Phong Nguyên Sùng nhìn Lâm Tử Nhiên, dù hắn đã nói rõ, nhưng biểu tình ẩn nhẫn cho thấy cậu không phải cam tâm tình nguyện. Trong lòng Phong Nguyên Sùng càng thêm không vui, ngươi thích hắn ta như vậy sao?
Đáng tiếc, Cô không muốn thấy điều đó.
Phong Nguyên Sùng bỗng buông tay ra, chậm rãi mở miệng: “Ngươi hiểu thì tốt.”
Sau đó xoay người rời đi.
Lâm Tử Nhiên cung tiễn Phong Nguyên Sùng đi, đợi bóng dáng hắn biến mất mới lộ vẻ mặt vui mừng, không nghĩ tới cảm tình vai chính công thụ tiến triển thuận lợi như thế!
Quá tốt, thật là quá tốt!
Gần đây Lâm Tử Nhiên ăn uống đều tốt, ăn cơm cũng thấy ngon.
Kể từ ngày Phong Nguyên Sùng cảnh cáo cậu, không lôi kéo cậu làm bóng đèn nữa, không cần ở thời điểm lão bản tán gái lại canh cửa quả thật quá tốt. Thậm chí ngay cả chỗ ở của Tề Tuyên Lâm Tử Nhiên cũng không đi, dù sao lão bản đều lên tiếng, chính mình dù ‘yêu’ cũng phải để dưới đáy lòng!
Làm Hoàng đế chính là như vậy, muốn làm gì thì làm, đối phó với tình địch bằng một câu mệnh lệnh là được, chỉ cần hắn muốn, khắp thiên hạ không người nào dám tranh đoạt với hắn.
Chính mình chỉ có thể “nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích.”
Bất quá Lâm Tử Nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng hiện tại Phong Nguyên Sùng liền yêu Tề Tuyên. Chân tình của đế vương không phải dễ có, Tề Tuyên vẫn còn một chặng đường dài phải đi, nhưng ít ra Phong Nguyên Sùng hẳn là coi trọng hắn, tình yêu cũng có thể bắt đầu từ khuôn mặt, cậu tin rằng Tề Tuyên bằng vào sắc đẹp và tài hoa của mình có thể thu phục được Phong Nguyên Sùng!
Mấy ngày nay, Lâm Tử Nhiên khó có được nhẹ nhàng tự tại.
Cho đến khi cậu thu được tình báo, tức khắc lộ ra biểu tình đau răng!
Các thuộc hạ của cậu điều tra và phát hiện, trong nhà Lễ Bộ thượng thư Trịnh Quý Đồng cất giấu thơ châm biếm, ám chỉ ngôi vị của đương kim Hoàng đế có lai lịch bất chính. Đây chính là tội lớn phải tịch thu tài sản và giết cả nhà!
Chuyện này nói ra thì rất dài.
Thời điểm Tiên hoàng còn tại vị, tuy Phong Nguyên Sùng do Hoàng Hậu sở sinh nhưng chưa được phong làm Thái tử, tiên hoàng yêu Quý Phi sâu đậm muốn lập con trai Quý Phi làm Thái tử. Vì thế lúc ấy triều đình phân thành hai phe, một phe ủng hộ Hoàng Hậu bức tiên hoàng lập con vợ cả làm Thái tử, phe còn lại duy trì Hoàng đế lập ai đều được, hơn nữa con trai Quý Phi đồng dạng đều thập phần ưu tú, thực lực hai bên ngang nhau nhất thời khó phân cao thấp.
Quá trình đấu tranh dăm ba câu khó mà nói rõ.
Tóm lại cuối cùng vào đêm trước khi lập Thái tử, con trai của Quý Phi ngã ngựa chết ngoài ý muốn, Quý Phi thương tâm quá độ thắt cổ tự vẫn, tiên hoàng yêu Quý Phi sâu đậm không bao lâu cũng nhiễm bệnh nặng, triền miên trên giường bệnh, đến chết cũng chưa chọn ra người nào làm Thái tử... Người thừa kế không danh chính ngôn thuận, lại trải qua cuộc tàn sát thảm thiết, cuối cùng Phong Nguyên Sùng thân là con trai Hoàng Hậu dựa vào thế lực ngoại thích cường đại và thủ đoạn tâm cơ của mình, thành công bước lên ngôi vị Hoàng đế.
Ba năm sau sau khi lên ngôi, ngoại trừ Phong Nguyên Cực từ nhỏ được nuôi dưỡng bên người Hoàng Hậu có cảm tình sâu sắc ra, thì tất cả các huynh đệ khác đều chết vì bệnh tật, một cái cũng không thừa, dần dần trong triều không còn thanh âm không hài hòa nào nữa.
