêng đầu nói nhỏ vào tai hắn một câu.
Bùi Cao lập tức khom người bước ra ngoài.
Thực nhanh bên ngoài đưa tới một phần đồ ăn.
Phong Nguyên Sùng ngồi đối diện với Lâm Tử Nhiên, nhẹ giọng nói: “Được rồi, nếu ngươi thật lòng muốn chết, Cô liền thành toàn cho ngươi, ăn bữa cơm này rồi lên đường.”
Lâm Tử Nhiên vui mừng khôn xiết, Phong Nguyên Sùng thực sự nguyện ý ban chết cho cậu.
Cậu rất cao hứng nhưng trên mặt lại không chút biểu tình, vẻ mặt thấy chết không sờn bình tĩnh ngồi đó bắt đầu ăn.
Chuyện ăn cơm cậu vĩnh viễn đều thích.
Ừm, hương vị ăn cơm chặt đầu không tồi nha ~
Ăn xong Lâm Tử Nhiên buông bát đũa, độc dược này phát tác thật chậm, làm sao còn chưa có phản ứng... Chẳng lẽ cơm không có độc, đợi lát nữa liền đưa cậu đi chém đầu luôn sao?
Đang lúc cậu miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy thân thể bốc lên từng đợt khô nóng, rất muốn cởi quần áo cho hạ nhiệt.
Nhưng suy xét chính mình chỉ có một bộ quần áo, trăm triệu lần không thể cởi, cho nên đành phải chịu đựng.
Một lúc lâu sau, Lâm Tử Nhiên ý thức được điểm không thích hợp.
Lâm Tử Nhiên có chút khẩn trương: “Cơm này có phải có vấn đề hay không?”
Hệ thống: “Trong lòng cậu không phải rất rõ ràng rồi sao?”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Phong Nguyên Sùng trực tiếp ôm lấy Lâm Tử Nhiên, bắt lấy hai tay không an phận của cậu trói vào đầu giường.
Lúc này Lâm Tử Nhiên thật sự vô lực, chỉ có thể gắt gao cắn môi, bởi vì khẩn trương mà sống lưng hoàn toàn cứng đờ.
Phong Nguyên Sùng rũ mắt nhìn nam tử trên giường, nhìn cậu cắn rách môi bật máu, cả người giống như một sợi dây căng chặt, bởi vì đau đớn nhẫn nhịn mà giữa hai cánh môi tràn ra thanh âm đầy áp lực.
Hắn cúi người xuống, thì thầm bên tai Lâm Tử Nhiên: “Cô chờ ngươi đến cầu ta.”
Lâm Tử Nhiên: “Nếu không thì tôi..”
Hệ thống: “Khụ khụ, thiết lập nhân vật.”
Lâm Tử Nhiên: TT
Lần đầu tiên Lâm Tử Nhiên cảm thấy việc duy trì thiết lập nhân vật khó đến vậy!
Không được, cậu nhất định phải kiên trì! Cậu nhắm chặt mắt lại, bởi vì khó chịu mà đầu óc quay cuồng, quần áo buông lơi xộc xệch, ngay cả hơi thở tựa hồ cũng nhiễm hương vị bỏng cháy.
Phong Nguyên Sùng đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn cậu, thần sắc đáy mắt u ám, dục niệm cuốn theo cơn tức giận khiến hắn phải khắc chế lắm mới không sụp đổ.
Thật ra ngươi rất nhẫn nại... Hầu hạ ta làm ngươi khó tiếp thu vậy sao?
Vậy Tề Tuyên thì sao?
Tại sao ngươi có thể yêu hắn ta?
Nếu ngươi nguyện ý đi theo ta, làm người của ta, cho dù ngươi thực sự phạm sai lầm, ta cũng có thể tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi lại cố tình, lần nữa khiêu khích điểm mấu chốt của ta.
Khóe môi Phong Nguyên Sùng cong lên độ cung lạnh lẽo, ta thật muốn xem, ngươi có thể chịu đựng được bao lâu!
Ta muốn ngươi cầu ta tới thượng ngươi!
Lâm Tử Nhiên nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ rung động, vạt áo hơi mở ra một ít, hơi thở có chút dồn dập, nhưng trong lòng lại nảy sinh vô vàn ý nghĩ ác độc. Còn không phải so lực nhẫn nại thôi sao! Để ta nhìn xem là ta không chịu nổi trước hay là ngươi không nhịn nổi trước! Ai không nhịn được thì người đó là chó nhỏ!
Tình hình giao chiến đầy căng thẳng, thời gian từng phút trôi qua, mỗi phút mỗi giây đối với hai người đều là tra tấn.
Mắt thấy thời khắc mấu chốt đang đến gần, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hô đi lấy nước!
Âm thanh hoảng loạn ầm ĩ vang lên khắp nơi.
Ánh lửa sáng tận trời ngoài cửa sổ.
Phong Nguyên Sùng sắc mặt đại biến, hắn nghiến răng nghiến lợi, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Lâm Tử Nhiên ngẩn ra.
Không phải đâu.
Chẳng lẽ lại là Tề Tuyên ra tay ngăn trở? Nhưng hoàn cảnh hôm nay khác trước, cậu bị ném ở chỗ này phải làm sao bây giờ, sẽ chết người đó aaa!
Lâm Tử Nhiên thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt, khó khăn cho cậu quá mà!
Trong chốc lát hẳn là sẽ có người tới đi..
Đang nghĩ ngợi, cửa quả nhiên bị đẩy ra, Lâm Tử Nhiên vội vàng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy liền lộ ra vẻ mặt khiếp sợ không thôi.
Người tới như thế nào lại là Phong Nguyên Cực!
****
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...