Nam Phụ Thâm Tình Lỡ Ooc Rồi Sao nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa

Lâm Tử Nhiên mơ màng cảm giác như có người ôm mình vào lòng, cái ôm kia rất ấm áp thoải mái, cậu không khỏi theo bản năng cọ cọ về phía trước rồi chậm rãi mở mắt ra, sau đó... đối mặt với đôi mắt phượng và một nụ cười thâm thúy.

Lâm Tử Nhiên:!!!

Hệ thống: “Cậu tỉnh rồi.”

Lâm Tử Nhiên: “Ahhhh, làm sao bây giờ tôi bị bắt cóc!”

Hệ thống: “... Lần sau khi cậu nói lời này, đừng không biết xấu hổ mà đỏ mặt, cảm ơn.”

Tôi, tôi có đỏ mặt sao?

Lâm Tử Nhiên tức khắc cảm thấy có chút không được tự nhiên, cậu nhìn khuôn mặt Triệu Minh Trạch gần trong gang tấc, phảng phất như mới khôi phục tinh thần, lộ ra vẻ mặt đau lòng cùng biểu tình khó tin: “Anh…”

Cậu vùng vẫy muốn rời đi lại phát hiện mình không đứng dậy được, vẫn như cũ cả người vô lực.

Một tay Triệu Minh Trạch đặt bên hông cậu, hắn cúi người dịu dàng chăm chú nhìn cậu, giọng nói mất tiếng: “Đói bụng không?”

Bụng đói liên quan gì ở đây? Anh làm vậy là không đúng anh có hiểu không?

Lâm Tử Nhiên quay mặt đi, né tránh tay hắn, cả giận nói: “Anh rốt cuộc muốn gì?”

Triệu Minh Trạch bình tĩnh nhìn cậu, sau hồi lâu mới chậm rãi nói: “Tôi muốn gì không phải em rõ nhất sao? Dù sao em cũng không tha thứ cho tôi, tôi đây hà tất phải cẩn thận như vậy?”

Hắn nói tới đây khẽ dừng một chút, tầm mắt trở nên u ám nguy hiểm, độ cong khóe môi cười như không cười.

Lâm Tử Nhiên ngẩn ra có chút hoảng nhưng cậu sớm bình tĩnh lại, tuy Triệu Minh Trạch cho cậu uống thuốc mê nhưng chắc chắn hiện tại Ôn Dự và Lục Toại đang tìm cậu.

Lâm Tử Nhiên thở dài, dùng ánh mắt thất vọng nhìn hắn, nói: “Anh không giữ tôi được bao lâu, anh biết điều đó mà? Làm chuyện này không có bất kỳ ý nghĩa cũng như không thay đổi được gì.”

“Làm sao em biết những gì tôi làm là vô nghĩa?” Triệu Minh Trạch lại nhếch môi, hắn nhìn Lâm Tử Nhiên bằng ánh mắt chuyên chú thuần túy.

Lâm Tử Nhiên đối mắt nhìn hắn, bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ rất vớ vẩn, nhân vật phản diện này... Không phải thật sự thích mình đó chứ?

Nhưng hắn tại sao lại thích mình?

Quả thật so với Ôn Dự thích mình thì càng khó hiểu hơn.

Bất quá điều quan trọng nhất bây giờ không phải là vấn đề này.

Lâm Tử Nhiên đang định triển khai một màn giáo dục hài hòa cho vai phản diện, bụng lại không biết cố gắng kêu một tiếng chọc cho Triệu Minh Trạch thấp giọng cười.

Lâm Tử Nhiên: …... Có chút mất mặt.

Triệu Minh Trạch hôn hôn trán cậu một cái, đứng dậy nói: “Tôi đi làm chút đồ ăn cho em.”

Lâm Tử Nhiên hừ lạnh một tiếng.

Chờ tôi ăn no lại cùng anh biện luận 300 hiệp!

………………

Ôn Dự ngồi ở ghế dài trong khách sạn, hắn giơ tay nhìn thời gian, đã chín giờ tối nhưng Lâm Tử Nhiên vẫn chưa tới.

Hắn bỗng nở nụ cười tự giễu, cho nên, đây bất quá chỉ là một vở kịch lừa hắn một vố?

Lâm Tử Nhiên sẽ không bao giờ đến...

Mà chính mình lại tin lời Lục Toại ngây ngốc đợi ba tiếng đồng hồ.