Bởi vì hầu hết người phản đối đều chết dưới tay Lý Ký.
Đó cũng là lý do tại sao ác danh của Lý Ký lan đến tận đây.
Thoạt nhìn mặt ngoài Phong Nguyên Sùng ôn hòa dày rộng, nhưng không phải là vị Hoàng đế nhân từ nương tay. Mặc dù kịch bản miêu tả những việc này rất giản lược, chỉ tập trung ngược luyến tình thâm với vai chính thụ, nhưng Lâm Tử Nhiên tuyệt đối sẽ không cho rằng hắn chỉ biết yêu đương.
Cậu bị cái kịch bản rác rưởi này hố không chỉ một lần!
Nói không chừng sở dĩ Phong Nguyên Sùng lưu lại Phong Nguyên Cực chẳng qua là vì mẹ đẻ Phong Nguyên Cực xuất thân ti tiện, lại sớm chết nên không có lực uy hiếp, đối với hắn không chỉ trợ giúp mà còn nghe lời, cho nên mới lưu lại vị Hoàng tử không có tính uy hiếp này mà thôi.
Nói ngắn gọn, ngôi vị hoàng đế của Phong Nguyên Sùng không danh chính ngôn thuận, lời nói đáng sợ, lưng đeo lời đồn tàn sát thủ túc, trong triều rất nhiều người đối với hắn tâm không thần phục và cũng không nhiệt tình như vậy. Từ mấy năm nay Lý Ký tịch thu tài sản và giết cả nhà khắp nơi cũng có thể nhìn ra được, kỳ thực người âm thầm phản đối hắn vẫn không ít.
Bất quá những năm gần đây Phong Nguyên Sùng đã ngồi an ổn vị trí này, rất nhiều chuyện quá khứ ít người can đảm dám nhắc lại.
Loại quan viên cấp bậc như Trịnh thượng thư dính líu đến chuyện này, ngay cả Lý Ký đã thật lâu không gặp.
Nhưng đã gặp thì không thể mặc kệ.
Nếu không, người chết không phải Trịnh thượng thư thì sẽ là chính mình.
Đây đều là nội dung không có trong kịch bản, đều là công tác làm quan hàng ngày của Lý Ký, không mặc kệ được a..
Lâm Tử Nhiên thở ngắn than dài một hồi, gọi thủ hạ tâm phúc Chương Dụ của mình đến phân phó: “Thời điểm các ngươi điều tra không rút dây động rừng chứ?”
Chương Dụ khuôn mặt baby, cười rộ lên lộ lúm đồng tiền nói: “Đại nhân yên tâm, chúng ta rất cẩn thận.”
Lâm Tử Nhiên suy tư hai giây, gật gật đầu, trong mắt xẹt qua tia sắc lạnh: “An bài nhân thủ, ta muốn đám phản tặc này không trốn thoát đêm nay.”
Chương Dụ nói: “Vâng!”
Lâm Tử Nhiên thấy Chương Dụ rời đi, đi qua đi lại trong phòng, xây dựng tâm lý cho bản thân. Đối mặt với đoạn cốt truyện này so ra còn căng thẳng hơn khi đối mặt diễn kịch với Phong Nguyên Sùng.
Phải biết đám thủ hạ này của cậu, mỗi người ai cũng tàn nhẫn độc ác, không phải đèn cạn dầu.
Đêm nay tất là một hồi tàn sát.
Nếu mình diễn không tốt, không cần nhóm vai chính phát hiện, có thể đám NPC này sẽ xé nát mình trước.
Lâm Tử Nhiên chậm rãi phun ra một hơi, tự an ủi mình đây chỉ là cốt truyện, nơi này không phải là xã hội hiện đại, chỉ là một trò chơi. Hơn nữa ở cổ đại viết thơ văn châm biếm vốn là chuyện phải rơi đầu, không quan hệ đúng sai, chỉ là lập trường bất đồng.
Nói vậy hẳn Trịnh thượng thư cũng có loại giác ngộ này.
Giờ Tý, vầng trăng treo cao.
Trịnh trạch một mảnh đen nhánh, tất cả mọi người đều đã tắt đèn nghỉ ngơi.
Bọn họ cũng không biết có người đã lặng lẽ bao vây nơi này.
Cách Trịnh gia 100 mét Lâm Tử Nhiên đã lặng yên không một tiếng động tung người xuống ngựa, nhóm thuộc hạ bên người cậu đều một thân kính trang, lưỡi đao trên tay phiếm hàn quang, dễ như trở bàn tay tiềm phục mà vào.
Lâm Tử Nhiên lại không đi vào, cậu khoanh tay đứng ngoài cửa, một bộ dáng cao thâm khó đoán.
