Sau khi tan sở ở công ty Hàn Thâm gọi điện thoại cho Lâm Tử Nhiên, nhưng không ai bắt máy.
Hắn nhíu mày về đến nhà, nhưng trong nhà trống rỗng, xem ra Lâm Tử Nhiên đã rời đi... Em ấy đi đâu? Chẳng lẽ lại đi gặp Thư Gia Ngôn? Nhưng không thể tin Thư Gia Ngôn được, Hàn Thâm mím môi, trầm ngâm một lát rồi bước nhanh ra ngoài. Lần này cho dù Lâm Tử Nhiên trách hắn, hắn cũng phải mang cậu về.
Hàn Thâm tìm đến nhà Lâm Tử Nhiên và Thư Gia Ngôn, nhưng gõ cửa hồi lâu không thấy ai trả lời, tức khắc trong lòng hắn có chút bất an, liền gọi điện bảo trợ lý đến công ty Thư Gia Ngôn tìm người.
Nhưng trợ lý thật nhanh trả lời rằng, Thư Gia Ngôn không có ở công ty.
Hiện đang giờ làm việc, không ở nhà cũng không ở công ty, hai người này có thể đi đâu?
Chẳng lẽ Giang Dĩ Huy chó cùng rứt giậu ra tay? Muốn lợi dụng Lâm Tử Nhiên uy hiếp mình mình? Hàn Thâm giận không thể át.
Giang Dĩ Huy đang ngồi trong văn phòng của mình.
Gần đây Hàn Thâm vẫn luôn đối nghịch với hắn, không tiếc dùng tiền chèn ép hạng mục mới của hắn, loại phương pháp lưỡng bại câu thương này, xem ra là thật sự tức giận rồi..
Đang suy nghĩ nên ứng phó như thế nào, thư ký sốt ruột đi tới nói: “Giang tổng, Hàn tổng tới tìm anh.”
Giang Dĩ Huy nhướn mày.
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, mặt Hàn Thâm đầy phẫn nộ bước vào, một phen nắm lấy cổ áo của Giang Dĩ Huy, lạnh giọng nói: “Lăng Nam đâu?”
Sắc mặt Giang Dĩ Huy không vui, lạnh lùng nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
Hàn Thâm không tin, bởi vì Giang Dĩ Huy là người có khả năng ra tay nhất với Lâm Tử Nhiên, đang muốn tiếp tục tra hỏi thì bỗng điện thoại của hắn và Giang Dĩ Huy đồng thời nhận được một tin nhắn video.
Tin nhắn của Hàn Thâm là Lâm Tử Nhiên gửi tới, tin nhắn của Giang Dĩ Huy là Thư Gia Ngôn gửi tới.
Nhưng khi bọn họ mở ra, thì đều cùng một video.
Trong không gian nhỏ hẹp, Lâm Tử Nhiên hôn mê nằm trên mặt đất, tay chân đều bị trói.
Leng keng.
Lại thêm một tin nhắn.
Hàn Thâm cùng Giang Dĩ Huy liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt kịch biến, không ai có thể nghĩ đến sẽ phát triển thành tình trạng này!
Bọn họ đều không đặt Thư Gia Ngôn vào mắt, cho rằng y bất quá chỉ là một người bình thường có thể tùy ý chèn ép hoặc thao túng mà thôi, nhưng lại không biết rằng y mới là người tàn nhẫn nhất! Thế mà đánh bọn họ một cái trở tay không kịp!
Một lát sau, Hàn Thâm cắn răng nói: “Trước tiên đưa tiền ổn định hắn!”
Ánh mắt Giang Dĩ Huy biến ảo một lát, cuối cùng vẫn gật gật đầu, thời điểm này cứu người quan trọng hơn.
………………
Lâm Tử Nhiên cảm giác choáng váng, đầu còn có chút nặng nề, khó khăn mở mắt ra, phát hiện chính mình căn bản không thể động đậy, hai tay hai chân đều bị trói.
Lâm Tử Nhiên: “Tôi đang ở đâu..”
Hệ thống: “Trên thuyền nhập cư trái phép.”
Lâm Tử Nhiên: “….”
Không phải chứ, Lâm Tử Nhiên thật sự rất kinh ngạc, Thư Gia Ngôn này cũng quá độc ác! Rốt cuộc y đào đâu ra con đường, nói chạy trốn liền chạy trốn, không phải sớm có sự chuẩn bị rồi đi?!