Ôn Dự đứng dậy cầm di động, đang định rời đi nơi này thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lục Toại.

Thanh âm Lục Toại có chút bất an: “Anh trai tôi có ở đó với anh không? Tôi gọi cho anh ấy nhưng điện thoại vẫn luôn trong trạng thái tắt máy, làm sao cũng không liên lạc được.”

Ôn Dự có chút ngoài ý muốn, trầm giọng nói: “Hắn không tới.”

Lục Toại vừa nghe liền nóng nảy nói: “Anh nói cái gì, anh ấy không tới?”


Ôn Dự lúc này mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhíu mày nói: “Đúng vậy, tôi vẫn chờ ở đây, vì không gặp hắn nên đang chuẩn bị rời đi. Anh... lúc trước nói những lời đó, đều là thật?”

Đây là nghi ngờ Lục Toại lừa hắn.

Lục Toại nghe vậy âm lượng đột nhiên tăng cao, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là thật! Hơn nữa anh ấy còn không biết tôi hẹn anh ra gặp mặt, còn tưởng rằng tới gặp tôi, ảnh không có khả năng chưa tới… Không có khả năng... Nhất định anh ấy đã xảy ra chuyện!”

Sắc mặt Ôn Dự rốt cục thay đổi: “Anh chắc chắn?”

“Nếu thật sự có chuyện không tới được, anh ấy nhất định sẽ nói cho tôi biết trước, nhưng tôi căn bản không nhận được bất luận cuộc gọi nào, thậm chí không thể liên lạc được với anh ấy.” Lục Toại nhanh chóng bình tĩnh lại, cắn răng nói: “Bây giờ tôi tới tìm anh, mọi chuyện nhất định không đơn giản như vậy đâu.”

………………

Bên kia Lâm Tử Nhiên đang ăn cơm, không ngờ Triệu Minh Trạch cũng biết nấu cơm? Lại còn làm khá tốt, rất vừa miệng.

Cậu có chút cảm khái: “Tay nghề của anh không tồi.”

Triệu Minh Trạch nhàn nhạt nhướng mày: “Đừng khách khí, tôi kêu đầu bếp làm rồi đưa tới đấy.”

Lâm Tử Nhiên:... Căn bản không phải anh làm, anh nói khách khí cái gì!

Sau khi ăn xong bữa cơm Lâm Tử Nhiên khôi phục lại một chút sức lực, cẩn thận nhìn Triệu Minh Trạch, đừng nhìn tên gia hỏa này mặc quần áo vào mang dáng vẻ hào hoa phong nhã nhưng khi cởi quần áo ra liền biến thành dã thú. Dù cậu có đủ sức lực đi nữa thì cũng không thắng được hắn, mà cậu cũng không muốn đánh nhau... Vì thế cậu lần nữa tận tình khuyên nhủ: “Anh sớm thả tôi về đi, anh có biết làm vậy là trái luật không?”

Triệu Minh Trạch lại đột nhiên cười một tiếng, cúi đầu tới gần Lâm Tử Nhiên, tựa hồ có chút cảm động: “Em đang quan tâm tôi sao?”

Lâm Tử Nhiên: “Tôi chỉ không muốn anh đi nhầm đường!”

Ánh mắt Triệu Minh Trạch càng sáng ngời, khẽ thở dài: “Hóa ra.... em vẫn có chút thích anh, quan tâm anh.”

Lâm Tử Nhiên: Đúng là ông nói gà bà nói vịt, tâm thiệt mệt.

Lúc này Triệu Minh Trạch khẽ nghiêng người về phía trước, hơi thở ấm áp dừng bên tai cậu, tròng mắt đen nhánh tràn ngập cảm xúc phức tạp nồng liệt như ánh mặt trời, hắn trầm giọng nói: “Có phải em chưa từng tin rằng tôi yêu em hay không.”

Lâm Tử Nhiên ngẩn ra.

Lại nói cho tới bây giờ, Triệu Minh Trạch cũng chưa vớt được chỗ tốt nào từ cậu, ngược lại còn bồi vào không ít.

Đúng là mệt.

Không phải thật sự thích mình đó chứ?

Thôi thôi, quản anh thích thật hay giả, nhìn ra anh nguyện ý mạo hiểm trái luật để tôi ở bên cạnh, lặp lại những lời vừa nãy là xuất phát từ nội tâm của tôi.