Chuyện đánh đánh giết giết giao cho các tiểu đệ là đủ rồi.
Chương Dụ chắp tay hỏi: “Đại nhân, động thủ bây giờ sao?”
Lâm Tử Nhiên gật gật đầu.
Chương Dụ tuân mệnh, một chân đạp cửa xông vào!
Ánh đèn bên trong nhanh chóng sáng lên, tiếp theo là từng trận âm thanh kinh hoảng tràn ngập sợ hãi vang lên, còn có tiếng kiếm minh và âm thanh chém giết… Thân thể Lâm Tử Nhiên không khỏi căng thẳng.
May mắn chính mình là người lãnh đạo, không cần tự mình làm việc, nếu không thực sự không xuống tay được.
Lâm Tử Nhiên xụ mặt, vẫn không nhúc nhích đứng đó.
Thoạt nhìn rất có phong cách!
Ước chừng qua mười lăm phút, động tĩnh bên trong dần im lặng.
Chương Dụ chạy chậm đi ra, cung kính chắp tay với Lâm Tử Nhiên: “Đại nhân, có thể vào rồi.”
Tầm mắt Lâm Tử Nhiên xẹt qua vạt áo trên quần áo của hắn, quần áo màu đen ở ban đêm nhìn không ra vết máu, nhưng máu tươi theo vạt áo nhỏ giọt xuống mặt đất, bắn ra từng đóa hoa hồng. Đây không phải máu của Chương Dụ, mà là máu của người Trịnh gia.
Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, cuối cùng nâng chân bước vào.
Bên trong còn chưa hoàn toàn kết thúc, không ít Cẩm Y Vệ đang săn lùng xung quanh, đảm bảo một người cũng trốn không thoát. Cuộc lùng bắt sắp đến hồi kết thúc thì bắt được Trịnh Quý Đồng.
Toàn bộ người phản kháng đều giết không tha, có một ít tôi tớ bị ngộ sát, dẫn đến xác chết ở trong viện khắp nơi, mùi máu tanh quẩn quanh chóp mũi.
Lâm Tử Nhiên tận lực không nhìn thi thể bốn phía, đem tầm mắt dừng trên người lão nhân đằng trước.
Trịnh Quý Đồng năm nay gần 70, tóc bạc trắng, bộ dáng chật vật nhưng đầy bất khuất. Lâm Tử Nhiên nhìn nhìn tóm tắt nhân vật, là lão thần ngày thường thoạt nhìn rất thành thật, thế mà không nghĩ tới ông ấy cất giấu tâm tư muốn làm phản.
Lâm Tử Nhiên rũ mắt nhìn ông, độ cong khóe môi lạnh băng: “Nếu Trịnh đại nhân còn có đồng đảng thì trực tiếp công đạo, bản quan có thể cho ngươi lấy công chuộc tội.”
Trịnh Quý Đồng cười nhạo một tiếng, thần thái lạnh nhạt khinh thường nhìn cậu: “Một mình lão phu làm, không có đồng đảng.”
Lâm Tử Nhiên lộ ra biểu tình tiếc nuối, lời nói nhẹ nhàng thuyết phục: “Hà tất phải ngạnh kháng đâu, biết cái gì hiện tại nói ra còn kịp. Một thân xương cốt già yếu của ngài, đã vào ngục thì rất khó ra.”
Trịnh Quý Đồng hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.
Xem ra là một người xương cứng, bất quá mấy loại người như này đều không sợ chết, Lâm Tử Nhiên chỉ theo phép hỏi một chút, cũng không trông cậy vào Trịnh Quý Đồng thật sự công đạo cái gì.
Cậu nhàn nhạt phân phó Chương Dụ: “Đều mang đi.”
Chương Dụ nói: “Vâng.”
Chẳng mấy chốc đã có người đến mang Trịnh Quý Đồng cùng đám con cái của ông ấy đi, trong đó có mấy tiểu hài tử, chỉ sợ là cháu trai cháu gái của Trịnh Quý Đồng. Một đám khóc đến rối tinh rối mù, làm tâm tình Lâm Tử Nhiên có chút nặng nề.
Nhưng đây không phải là lúc cậu để tâm đồng cảm lan tràn, bản thân là người của Hoàng đế, vì hắn mà quét sạch bọn dị kỷ, khó có thể nói ai đúng ai sai trong chuyện này... Đơn giản là thắng làm vua thua làm giặc.
Trong thời đại quân quyền tối cao, lựa chọn con đường này thì phải trả giá đại giới.