Nghĩ đến đây tức khắc da đầu tê dại, cậu cho rằng bản thân mình nhìn thấu con người Thư Gia Ngôn, nhưng không ngờ chính mình vẫn xem thường y.
Đây là một kẻ tàn nhẫn!
Mặc dù thế giới này đã sớm bị sụp đổ, nhưng y vẫn lừa gạt hết tất cả mọi người, kỹ thuật diễn tốt đến nỗi Hàn Thâm và Giang Dĩ Huy đều không phát hiện, thực sự làm Lâm Tử Nhiên —— thập phần kính nể!
Bản thân có kỹ thuật diễn bậc này, còn sợ không lấy được điểm A sao?
Nghĩ như vậy tức khắc cảm giác được an ủi phần nào, bởi vì không phải một mình cậu bị lừa! Cho nên không phải chính mình ngốc, chỉ là diễn xuất của Thư Gia Ngôn quá đỉnh mà thôi.
Chẳng qua, tình huống hiện tại không tốt lắm.
Đang sầu lo, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Thư Gia Ngôn đi tới, trên tay y bưng một chén cháo, đi đến bên cạnh Lâm Tử Nhiên, dịu dàng nói: “Đói bụng rồi, ăn chút gì đi.”
Nói xong cầm lấy muỗng đưa vào bên miệng thổi thổi, rồi đưa đến bên miệng Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên nhìn y, khuôn mặt thanh tú dịu dàng quen thuộc, lông mi dài mảnh rủ xuống, làn da trắng nõn bóng loáng tinh tế, một bộ dáng nhân thê nhu nhược, nhưng cố tình như vậy... Mới làm Lâm Tử Nhiên cảm thấy người này thật đáng sợ, y rõ ràng làm những chuyện quá mức như vậy, lại có thể hờ hững tiếp tục giả vờ đối tốt với mình.
Chẳng lẽ, trong lòng y không có cảm giác gì sao?
Lâm Tử Nhiên xoay đầu lộ ra biểu tình tức giận, cả giận nói: “Đừng giả vờ nữa!”
Trên mặt Thư Gia Ngôn không còn chút máu, dáng vẻ giống như bị tổn thương, thấp giọng nói: “Anh không tin em yêu anh sao?”
Phi, anh còn không biết xấu hổ nói ra chữ yêu này?
Thư Gia Ngôn rũ mi, ôn nhu nói: “Bất luận anh có tin hay không, người duy nhất em từng yêu, chỉ có anh.”
Lúc này điện thoại di động rung rung, Thư Gia Ngôn mở ra vừa thấy, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, cầm điện thoại đưa đến trước mặt Lâm Tử Nhiên, trên khuôn mặt ngây thơ nở một nụ cười đơn thuần: “Các người, bọn họ quả nhiên đưa tiền..”
Lâm Tử Nhiên nhìn thấy, sợ ngây người.
1.000.000.000.
Đây là bao nhiêu tiền?
Hệ thống: “1 tỷ.”
Lâm Tử Nhiên im lặng mười giây, sau đó phẫn nộ quát: “Tôi không đáng giá nhiều tiền như thế, tên ngốc bức coi tiền như rác kia!!!” Dù là tiền trong trò chơi cũng không thể lãng phí như vậy!
Hệ thống: “…..”
Khoan đã, bọn họ, còn có ai nữa?
Lâm Tử Nhiên bình tĩnh nhìn y: “Em tống tiền Hàn Thâm?”
Thư Gia Ngôn cười thẹn thùng: “Còn có Giang Dĩ Huy nữa, bất quá em chỉ thử xem thôi, không chắc chắn hắn có đưa hay không, nhưng Hàn Thâm thì chắc chắn đưa rồi đó.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Cậu thực sự không còn gì để nói, không biết nên nói gì mới tốt.
Thư Gia Ngôn đi đến bên cạnh Lâm Tử Nhiên, ôm lấy cậu, vùi mặt mình vào lồng ngực cậu, khuôn mặt tràn đầy khát vọng nói: “Như vậy cho dù chúng ta có ra nước ngoài cũng có thể áo cơm không lo, trải qua một đời hạnh phúc...”
“Anh yên tâm, lần này em sẽ không bao giờ buông tay anh ra nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, đúng không?”