Lâm Tử Nhiên nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Cho dù tôi tin tưởng anh yêu tôi vậy thì thế nào? Chúng ta không có khả năng.”

Bởi vì đây chỉ là một trò chơi, chung quy tôi sẽ không vì anh mà ở lại thế giới này.

Mặc dù thế giới này là thật thì trong mắt tôi nó chỉ là giả.

Không có bất luận ý nghĩa gì.

Triệu Minh Trạch trầm mặc, một lát sau mới nói: “Vậy còn em? Có thích qua tôi một lần nào không, dù chỉ một chút…”

Lâm Tử Nhiên nói: “Có.”

Triệu Minh Trạch ánh mắt chợt ngưng, tựa hồ không ngờ nghe được trong miệng Lâm Tử Nhiên câu trả lời như vậy, môi hắn run lên nhưng không phát ra âm thanh.

Lâm Tử Nhiên mỉm cười, cậu đương nhiên là thích hắn rồi, mặt này chân này eo này, cậu đều thích!

Nghĩ đến sắp rời khỏi trò chơi, Lâm Tử Nhiên cũng lười giả vờ nữa, cậu ôn nhu tiếc nuối nhìn Triệu Minh Trạch, thanh âm nhẹ nhàng: “Tôi từng thích anh.”

Hầu kết Triệu Minh Trạch khẽ lăn lộn, hắn chợt giữ gáy Lâm Tử Nhiên mạnh mẽ hôn lên môi đối phương! Nụ hôn vừa hung ác vừa ôn nhu như cố gắng kìm nén tất cả tình cảm trong lòng, tất cả đều trút xuống nụ hôn kia... Hồi lâu, hắn buông Lâm Tử Nhiên ra, cắn cắn khóe môi cậu khàn giọng nói: “Vậy là đủ rồi.”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập!

Triệu Minh Trạch đứng lên, liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên thật sâu sau đó xoay người đi ra mở cửa.

Ôn Dự và Lục Toại đứng ở ngoài cửa.


Ánh mắt Lục Toại lạnh lùng biểu tình nôn nóng phẫn nộ nói: “Anh tôi đâu? Anh giấu anh ấy ở chỗ nào?”

Sắc mặt Ôn Dự cũng căng thẳng, lạnh lùng nhìn Triệu Minh Trạch, giọng nói thong thả mà kiên định: “Tốt nhất anh mau giao hắn ra đây.”

Triệu Minh Trạch duỗi tay nâng kính lên, mắt phượng hẹp dài lười biếng liếc nhìn hai người một cái, nhún vai phát ra một tiếng cười khẽ: “Ai nói hắn ở chỗ tôi? Các người có chứng cứ gì?”

Lục Toại tiến lên nắm cổ áo Triệu Minh Trạch, hung tợn nói: “Tôi biết là anh!”

Triệu Minh Trạch hạ mi, cong khóe môi: “Đây chỉ là phỏng đoán chủ quan của anh.”

Ôn Dự giương mắt nói từng chữ: “Xe của Lục Trăn đậu ở bên ngoài.” Hắn dừng lại một chút, sau đó gắt gao nhìn chăm chăm Triệu Minh Trạch, nói: “Anh chủ động thả người hay là chờ chúng tôi báo nguy?”

Triệu Minh Trạch nửa điểm cũng không hoảng hốt, ánh mắt cười như không cười nhìn bọn họ.

Lâm Tử Nhiên nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, tức khắc thập phần nôn nóng, lúc này thân thể cậu mới khôi phục được một chút sức lực, chật vật đứng lên đi ra ngoài.

“Tôi ở đây, không có chuyện gì, các người không cần lo lắng.” Lâm Tử Nhiên đỡ cửa để đứng vững, đối bọn họ lộ ra vẻ mặt trấn an.

Nhưng một màn này làm khóe mắt Lục Toại như muốn nứt ra, bởi vì trên người Lâm Tử Nhiên chỉ mặc một kiện áo sơ mi đơn bạc, cổ áo sơ mi được cởi ra, trên cổ ẩn hiện dấu hôn, hơn nữa bộ dáng đứng thẳng cũng khó... Rõ ràng đã xảy ra chuyện!