Lâm Tử Nhiên chậm rãi đi trong sân, trong lòng không chút để ý suy nghĩ, rốt cuộc Trịnh Quý Đông có đồng đảng hay không? Hay là đơn thuần không quen nhìn Phong Nguyên Sùng, nên mới viết thơ châm biếm châm chọc hắn?
Đều có khả năng...
Không có đồng đảng là tốt nhất, bằng không chuyện này sẽ phải nháo lớn. Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, trong kịch bản kế tiếp không có miêu tả nội dung tương quan, án tử này hẳn là kết thúc tại đây, không dâng lên chút bọt sóng nào. Trịnh Quý Đồng khẳng định không công đạo ra được cái gì.
Cậu đi vài bước về phía trước, làm bộ làm tịch nhìn nhìn, vừa định quay về chợt dưới chân hình như giẫm phải thứ gì đó.
Cúi đầu nhìn xuống thì thấy hóa ra là một cái trống bỏi tinh xảo, đồ chơi của trẻ con, sợ là trong lúc hoảng loạn hài tử nào đó đánh rơi... Cạnh đó là một tòa núi giả, tầm mắt Lâm Tử Nhiên tùy ý đảo qua, bỗng dưng đối diện với một đôi mắt đen như mực, tức khắc bị dọa ngừng hô hấp!
Nhìn kỹ lại, hóa ra toà núi giả này có ẩn một cái lỗ nhỏ, chỉ là phía trước bị cỏ dại mọc đầy che lấp, mơ hồ chỉ lộ ra một đôi mắt tiểu hài tử.
Đôi mắt kia đen nhánh như mực, cứ như vậy nhìn cậu..
Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, cá lọt lưới a!
Trống bỏi hẳn là đứa nhỏ này làm rớt.
Lâm Tử Nhiên vẫn không nhúc nhích, cậu có chút sợ quấy nhiễu đến tiểu hài tử, nếu hài tử vì sợ hãi mà phát ra tiếng động thì...
Lúc này Chương Dụ chạy chậm tới, xoa trán đầy mồ hôi nói: “Đại nhân, Trịnh gia có tổng 129 người, thuộc hạ đã tìm được 128 người, còn thiếu cháu gái nhỏ của Trịnh Quý Đồng chưa tìm được.”
Cháu gái nhỏ? Còn là nữ hài tử?
Trong lòng Lâm Tử Nhiên khẩn trương, bàn tay khẽ nắm chặt, lộ ra biểu tình lạnh như băng, trầm giọng nói: “Tiếp tục tìm.”
Chương Dụ: “Vâng.”
Sau đó Lâm Tử Nhiên đứng ở nơi đó chờ, bất động thanh sắc chặn cửa động của tòa núi giả.
Lại qua nửa canh giờ, Chương Dụ trở về phục mệnh, hắn thập phần hổ thẹn nói: “Thuộc hạ đã lật tung tòa nhà này, nhưng vẫn không tìm được...”
Lâm Tử Nhiên lạnh lùng nhìn hắn: “Phế vật.”
Sắc mặt Chương Dụ trắng bệch: “Mong đại nhân thứ tội..”
Lâm Tử Nhiên bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu mới nói: “Thôi, một tiểu nha đầu phiến tử, không tạo nên bọt sóng gì, thu thập một chút rồi trở về đi.”
Chương Dụ lập tức nói: “Vâng.”
Mắt thấy mọi người rời đi, để phòng ngừa vạn nhất, Lâm Tử Nhiên là người rời đi cuối cùng, từ đầu đến cuối không hề quay đầu liếc mắt nhìn cửa động một cái.
Trịnh gia khôi phục một mảnh tĩnh lặng.
An tĩnh giống như không có chuyện gì phát sinh.
Một canh giờ sau, một hắc y nhân lặng lẽ xuất hiện ở chỗ này, người y mặc đồ đen, cùng bóng đêm hòa làm một thể, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ quỷ.
Y mạnh mẽ hành tẩu trên mái hiên, kiểm tra khắp nơi cuối cùng mới đi vào chỗ núi giả, đưa tay ôm lấy tiểu nữ hài ra khỏi sơn động.
Vì sợ đứa nhỏ sợ hãi nên y tháo mặt nạ xuống, lộ ra thần sắc trấn an, nhẹ giọng nói: “Là ta, đừng sợ.”
Nữ hài được nam nhân bế lên, nỗi sợ hãi áp chế hồi lâu rốt cuộc cũng có chỗ trút xuống, oa một tiếng liền khóc: “Nguyên Cực thúc thúc..”
Người tới rõ ràng là Phong Nguyên Cực!
Phong Nguyên Cực nhìn nữ hài, khuôn mặt lạnh lùng giờ phút này trở nên nhu hòa.