Lâm Tử Nhiên cười lạnh một tiếng: “Em thấy sao?”
Thư Gia Ngôn đối diện với ánh mắt lạnh nhạt châm chọc của cậu, tựa hồ rất bi thương, trong đôi mắt đen nhánh dần dần hiện lên tia cố chấp, vòng tay ôm lấy Lâm Tử Nhiên siết chặt, giọng nói nhẹ nhàng tựa như gió: “Đừng nói chuyện với em như vậy, nếu anh như vậy.. Em cũng chỉ có thể khiến anh không thể rời khỏi em.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Thư Gia Ngôn: “Chúng ta đi bờ biển mua một căn biệt thự thật lớn, em sẽ chuẩn bị cho anh một căn nhà, để mỗi ngày anh chỉ có thể nhìn thấy em.”
Đừng đi, Lâm Tử Nhiên nhìn y bình tĩnh dịu dàng nói như vậy, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, người này đúng thật bệnh không nhẹ!
Nhưng giờ khắc này, cậu bỗng nhiên tin tưởng câu ‘em yêu anh’ mà Thư Gia Ngôn đã nói với cậu.
Vô luận là Hàn Thâm hay Giang Dĩ Huy y đều là lợi dụng, y không yêu Hàn Thâm, mỗi bước y đều tỉ mỉ tính kế... Cho nên mới không chút nào áy náy khi nói ra những lời yêu hắn.
Có lẽ Lăng Nam thật sự là người duy nhất mà y đã từng yêu.
Chỉ tiếc phần tình yêu này trước mặt dã tâm và sự ích kỷ, không đáng nhắc tới.
Lâm Tử Nhiên nghiêm túc nhìn y: “Em đừng yêu anh nữa.”
Thư Gia Ngôn cười dịu dàng, phất tay qua mặt Lâm Tử Nhiên: “Đừng nói những lời như vậy, về sau em sẽ không như thế nữa, nhé?”
Lâm Tử Nhiên không muốn nói chuyện.
Nhắm mắt lại ngụy thành cá mặn, cậu thật sự muốn bỏ game!
Trò chơi rác rưởi, hủy thanh xuân của ta!
Lâm Tử Nhiên đờ đẫn nói: “Hệ thống, nếu mi không đưa ra kết quả điều tra trong vòng mười phút, thì mi cứ chờ đơn khiếu nại của tôi đi!”
Hệ thống: “...Tôi mới nhận được phản hồi, đang muốn nói với cậu đây!”
Lâm Tử Nhiên: “….”
Hệ thống: “Quang não được tạo ra trong thế giới trò chơi để tiến hành bổ sung tình tiết, làm cho hành vi của nhân vật trở nên logic hơn, đây là điều trước đây tôi đã nói với cậu…Nhưng thế giới này rút ra ngẫu nhiên, bởi vì kịch bản ban đầu quá mức cẩu huyết và não tàn, cho nên trong quá trình quang não sửa chữa cốt truyện đã bị lệch khỏi quỹ đạo nghiêm trọng, dẫn đến hành vi của NPC trong game sinh ra lệch lạc.”
Cũng đúng, thoạt nhìn Thư Gia Ngôn thông minh hơn nhiều so với tiểu bạch hoa ngốc nghếch trong nguyên tác, quả thực là đại BOSS cuối cùng, nhưng cốt truyện đã qua sửa chữa này cũng quá hố người rồi!
Hệ thống: “Đây là tình huống đặc thù rất hiếm thấy, tôi đã xin bồi thường thay cậu rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại sai lầm này!”
Lâm Tử Nhiên: “Còn gì nữa?”
Hệ thống: “Hết rồi.”
Lâm Tử Nhiên bật cười ha hả: “Mấy người xác định không cho tôi quang hoàn vạn nhân mê? Vậy tại sao trải qua quá trình sửa chữa, Hàn Thâm không yêu Thư Gia Ngôn mà lại yêu tôi?”
Hệ thống: “...Điều này không đúng.”
Lâm Tử Nhiên không hài lòng, cậu cảm thấy hệ thống trả lời cậu cho có lệ! Cái cốt truyện rác rưởi này, cậu không tin không có quang hoàn vạn nhân mê!
Lâm Tử Nhiên đang muốn tiếp tục tra hỏi hệ thống, thì đột nhiên con thuyền rung chuyển dữ dội.