Sau khi mình vạch trần bộ mặt thật của Triệu Minh Trạch, Lâm Tử Nhiên đã sớm cùng hắn đường ai nấy đi không có khả năng chủ động tới chỗ này lên giường cùng Triệu Minh Trạch, càng không tắt máy thời gian dài như vậy... Tất nhiên là Triệu Minh Trạch dùng thủ đoạn đê tiện lừa gạt Lâm Tử Nhiên tới để lăng nhục anh ấy! Mà Lâm Tử Nhiên vì sợ mình lo lắng, ngược lại giả vờ như không có gì an ủi bọn họ....

Hai mắt Ôn Dự cũng trầm xuống, gắt gao nhấp môi, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Triệu Minh Trạch.

Lâm Tử Nhiên vừa thấy liền biết không ổn, không khí giương cung bạt kiếm thế này quả thật như thùng thuốc nổ vậy, cậu cũng không dám hé răng...

Bầu không khí quá mức trầm mặc..

Triệu Minh Trạch môi mỏng khẽ phát ra một tiếng cười mỉa mai: “Vẫn bị các người phát hiện…”

Hắn nghiêng mắt bình tĩnh nhìn Ôn Dự, chậm rãi nở nụ cười: “Anh có biết hắn dễ lừa thế nào không? Tôi chẳng qua gọi điện cho hắn, nói rằng nếu không hy vọng anh xảy ra chuyện thì mau tới nơi này gặp tôi...... Hắn không nghĩ ngợi gì liền đến đây, hắn vì anh, lời nói dối như vậy cũng tin…”

Máu trên mặt Ôn Dự rút đi, không dám tin nhìn hắn.

Dường như Triệu Minh Trạch còn chưa đủ giải hận, lại lạnh lùng nói: “Tôi hao tâm tổn trí khiến các người chia tay, nhưng dù tách ra thì trong lòng hắn cũng chỉ có anh, lúc ở cùng tôi người hắn nhớ đến vẫn là anh…”

Lâm Tử Nhiên quá mức kinh ngạc cho nên biểu tình đọng lại, Triệu Minh Trạch điên rồi hay sao, tại sao lại nói những lời này?

Anh không biết nói vậy họ càng tức giận hơn sao? Anh một chọi hai, kiêu ngạo như vậy sợ mình chết chưa đủ nhanh có phải không?

Một mực bôi đen bản thân cũng muốn thành toàn cho tôi và Ôn Dự!

Rốt cuộc anh muốn làm gì...

Khi Ôn Dự nghe những lời này hai mắt đỏ bừng, hắn gắt gao nhìn Triệu Minh Trạch, sau đó đột nhiên tiến lên một bước huy nắm đấm về phía Triệu Minh Trạch!

Nhưng lần này Triệu Minh Trạch không để hắn đánh trúng, chặn nắm đấm hắn lại, cười lạnh một tiếng: “Lần trước chỉ là tôi không phòng bị mà thôi!”

Thân thể Lục Toại khẽ run lên, tựa hồ giận đến cực hạn, hắn đột nhiên ngẩng đầu lộ ra biểu tình hung ác, không chút do dự gia nhập cuộc chiến!

Triệu Minh Trạch rất lợi hại, nhưng song quyền khó địch bốn tay, thật nhanh hắn bị Lục Toại một chân đá ra ngoài, trên mặt ăn một quyền của Ôn Dự. Hắn lau vết máu trên khóe môi, thần sắc vẫn lãnh đạm mỉa mai như cũ: “Các người cũng chỉ có thế.”

Lâm Tử Nhiên:…… Hừm.

Lâm Tử Nhiên: “Tôi có cảm giác hắn muốn tìm đánh.”

Hệ thống: “Cậu định khuyên can sao?”

Lâm Tử Nhiên: “Ờm, cái này để tôi suy nghĩ lại đã...”

Một đấu với hai Triệu Minh Trạch nhanh chóng rơi vào hoàn cảnh xấu.

Nhìn thấy Triệu Minh Trạch lại ăn một quyền, cái cằm xinh đẹp xanh tím một mảnh... Lục Toại và Ôn Dự cũng mất sức.


Ôn Dự không còn dáng vẻ thong dong bình tĩnh như ngày thường, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ tức giận tự trách, hắn hận chính mình không hiểu ra sớm hơn, không hiểu tâm ý chân chính của Lâm Tử Nhiên; một mặt bản thân chỉ biết đắm chìm trong nỗi thất vọng, chỉ biết trách móc Lâm Tử Nhiên lùi bước lại chưa bao giờ nghĩ đến cậu ngầm trả giá, làm cậu thương tâm để tên đê tiện Triệu Minh Trạch này chui vào chỗ trống.