Y vỗ nhẹ lên đầu hài tử, vừa trấn an nàng vừa nhìn thảm cảnh bốn phía, đáy mắt dần hiện lên tia phẫn nộ, nhóm người này...
Cánh tay nhỏ của Tiểu Quân ôm chặt lấy cổ Phong Nguyên Cực, vừa rồi nàng cực kỳ sợ hãi, khi nghĩ đến cảnh cha mẹ và nhóm anh em trai của mình đều bị bắt đi, khóc thở hổn hển: “Nguyên Cực thúc thúc, con rất sợ hãi, chỉ còn một mình con..”
Phong Nguyên Cực nén giận, nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Quân là hài tử dũng cảm, bây giờ thúc thúc liền mang con trở về.”
Tiểu Quân ngậm nước mắt gật đầu, nàng nghĩ nghĩ, yếu ớt nói: “Vừa rồi con còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại thúc thúc nữa, có người, hắn phát hiện ra con, con cho rằng mình cũng trốn không thoát.. Nhưng mà hắn không nói gì, coi như không nhìn thấy con liền đi rồi..”
Phong Nguyên Cực ngẩn ra, có chút kinh ngạc, vẻ mặt nghiêm lại: “Ồ? Lại có chuyện như vậy?”
Tiểu Quân gật gật đầu: “Ân... Bọn họ đều gọi hắn là đại nhân, đều nghe lời hắn, thoạt nhìn bộ dáng của hắn rất lợi hại, nhưng hắn cứ vậy phớt lờ con rồi bỏ đi, thực sự rất kỳ quái..”
Cả người Phong Nguyên Cực tức khắc trở nên căng thẳng đến cực hạn, phản ứng đầu tiên của y là, đây là một âm mưu!
Có thể được đám kia gọi là đại nhân, cũng chỉ có Lý Ký, hẳn là đêm nay Lý Ký tự mình tới tọa trấn.
Nhưng rõ ràng hắn đã phát hiện ra Tiểu Quân lại không vạch trần nàng, mà lưu nàng ở đây, chẳng lẽ là bẫy rập nhắm vào mình sao? Mục đích là muốn dẫn mình ra?
Phong Nguyên Cực biết chính mình không nên lấy thân mạo hiểm, nhưng Trịnh lão luôn thập phần chiếu cố y, loại sự tình này y không cách nào giả vờ như không thấy, cho nên dù biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn tự mình đến nhìn xem có thể cứu được người hay không.
Tiểu Quân thấy sắc mặt Phong Nguyên Cực thay đổi, nghi hoặc hỏi: “Thúc thúc, ngươi làm sao vậy?”
Tâm tư Phong Nguyên Cực thay đổi trong nháy mắt, thực nhanh, cơ thể căng thẳng của y từ từ thả lỏng. Nếu đây thực sự là một cái bẫy, bắt đầu ngay từ lúc y vừa mới xuất hiện, nên bị Cẩm Y Vệ bao vây mới đúng!
Không có khả năng chờ tới bây giờ mà chưa có hành động.
Bốn phía gió êm biển lặng, hơn nữa thời điểm y tới có cẩn thận điều tra qua, căn bản không có dấu hiệu bị mai phục.
Chẳng lẽ……
Lý Ký thật sự chỉ là nhất thời mềm lòng, hảo tâm buông tha cho đứa nhỏ này?
Nhưng sao có thể?
Phong Nguyên Cực nhận thức Lý Ký đã lâu, biết rõ hắn trung thành và tận tâm với Phong Nguyên Sùng, hành sự kín đáo lãnh khốc vô tình, này căn bản không phải điều hắn sẽ làm...
Tại sao hắn muốn làm như vậy?
………………
Lâm Tử Nhiên về đến nhà, tê liệt ngã xuống giường..
Aiz, nếu chuyện như vầy mà tới vài lần tâm thiệt mệt a.
Vẫn là nhanh nhanh diễn tuyến tình cảm cốt truyện đi!
Đêm nay Lâm Tử Nhiên ngủ không ngon, chốc lát mơ thấy đôi mắt của tiểu hài tử trong sơn động, chốc lát thì mơ thấy hình ảnh thi thể khắp nơi trong viện. Ngày hôm sau mới tỉnh dậy tinh thần có chút đờ đẫn.
Nhưng cậu vẫn phải lên thượng triều.
Sau tới triều hội kết thúc, Lâm Tử Nhiên vẫn không thể đi, cậu thân là tâm phúc của Phong Nguyên Sùng, phải hội báo công tác cho hắn.
Chuyện ngày hôm qua cũng không phải việc nhỏ!