Sắc mặt Thư Gia Ngôn biến đổi, buông Lâm Tử Nhiên đi ra ngoài.
Lâm Tử Nhiên thập phần khẩn trương, cậu cảm thấy làm không tốt là Hàn Thâm đuổi tới, hiện tại là cơ hội tốt nhất để chạy trốn.
Lúc này không có tâm tình so đo cùng hệ thống.
Lâm Tử Nhiên: “Có vũ khí sắc bén nào gần đây không, có thể giúp tôi cắt đứt dây thừng?”
Hệ thống: “Trên bàn phía sau cậu có một cái ly thủy tinh.”
Trời không tuyệt đường người!
Dịch trái dịch phải theo sự hướng dẫn của hệ thống, cố sức chuyển động trên mặt đất, đụng vài cái, cuối cùng ‘rầm’ một tiếng, ly thủy tinh rơi xuống đất.
Cậu sờ lấy mảnh thủy tinh nhỏ rồi cắt lên, bất chấp lòng bàn tay máu me đầm đìa, không lâu sau rốt cuộc cũng cắt đứt dây thừng, cởi dây trói ở mắt cá chân, thật cẩn thận đẩy cửa đi ra ngoài.
Trên biển sóng to gió lớn, trời hạ xuống cơn mưa, trên boong tàu tất cả đều là nước, bốn phía lập lòe ánh đèn chói mắt, còn thuyền này đã bị bao vây!
Lâm Tử Nhiên nheo nheo mắt, lập tức nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn từ con thuyền khác nhảy lên boong tàu! Người đó ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng sắc bén.
Không phải Hàn Thâm thì là ai?!
Tên ngốc bức coi tiền như rác này quả nhiên vẫn tới!
Tiền này cho ai cũng không thể cho Thư Gia Ngôn! Lâm Tử Nhiên định tiến lên phía trước thì đột nhiên cảm thấy cần cổ chợt lạnh, chủy thủ đặt ngay cổ họng cậu, giọng nói trầm thấp của Thư Gia Ngôn truyền đến: “Đừng qua đó, anh đã hứa với em, sẽ không rời khỏi em..”
Lâm Tử Nhiên: ĐM.
Tầm mắt Hàn Thâm đảo qua, cũng nhìn thấy một màn này, sắc mặt hắn thay đổi, lạnh giọng mở miệng: “Anh đừng thương tổn hắn.”
Thư Gia Ngôn nhìn Hàn Thâm từ xa, ánh mắt tối tăm, khóe miệng câu lên: “Hàn tổng đầu tiên đưa tiền, sau đó lại đuổi theo tới tận đây, đây là không chịu buông tha tôi sao..”
Hàn Thâm gằn từng chữ một: “Lấy tiền đi, giao người cho tôi.”
Thư Gia Ngôn lại lắc đầu, cười nói: “Đây là người của tôi, tôi chỉ đảm bảo sẽ không làm tổn thương hắn, chứ không đáp ứng sẽ giao người cho anh.”
Hàn Thâm vô cùng trực tiếp: “Tôi có thể tăng giá.”
Lâm Tử Nhiên: “…Bọn họ có thể suy xét đến tâm tình bị xem như hàng hóa của tôi hay không?”
Hệ thống: “…..”
Tuy là nói thế, nhưng kỳ thực lời Hàn Thâm nói rất thông minh, Thư Gia Ngôn có thể bán cậu hai lần, thì có thể bán lần thứ ba; Hàn Thâm trực tiếp đưa tiền không cò kè mặc cả, đó chính là phương pháp cứu người nhanh nhất.
Không ép buộc, muốn nhiều hay ít, nói thẳng rồi nhanh thả người.
Bá khí trắc lậu.
Không hổ là bá tổng với thiết lập dùng tiền đập chết người!
Lâm Tử Nhiên chua xót nghĩ, đại khái đây chính là tự tin của kẻ có tiền.
Ai biết lúc này Thư Gia Ngôn lại không đáp ứng, y cong môi: “Đáng tiếc, tôi không tin Hàn tổng.”
Sắc mặt Hàn Thâm ngưng trọng, chậm rãi mở miệng: “Anh muốn thế nào mới bằng lòng thả hắn đi?”