Tây trang trên người Lục Toại xộc xệch, tóc xõa lung tung trên trán, hai mắt tràn đầy ý lạnh! Hắn thề sẽ bảo vệ tốt ca ca, không bao giờ làm ca ca thương tâm khổ sở... Chỉ trong nháy mắt tên khốn kiếp này đã bắt ca ca đi...

Nếu mình cẩn thận hơn, có phải điều này đã không xảy ra?

Lục Toại nhìn khuôn mặt thiếu đánh của Triệu Minh Trạch, trong lòng giận không thể át, hắn muốn giết chết tên khốn kiếp này!

Mắt thấy hiện trạng thảm thiết như thế..

Lâm Tử Nhiên cảm thấy dưa này có chút không ngon, cứ tiếp tục như vậy nói không chừng nháo ra mạng người mất, ba người bọn họ một cái đều không quá tốt, cuối cùng cậu thu hết can đảm đi khuyên can...

Trong mắt Lục Toại tràn đầy hận ý, nắm đấm hướng về phía Triệu Minh Trạch nhưng không ngờ lúc này Lâm Tử Nhiên bỗng nhiên lao ra, Lục Toại khẽ biến sắc, cỗ lực đạo kia không kịp thu lại trực tiếp đánh bay Lâm Tử Nhiên ra ngoài!

Phanh.

Lâm Tử Nhiên còn chưa khôi phục sức lực, lảo đảo lùi vài bước, hình như có vật sắc nhọn đâm vào gáy, cậu muốn cử động nhưng kết quả không có khí lực, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi.

Quái lạ, không phải hết dược hiệu rồi sao?

Cậu mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Lục Toại, ánh mắt hoảng loạn biểu tình khiếp sợ của Ôn Dự, còn có ánh mắt Triệu Minh Trạch đột nhiên trở nên đau đớn.

Lâm Tử Nhiên: “Bọn họ bị sao vậy?”

Hệ thống: “Cậu sắp chết.”

Lâm Tử Nhiên:!!!

Lâm Tử Nhiên: “Tôi sắp chết? Tại sao không có cảm giác? Hơn nữa tôi chỉ bị đâm một cái thôi, đâm vào tường có thể gây chết người sao?”

Hệ thống: “Chỉ cần lực độ vừa đủ góc độ thích hợp, chết không là vấn đề.”

Lâm Tử Nhiên: …..

Hệ thống: “Về phần tại sao không có cảm giác, trước khi cậu tiến vào trò chơi chắc chắn không đọc kỹ điều khoản và hiệp nghị người chơi.”

Lâm Tử Nhiên:??? Ai lại đi đọc mấy thứ đó một cách nghiêm túc chớ...

Hệ thống: “Xuất phát từ cơ chế bảo vệ người chơi, hạng mục thể nghiệm cảm giác đau mới bắt đầu đã đóng cửa. Nếu người chơi yêu cầu trải nghiệm hãy mở hạng mục là có thể trải nghiệm cảm giác đau, nhưng công ty chúng tôi chỉ cung cấp 15 cấp độ trải nghiệm cảm giác đau. Muốn thể nghiệm cấp 5 trở lên yêu cầu người chơi đủ 18 tuổi và có đầy đủ hành vi dân sự, bản thân tự trình đơn lên, sau khi trải qua xét duyệt lại ký một bản hiệp nghị miễn trách nhiệm, mở ra…”

Lâm Tử Nhiên: “Khoan đã khoan đã!”

Lâm Tử Nhiên: “Nói nửa ngày cho dù chết tôi cũng không có cảm giác đau, đúng không? Nhưng lúc trước tại sao mi không nói...” Khi đó cậu còn rối rắm vấn đề rời khỏi phải tự sát hồi lâu!

Hệ thống: “Cậu cũng đâu có hỏi tôi.”

Lâm Tử Nhiên:…...

Hệ thống: “Xin hỏi hiện tại cậu có yêu cầu mở hạng mục thể nghiệm cảm giác đau hay không? Đây là giấy và các điều khoản miễn trách nhiệm, nếu cậu cần trải nghiệm cấp bậc cao hơn, bên này tôi có thể cung cấp cho cậu…”

Lâm Tử Nhiên: Dừng dừng! Tôi cũng không nói muốn mở cái dịch vụ này…” Hơn nữa, ai khi không lại muốn mở cái dịch vụ này chứ!