Lâm Tử Nhiên đi vào Ngự Thư Phòng, cậu cung kính dâng sổ con mà thủ hạ đã viết tốt đưa qua, nói: “Trịnh Quý Đồng đã nhận tội, nhưng ông ta cự nói mình không có đồng đảng.”
Phong Nguyên Sùng vẻ mặt trầm ổn, hắn xem sổ con xong, nhàn nhạt nói: “Cứ tiếp tục tra, sẽ luôn có dấu vết để lại.”
Lâm Tử Nhiên: “Vâng.”
Sau khi phân phó xong chuyện này, Phong Nguyên Sùng liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái thật sâu. Từ hôm từ biệt ở Tề phủ, người này thật sự rất nghe lời không đi gặp Tề Tuyên, khiến hắn rất vừa lòng, chỉ là ngươi thật sự hoàn toàn không rõ tâm ý của ta hay sao..
Lâm Tử Nhiên cũng không biết Phong Nguyên Sùng nghĩ cái gì, cậu nói: “Vi thần cáo lui.”
Phong Nguyên Sùng gật đầu.
Lâm Tử Nhiên rời khỏi hoàng cung, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Còn phải tiếp tục điều tra, thiệt đau đầu...
Tính, chuyện này liền giao cho thủ hạ đi làm đi, trước đây rất nhiều chuyện Lý Ký cũng giao cho thủ hạ làm.
Dù sao hẳn là cũng không tra ra được cái gì.
………………
Lâm Tử Nhiên thực sự không muốn đến địa phương như nhà lao, nhưng trong hai ngày qua cậu vẫn bớt chút thời gian đi vài lần, tỏ vẻ chính mình vẫn thật tẫn trách, không hoàn toàn buông tay mặc kệ.
Không khí nơi đó làm người không thoải mái.
Quả thực như địa ngục trần gian.
Hôm nay Lâm Tử Nhiên từ nhà lao đi ra, thầm nghĩ không bằng đi thả lỏng một chút, ăn đồ ngon an ủi bản thân. Vương triều Đại Thịnh này thập phần phồn hoa, lúc trước bận quá nên chưa đi dạo xung quanh.
Lâm Tử Nhiên đi tửu lầu nổi tiếng nhất kinh thành, cậu đi du lịch ở mỗi thế giới đều thích đến những nơi nổi danh. Cậu ôm tâm tình hưng phấn chờ mong đi qua..
Kết quả thật quá xui xẻo, vừa bước vào đã thấy ngay đối thủ một mất một còn - Phong Nguyên Cực.
Phong Nguyên Cực và mấy tên thủ hạ của y ngồi đó uống rượu.
Không khéo chính là Phong Nguyên Cực cũng nhìn thấy cậu.
Lâm Tử Nhiên chần chừ một lát, đều do chính mình đến tửu lầu quá nổi danh, xác suất đụng phải nhân vật quan trọng quá lớn. Nếu Phong Nguyên Cực không nhìn thấy cậu, cậu có thể giả vờ như không thấy quay đầu liền đi, nhưng Phong Nguyên Cực đã nhìn thấy cậu… Quay đầu bỏ đi chẳng phải tỏ vẻ chính mình sợ y hay sao?
Từ trước đến nay Phong Nguyên Cực cùng Lý Ký chưa từng đối phó nhau, tuy rằng Lý Ký sẽ không chủ động trêu chọc y, nhưng trước nay cũng không sợ y.
Nếu mình tránh Phong Nguyên Cực, thì đó mới là không bình thường..
Lâm Tử Nhiên hít sâu một hơi, bước lên lầu hai coi như không nhìn thấy y, bảo tiểu nhị tiếp đón mang đồ ăn và rượu lên cho mình.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, một mình ngồi tự ăn tự uống.
Phong Nguyên Cực chậm rãi thu hồi tầm mắt, đáy mắt hiện lên thần sắc suy tư.
Mấy tên thuộc hạ của y cũng nhìn thấy Lâm Tử Nhiên, mỗi người đều lộ ra thần sắc chán ghét và phẫn hận. Ngày hôm trước Trịnh gia xảy ra chuyện, một nhà già trẻ chết oan, nghe nói Trịnh lão sắp không chống được.
Chỉ có Phong Nguyên Cực vẻ mặt bình tĩnh.
Y đã sớm an bài chỗ tốt cho Trịnh Quân, mọi việc đều thập phần thuận lợi, cũng không có người truy tới đây, xem ra thật sự là Lâm Tử Nhiên thủ hạ lưu tình buông tha hài tử kia... Người này, tựa hồ một chút khác biệt.
Tâm của hắn, hình như cũng không lạnh lùng như vậy.
Phải biết rằng Lâm Tử Nhiên thả Trịnh Quân chạy là việc rất mạo hiểm, Phong Nguyên Sùng tuyệt đối không phải là người dễ lừa gạt, nếu cuối cùng không thể thành công tìm được Trịnh Quân, lấy tính cách đa nghi của hắn ta, cuối cùng chắc chắn sẽ hoài nghi lên đầu Lâm Tử Nhiên... Lâm Tử Nhiên thật sự sai lầm hay cố ý? Tại sao hắn lại muốn buông tha hài tử kia? Có phải hắn sinh ra dị tâm không? Có phải muốn âm thầm cấu kết với mình hay không?
Mấy năm nay mình đều rất cẩn thận, rời xa kinh thành, cố ý giả thành bộ dáng hoang đường vô độ, e sợ đi sai một bước, nhưng cho dù như vậy, Phong Nguyên Sùng vẫn nơi chốn phòng bị y.
Hậu quả của việc thả Trịnh Quân chạy rất nghiêm trọng, Lâm Tử Nhiên tất không thể không biết, nhưng hắn vẫn làm vậy...
Vẻ mặt Phong Nguyên Cực thay đổi một lát, bỗng nhiên đứng lên.
Lâm Tử Nhiên đang uống rượu ngon lành, bỗng nhiên một nam nhân ngồi xuống đối diện cậu. Hình dáng mặt mày của y thâm thúy lăng liệt, chẳng qua trên khuôn mặt tuấn đĩnh lại treo nụ cười ngả ngớn tùy ý, ngữ điệu hài hước nói: “Gần đây Lý đại nhân thật uy phong.”
Lâm Tử Nhiên lười để ý tới y.
Phong Nguyên Cực là Vương gia quý khí, không thể đánh không thể mắng, tuy rằng không sợ y nhưng cùng y dỗi là chính mình tự tìm khó chịu.
Phong Nguyên Cực lại không ngại thái độ lạnh nhạt của Lâm Tử Nhiên, y nhìn Lâm Tử Nhiên thật sâu, chợt vươn tay đoạt lấy chén rượu trong tay cậu, sau đó uống một hơi cạn sạch, chưa đã thèm, ánh mắt u ám nhìn cậu: “Rượu mà mỹ nhân uống qua, đúng là hương vị không giống nhau.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Đệch, hôn môi gián tiếp! Tên gia hỏa này không phải đang đùa giỡn cậu đi?
Ngươi phát bệnh thì đi tìm Tề Tuyên làm phiền ấy, tìm ta làm gì?
Trong mắt Phong Nguyên Cực nhìn cậu mang theo ý cười hài hước, chậm rãi nói: “Đúng rồi, bổn vương nghe nói gần đây hoàng huynh thường lui tới nơi ở của Tề Tuyên, tuy rằng ngươi cũng là mỹ nhân nhi, nhưng so với Tề Tuyên vẫn kém xa... Xem ra lúc này thật sự muốn thất sủng.”
Ngữ khí Lâm Tử Nhiên bình tĩnh: “Việc của tại hạ không nhọc Vương gia lo lắng.”
Cậu đứng lên muốn đi, nhưng thời điểm đi ngang qua bỗng nhiên bị Phong Nguyên Cực bắt lấy cánh tay kéo xuống, trực tiếp kéo cậu vào trong ngực y!
Lâm Tử Nhiên tức khắc lộ ra sắc mặt giận dữ, còn chưa kịp phản kháng, Phong Nguyên Cực đã trực tiếp bóp cằm cậu rồi hôn xuống!
Lâm Tử Nhiên mở to hai mắt.
Trong lúc nhất thời quên làm ra phản ứng.
Cmn, đại ca, ngươi chú ý một chút có được không! Đây là cổ đại, đây là tửu lầu, đây là nơi công cộng!
Hơn nữa ngươi mắc bệnh gì, một lời không hợp liền hôn người khác!
Quan hệ của chúng ta tốt lắm sao?
Khoan đã, cẩn thận phân tích một chút, Phong Nguyên Cực chắc chắn sẽ không có khả năng thích cậu nên mới hôn cậu, dựa theo những lời y vừa nói liền nhận ra, trước mặt công chúng khinh bạc mình rõ ràng là y muốn mình nan kham!
Hơn nữa lấy tính cách của Lý Ký, hắn cực độ chán ghét bị nam nhân đối đãi như vậy!
Cho nên chính mình hẳn nên biểu hiện phẫn nộ mới đúng.
Phong Nguyên Cực cắn cắn môi cậu, dáng vẻ lưu luyến quên về, ách thanh cười nói: “Hương vị người của hoàng huynh quả nhiên không tồi, chẳng trách có thể độc sủng nhiều năm như vậy, nhất định là ngươi hầu hạ hắn rất tốt đi..”