Thư Gia Ngôn trầm ngâm một lát, đột nhiên lộ ra một nụ cười ngây thơ: “Không bằng anh từ đây nhảy xuống, như vậy tôi sẽ không cảm thấy sợ hãi nữa, Lăng Nam cũng sẽ an toàn.”
Quai hàm Hàn Thâm căng chặt, nhìn chằm chằm Thư Gia Ngôn.
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên biến đổi, yêu cầu này quá độc ác.
Hơn nửa đêm bảo người ta nhảy xuống biển, bên ngoài vừa có gió vừa có mưa, cho dù có người nghĩ cách cứu viện cũng rất nguy hiểm!
Thư Gia Ngôn cố ý, một khi Hàn Thâm nhảy xuống biển sẽ không còn sức lực tiếp tục bao vây y tiễu trừ y nữa, người Hàn Thâm mang đến nhất định sẽ cứu chủ nhân là hắn trước, tranh thủ cho y có cơ hội đào tẩu. Hơn nữa trên tay y còn có con tin là mình, khiến Hàn Thâm ném chuột sợ vỡ bình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lâm Tử Nhiên không thể không nói, dưới tình huống nguy hiểm như thế, cho dù gặp phải Hàn Thâm ra giá, Thư Gia Ngôn vẫn bình tĩnh đưa ra quyết định có lợi nhất.
Lúc này vô luận có đưa ra bao nhiêu tiền cũng không giữ nổi y, chỉ có cậu mới có thể cho y một cơ hội thoát thân thành công.
Cho nên y căn bản không có khả năng giao cậu ra!
Mạng của cậu hiện tại nằm trong tay y, duy nhất, và cũng là lợi thế lớn nhất.
Lâm Tử Nhiên: “Thành thật mà nói, tôi không nghĩ tới sẽ rời khỏi như thế này.”
Hệ thống: “Cậu quyết định?”
Lâm Tử Nhiên: “Bằng không còn có thể như thế nào?”
Chẳng lẽ nhìn Hàn Thâm nhảy xuống biển, bản thân và Thư Gia Ngôn bỏ mạng thiên nhai, tiếp tục đấu trí đấu dũng một trăm chương sao?
Thôi thôi, vẫn nên rời khỏi thì hơn.
Lâm Tử Nhiên nhìn về phía Hàn Thâm, mở miệng nói: “Uây.”
Hàn Thâm nhìn cậu, thần sắc lập tức nhu hòa, khàn giọng nói: “Đừng sợ, anh sẽ cứu em..”
Lâm Tử Nhiên thở dài: “Tôi chỉ muốn nói với anh, về sau đừng quá hào phóng, rất dễ bị kẻ xấu theo dõi...”
Có tiền cũng không nên lãng phí như vậy! Anh xem, người ta biết anh hào phóng nên theo dõi, nếu lấy anh vắt cổ chày ra nước một chút, xem Thư Gia Ngôn dùng tôi uy hiếp anh kiểu gì?
Con ngươi Hàn Thâm co rút lại: “Em muốn làm gì...”
Cùng lúc đó, khuỷu tay Lâm Tử Nhiên đột nhiên đâm về hướng Thư Gia Ngôn, không màng tất cả lao về phía trước!
Sắc mặt Thư Gia Ngôn trắng bệch, trơ mắt nhìn Lâm Tử Nhiên lao về phía trước, dưới sự trở tay không kịp, chủy thủ sắc bén cắt trúng yết hầu cậu, nhưng thế đi của Lâm Tử Nhiên vẫn không giảm, cứ như vậy thoát khỏi trói buộc của y!
Máu tươi phun tung tóe trên tay, Thư Gia Ngôn ngơ ngẩn cúi đầu, như thể nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, Lâm Tử Nhiên sẽ quyết tuyệt như vậy..
Tại sao thà chết cũng không chịu bị chính mình hiếp bức đâu?
Trước khi Lâm Tử Nhiên lao về phía trước Hàn Thâm cũng đồng thời lao về phía cậu! Nhưng hắn vẫn chậm một bước, thời điểm đến trước mặt Lâm Tử Nhiên, vừa vặn tiếp được cơ thể mềm mại ngã xuống đất của cậu.
Hàn Thâm ôm chặt lấy Lâm Tử Nhiên, trong cơn mưa gió, đau thương trong đôi mắt kia dày nặng như thế, như thể bị một tấm màn đen bao phủ.