Lâm Tử Nhiên ngẫm nghĩ cảm thấy nghi hoặc nói: “Đúng rồi, tại sao chỉ mở một hạng mục dịch vụ thôi lại có một đống quá trình phức tạp và nhiều điều khoản hạn chế như vậy?” Phiền phức như vậy quả thật nên dẹp luôn cho rồi.

Hệ thống im lặng trong chốc lát, nói ra ba chữ bình tĩnh tràn đầy đau lòng: “Vì từng bị người kiện.”

Lâm Tử Nhiên: …… Ahahaha

Ôn Dự không chút do dự lao tới, một tay hắn ôm Lâm Tử Nhiên vào lòng một tay nâng gáy Lâm Tử Nhiên, nơi đó máu tươi đầm đìa, tay hắn run nhè nhẹ mặt không còn chút máu, lẩm bẩm tự nói: “Anh sẽ không sao đâu… sẽ không có chuyện gì đâu...”

Nhưng Lâm Tử Nhiên biết chính mình sắp rời khỏi đây, tuy chỉ là mấy NPC nhưng trước sau vẫn nên nói mấy câu.

Rốt cuộc thoạt nhìn bọn họ quá đáng thương.

Lục Toại đã bắt đầu gọi xe cứu thương, Triệu Minh Trạch ngơ ngẩn đứng đó cúi đầu, tựa như muốn đi tới nhưng lại không dám...

Ánh mắt thập phần bi thương.

Lâm Tử Nhiên không thể nhúc nhích, cậu áy náy nhìn Ôn Dự: “Thực xin lỗi… làm em lo lắng...”

Đáy mắt Ôn Dự hiện lên vẻ đau đớn cùng hối hận, cho nên... Lâm Tử Nhiên vẫn luôn yêu mình, cậu vẫn luôn dùng bộ dáng quan tâm để ý đến mình... Vì mình mà không tiếc đơn độc đi gặp Triệu Minh Trạch, tự đặt bản thân vào vòng nguy hiểm.

Anh rời đi là vì anh yêu em, chẳng sợ em vì anh mà từ bỏ quá nhiều... Nhưng anh không muốn nhìn thấy em vì anh mà từ bỏ bất cứ thứ gì, không muốn em vì yêu đương mà phủ bụi sự nghiệp.

Không muốn nhìn thấy em lâm vào cảnh nguy hiểm.

Anh yêu em nhiều như vậy, em lại hiểu lầm anh.


Nếu không phải em, anh đã không xảy ra chuyện.

Ôn Dự ôm chặt lấy cậu, ánh mắt ôn nhu lưu luyến: “Chờ anh khỏe, chúng ta ra nước ngoài kết hôn được không?”

Hắn từ trong miệng Lục Toại mới biết được ngày đó Lâm Tử Nhiên vốn chuẩn bị cầu hôn, nếu không phải hắn tới chậm một bước hết thảy đã không xảy ra.

Là hắn đi sai một bước, từng bước sai đến nông nỗi này.

Lâm Tử Nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười: “Anh, khụ khụ, không thể tiếp tục ở bên cạnh em nữa…Đáp ứng anh, về sau đừng xúc động.... hảo hảo quý trọng bản thân.”

Nói xong cậu quay đầu, vươn tay về phía Lục Toại.

Lục Toại mờ mịt cúi đầu nhìn xuống tay mình, hắn như đứa trẻ phạm lỗi, dường như không thể tin được mình đã làm gì, sau một lúc lâu... Hắn đi tới quỳ trên mặt đất, nhẹ nắm lấy tay Lâm Tử Nhiên, không dám dùng sức, đôi tay khẽ run rẩy.

Lâm Tử Nhiên nói với hắn: “Đừng tự trách, anh biết em không cố ý, khụ khụ…”

Ánh mắt Lục Toại như muốn rách ra, môi hắn giật giật nhưng không nói nên lời.

Đây là anh trai hắn nỗ lực mới tìm về được, hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, hắn muốn ở bên cạnh anh mọi lúc, muốn dành nhiều thời gian hơn để bù đắp cho anh, muốn tìm về khoảng thời gian đã mất, nhưng dù thế nào đi nữa hắn vẫn làm người này tổn thương, lần này hắn thật sự hoàn toàn mất đi anh rồi...

Ánh mắt Lâm Tử Nhiên nhu hòa, thở dài: “Anh chưa từng trách em, trước kia không trách, hiện tại càng không...”