Hai chữ ‘hầu hạ’ được y cố ý nói thật chậm, ý vị thâm trường, có điều ám chỉ.
Lâm Tử Nhiên không tức giận mới là lạ, sắc mặt cậu giận không thể át, đột ngột đẩy Phong Nguyên Cực ra, rút bội đao ra nhắm ngay vào y! Tay nắm đao run lên nhè nhẹ, tựa hồ hận không thể trực tiếp chém chết người này!
Sắc mặt Phong Nguyên Cực vẫn như cũ, không sợ hãi cười nói: “Được bổn vương coi trọng là vinh hạnh của ngươi, tức giận như vậy làm gì?”
………………
Phong Nguyên Sùng ngồi trong Ngự Thư Phòng, phó Chỉ Huy Sứ vừa từ nhà lao về, mang theo khẩu cung mới nhất.
Đêm đó để thoát một người Trịnh gia.
Chính là Trịnh Quân cháu gái nhỏ nhất của Trịnh Quý Đồng, bà vú của nàng chống không nổi cái gì cũng nói, tỏ vẻ đêm đó Trịnh Quân ở Trịnh gia, cố tình chính là Cẩm Y Vệ bày ra thiên la địa võng lại để thoát một nữ hài, đây là sự tình không thể xảy ra.
Trịnh Quân không quan trọng, quan trọng là... ai thả nàng chạy?
Tại sao muốn thả nàng đi?
Đáy mắt Phong Nguyên Sùng dần dần nổi lên sắc lạnh, sai lầm rõ ràng như vậy, trước kia Lý Ký chưa bao giờ phạm phải, cậu chấp chưởng Cẩm Y vệ nhiều năm, tất cả thuộc hạ đều là người của cậu, như thế nào ngay cả tiểu nữ hài năm tuổi cũng không bắt được?
Bản thân hắn vẫn luôn cực kỳ tín nhiệm cậu, nhưng lòng người dễ thay đổi, ai có thể đảm bảo cậu vẫn luôn trung thành với chính mình?
Khi nghĩ đến đây, trong lòng Phong Nguyên Sùng có chút táo bạo dễ nóng giận.
Lý Ký... Thật sự sẽ không phản bội mình sao?
Hơn nữa, gần đây tựa hồ cậu cùng Phong Nguyên Cực thường đi lại gần... Lần trước còn chạm mặt ở Thừa Ân Hầu phủ.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.
Phong Nguyên Sùng trầm giọng nói: “Tiến vào.”
Đại thái giám Bùi Cao chạy chậm tiến vào, đi tới bên cạnh Phong Nguyên Sùng, thì thầm một hồi.
Phong Nguyên Sùng tựa hồ thập phần ngoài ý muốn: “Lời này là thật?”
Bùi Cao gật gật đầu: “Thiên chân vạn xác, không ít người đều nhìn thấy, Kinh Vương ở trước mặt mọi người nhục nhã Lý đại nhân, bọn họ thiếu nữa liền xông lên đánh nhau! Bây giờ khắp nơi đều đang nghị luận sôi nổi.”
Sắc mặt Phong Nguyên Sùng dần dần hòa hoãn lại.
Bởi vì khuôn mặt của Lý Ký quá làm người phê bình, khi còn bé từng bị người mơ ước, thống hận nhất người khác đối với cậu như vậy, bởi thế mới dưỡng thành tính tình lãnh tâm lãnh tình, giờ phút này sợ là cực kỳ hận Phong Nguyên Cực.
Hai người bọn họ từ trước đến nay chưa từng đối phó nhau, cho dù là diễn kịch cũng không đến mức như thế, có lẽ mình suy nghĩ nhiều.
Lý Ký sẽ không phản bội hắn...
Phong Nguyên Sùng cau mày, lắc đầu thở dài: “Đệ đệ kia của Cô thật là ngày càng hoang đường.”
Bùi Cao cười nói: “Còn không phải sao, không học được nửa điểm ổn trọng của Hoàng thượng ngài.”
Phong Nguyên Sùng không tỏ ý kiến, đệ đệ này của hắn xác thật hoang đường, nhưng có đôi khi, hắn cảm thấy y không đơn giản như thế.
Hơn nữa nghĩ đến những gì Phong Nguyên Cực làm, trong lòng Phong Nguyên Sùng ẩn ẩn cảm thấy không vui. Tuy hắn luôn dung túng việc hai người ở thế đối lập nhau, nhưng lại không hy vọng nhìn thấy Lý Ký bị người khác đụng chạm.
Phong Nguyên Sùng trầm giọng nói “Truyền Lý Ký vào cung gặp Cô.”
****
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...