Hai tay hắn run rẩy, ôm chặt lấy cổ Lâm Tử Nhiên, nhưng không che được máu tươi phun trào.
Lâm Tử Nhiên nhìn nhìn Hàn Thâm, muốn nói cái gì đó, nhưng khí quản bị cắt đứt chỉ có thể phát ra thanh âm thì thầm.
Thôi.
Lời muốn nói vừa rồi cũng đã nói.
Thế giới hố cha này cuối cùng cũng kết thúc, nếu lần này hệ thống không đền bù thỏa đáng cho cậu, cậu nhất đinh sẽ khiếu nại trò chơi rác rưởi này!
Lâm Tử Nhiên có chút không đành lòng nhìn Hàn Thâm, cảm thấy hắn có chút đáng thương.. Nếu vạn nhất tên ngốc tử này thật sự nhảy xuống biển thì làm sao bây giờ, dù sao tôi cũng sắp rời khỏi rồi, sẽ không tiếp tục gây phiền toái cho anh nữa, về sau đừng coi tiền như rác nữa…
Cậu nâng tay lên, vuốt nhẹ khuôn mặt Hàn Thâm, dùng ánh mắt ý bảo.
Tôi đi rồi, đừng khổ sở.
Sau đó trút hơi thở cuối cùng, nhắm hai mắt lại.
Hàn Thâm ôm chặt người thanh niên vào lồng ngực, nhìn vết máu trên cổ cậu không nhịn được trào ra giữa khe hở các ngón tay, thanh niên lộ ra bộ dáng giải thoát, ánh mắt thương hại nhìn chính mình, cuối cùng vô lực rũ tay xuống, không còn phát ra tiếng động nào nữa.
Trong mắt Hàn Thâm dâng lên thần sắc bi ai.
Em thực sự không muốn tiếp tục sống nữa, phải không?
Sau khi trải qua giai đoạn suy sụp như vậy, qua việc anh tổn thương em, vất vả mới trở lại bên cạnh người mình yêu, lại phát hiện hóa ra y vẫn luôn lừa gạt mình, bán đứng mình, phản bội mình..
Thế giới này không còn bất luận thứ gì đáng giá để em lưu luyến.
Cho nên, em không muốn tiếp tục sống nữa.
Anh biết, cũng hiểu điều đó.
Nhưng người nên bị trừng phạt và báo ứng, không nên là em.
Thống khổ tự trách khiến hắn vô lực.
Hồi lâu, Hàn Thâm nâng tay lên, phất qua đôi mắt thanh niên, sau đó ôm cậu lên, ngẩng đầu nặng nề nhìn về phía trước.
Từ một khắc Lăng Nam thoát khỏi bắt cóc, nhóm hải quan lập tức lên thuyền khống chế Thư Gia Ngôn.
Thư Gia Ngôn bị ấn xuống đất, hai tay ngoặt ra sau, ngơ ngẩn nhìn Lăng Nam, hai mắt thất thần, tựa hồ không nghĩ tới cậu có thể quyết tuyệt như thế.
Mắt thấy Hàn Thâm ôm Lăng Nam rời đi, con ngươi của y chậm rãi khôi phục tiêu cự, đột nhiên trở nên cuồng loạn điên cuồng, nghẹn ngào nói: “Hắn là của tôi, anh muốn đưa hắn đi đâu!”
Bước chân Hàn Thâm chợt dừng, quay đầu lại nhìn về phía Thư Gia Ngôn, ánh mắt lãnh đạm: “Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ là của anh.”
Dường như hắn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.
Chỉ ôm thanh niên rời đi.
Hàn Thâm rũ mắt, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn người trong ngực.
Đừng lo lắng, y sẽ bị trừng phạt, anh sẽ không để em chết một cách uổng phí.
Nhưng một lúc sau, lại lộ ra thần sắc đau thương xen lẫn cô đơn.
Kỳ thực thời điểm em làm vậy, không nghĩ tới sau này có đúng không, em đã không còn quan tâm tới..
Cho nên dù anh có làm nhiều đến đâu đi nữa, thì có ý nghĩa gì?
Em đã rời đi.
Sẽ không trở lại nữa.
****
Hết thế giới 5.
Hãy cùng đi đến thế giới cổ đại mà mình thích nhất - thế giới 6: Sư thúc thâm tình nhẫn nhục phụ trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...