Lục Toại cúi đầu, yết hầu phát ra tiếng nghẹn ngào tuyệt vọng: “Anh ơi…”

Lâm Tử Nhiên cuối cùng cũng nhìn về phía Triệu Minh Trạch, môi cậu khẽ nhúc nhích muốn nói gì đó, nhưng nãy giờ làm trò trước mặt Ôn Dự và Lục Toại hiện tại nói gì cũng không thích hợp... Thôi, không nói vậy, dù sao lời muốn nói đều đã nói hết rồi.

Tuy rằng không đau, nhưng cảm giác ý thức trầm trầm, mí mắt không nhịn được rũ xuống.

Quả nhiên khuyên can rất nguy hiểm!

Suy nghĩ cuối cùng của Lâm Tử Nhiên là, chết trong trận hỗn chiến thế này thật sự là quá mất mặt đáng xấu hổ, loại lịch sử đen tối này tuyệt đối không thể để người khác biết.

【 Đinh, người chơi tử vong, trò chơi kết thúc, đang logout——】

……………………

Một tháng sau.

Triệu Minh Trạch lần nữa từ công ty trở về nhà vào lúc đêm khuya, trong khoảng thời gian này hầu như ngày nào hắn cũng tăng ca đến tận rạng sáng, tựa hồ có như vậy mới không nghĩ đến những chuyện đau lòng kia... Nhưng bất luận về nhà bao nhiêu lần, ký ức không thể trốn tránh kia vẫn như cũ kéo tới.

Triệu Minh Trạch cong môi, lấy ra hai cái ly rót đầy rượu, ngơ ngẩn nhìn về phía trước, thật giống như nam nhân ôn nhu kia vẫn đứng trước mặt mỉm cười với hắn.

Hắn nâng ly lên đối khoảng không xa xa, uống một hơi cạn sạch.

Lục Toại và Ôn Dự cùng nhau xử lý hậu sự của Lục Trăn, chỉ là Lục Toại luôn cảm giác tất cả những điều này có vẻ không chân thật.... Dường như cơn ác mộng chưa tỉnh, giống như người kia sẽ trở về, sẽ nhìn hắn đầy quan tâm nói, tiểu Toại anh vẫn luôn đợi em về nhà...

Hôm nay ngày mưa, Lục Toại lần nữa đi vào mộ viên, hắn nhìn ngôi mộ mới xây cùng tấm ảnh chụp màu xám hồi lâu mới rũ mắt, vẻ mặt cô đơn mà bi thương.

Anh à, em đã về nhà, sẽ không bao giờ làm anh lo lắng, làm anh thất vọng, làm anh khổ sở nữa đâu.

Chỉ là anh, hiện tại đang ở đâu?

Ôn Dự ở nhà nhận được điện thoại của trợ lý, trợ lý nói: “Anh đã lâu không đến đoàn phim rồi, mọi người đều đang chờ anh, Vương đạo rất bất mãn.”

Ôn Dự biết mọi người nhất định rất bất mãn, rời đoàn phim hơn một tháng không có lý do, bây giờ có lời đồn truyền ra nói hắn chơi đại bài. Ôn Dự cười cười nói với trợ lý: “Bộ phim này em đẩy đi giúp anh, bảo Vương đạo hãy chọn người khác.”

Trợ lý khiếp sợ quát: “Anh nói như thể không quay liền không quay vậy!”

Hắn chưa bao giờ gặp qua Ôn Dự tùy hứng như thế.

Nhưng Ôn Dự đã cúp điện thoại.

Hắn nhẹ nhàng mở nick nhỏ Weibo không bao giờ đổi mới đó ra, rũ mắt nhìn điểm số tích lũy trên đó, anh nói em đừng xúc động.... Em đáp ứng anh, đây là lần cuối cùng, được không?

Hắn quen thuộc lướt đến bài viết cuối cùng.

Nhìn tấm ảnh chụp cùng hàng chữ kia hắn không khỏi nở một nụ cười dịu dàng, trả lời dưới bài viết: Em cũng vĩnh viễn yêu anh.

Vài ngày sau những lời này được fans đào ra, trên mạng nổi lên sóng to gió lớn nói Ôn Dự thật sự sủng phấn.

Nhưng chỉ có Ôn Dự mới biết, câu nói kia của hắn là thật lòng.

Chỉ tiếc là không bao giờ có người trả lời hắn nữa.

****

Hết thế giới 1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui