Nam Phụ Thâm Tình Lỡ Ooc Rồi Sao nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa

Lâm Tử Nhiên chỉ nghe một câu này của Giang Dĩ Huy lập tức hiểu gã nhất định đã điều tra rõ ràng tiền căn hậu quả rồi mới đến.

Nếu không sẽ không nói “lo lắng” cho cậu, mà là sẽ nói ‘anh nhớ em, anh thích em’ linh tinh.

Giang Dĩ Huy ôm Lâm Tử Nhiên thật chặt không cho cậu rời đi, trên khuôn mặt tuấn mỹ chất chứa lo lắng, ánh mắt thâm tình chân thành nói: “Anh đã biết Hàn Thâm ép buộc em như thế nào rồi.”

Lâm Tử Nhiên không muốn dây dưa với hắn, nghe vậy sắc mặt lạnh lùng nói: “Anh điều tra chuyện của tôi?”

Giang Dĩ Huy lộ vẻ mặt thương tiếc nhìn cậu: “Xin lỗi, đúng là anh điều tra chuyện của em. Bởi vì ngày đó em và Hàn Thâm rời đi thoạt nhìn không giống như tự nguyện, anh nghĩ tới nghĩ lui đều thấy bất an, cho nên mới đi điều tra, ai mà biết Hàn Thâm thế nhưng sẽ làm ra loại chuyện này.”

Hừm, sức quan sát của tên gia hỏa này quả thực nhạy bén, chỉ sợ hôm đó hỏi mình câu đó cũng đã cất giấu tâm tư muốn thử?

Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, trực tiếp từ chối thì không quá thích hợp, dù sao Giang Dĩ Huy đã biết chuyện mình bị ép buộc..

Lâm Tử Nhiên cụp mắt, lộ ra vẻ mặt thống khổ, khàn giọng trả lời: “Đừng nói nữa.”

Phảng phất những gì trải qua trong khoảng thời gian này nghĩ lại mà kinh, khiến cậu không muốn đối mặt... Như thể chỉ cần nhắc tới chính là bóc trần vết sẹo của cậu!

Giang Dĩ Huy nhìn thần sắc ẩn nhẫn xen lẫn vài phần cô đơn của thanh niên, trái ngược với hình ảnh vui sướng khi ở chung với mình trước đây, xem ra sự ép buộc của Hàn Thâm xác thực khiến cậu khó vượt qua nỗi đau trong lòng… Giang Dĩ Huy có chút không đành lòng, tuy rằng chọc Hàn Thâm không cao hứng là nguyên nhân lớn nhất, nhưng đối với Lâm Tử Nhiên, hắn cũng thật lòng thích, nếu không cũng không đến mức hao tâm tổn trí tiếp cận.

Nghĩ đến đây, Giang Dĩ Huy dịu dàng nói: “Anh sẽ không nói cho bất kỳ ai, anh tới đây chỉ để nói cho em biết, anh có thể giúp em.”

Lâm Tử Nhiên hoàn toàn chết lặng: “Rốt cuộc ngày này vẫn đến…”

Hệ thống: “Vậy cậu muốn nhận sự giúp đỡ của hắn sao?”

Lâm Tử Nhiên: “Đương nhiên, là không!”

Chính mình không phải ăn no mà muốn Giang Dĩ Huy tới trợ giúp, người này cũng không phải là không cầu hồi báo đâu, gã chỉ muốn lợi dụng mình để đả kích Hàn Thâm mà thôi.

Tuy rằng Hàn Thâm hiếp bức và cưỡng chế, nhưng hắn là một người coi tiền như rác, xuất lực ra tiền lại càng xuất sắc, chưa từng nghĩ tới việc lấy được thứ gì từ cậu.

Hưm, đối lập như vậy, vẫn là Hàn Thâm tốt hơn một chút.

Phi phi, chính mình đang nghĩ cái gì!

Đều là đại phôi đản không đi theo cốt truyện, không một ai tốt cả!

Thấy Lâm Tử Nhiên thất thần, Giang Dĩ Huy nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, nói: “Hàn Thâm thế mà lại dùng loại thủ đoạn đê tiện này để uy hiếp em, là anh không nghĩ tới, anh thật sự rất sợ hắn lại tiếp tục làm tổn thương đến em..”

Lâm Tử Nhiên lộ ra thần sắc đề phòng, châm chọc nói: “Anh thật sự quan tâm đến tôi sao? Giang tổng cũng không phải là người bình thường, lại ngụy trang thân phận để tiếp cận tôi, khiến tôi đây rất khó tin ý tốt của anh.”

Giang Dĩ Huy đối với sự phản ứng của Lâm Tử Nhiên đã sớm đoán được, lập tức tiến hành phản kích, giọng nói nhu hòa nói: “Anh thừa nhận việc trước kia anh làm là không đúng, nhưng anh thật sự thích em, sợ em mất tự nhiên chứ không phải cố ý giấu giếm... Hơn nữa, nếu anh có ý đồ khác, có thể nhận được ích lợi gì từ em chứ?”

Tôi biết nè, anh muốn lợi dụng tôi để đả kích Hàn Thâm, đây là kế hoạch của anh! —— Nhưng Lăng Nam không nên biết điều này.

Lăng Nam là một anh thanh niên hai bàn tay trắng, ít nhất ở mặt ngoài là vậy, toàn thân cậu chẳng có gì đáng giá để Giang Dĩ Huy mưu đồ.

Lâm Tử Nhiên rơi vào trầm tư, chình mình nên từ chối như thế nào đây?

Đây rõ ràng là tuyến tình cảm của vai chính thụ, bây giờ lại biến thành chính mình đấu trí đấu dũng với vai phản diện, tức giận ghê nơi...

Giang Dĩ Huy bất đắc dĩ cười, chậm rãi nói: “Anh biết hiện tại có lẽ em không tin tưởng anh, nhưng anh vẫn muốn nói, anh thật lòng muốn giúp em, bởi vì anh không thể nhìn em tiếp tục bị hắn hiếp bức, không thể ngồi yên mặc kệ. Hơn nữa, anh giúp em cũng không phải muốn em nhất định phải đáp ứng với anh cái gì, anh chỉ muốn làm điều gì đó cho em, em hoàn toàn không cần mang gánh nặng tâm lý.”

Lâm Tử Nhiên lâm vào trầm mặc, thật là vai phản diện thâm tình chân thành, chính nghĩa lẫm nhiên!

Lời này có tiến có lùi, không chê vào đâu được, nhất thời không biết nên từ chối như thế nào.

Lúc này cậu thật ra có chút lý giải Thư Gia Ngôn, Giang Dĩ Huy là một con cáo già xảo quyệt, Thư Gia Ngôn ngây thơ đơn thuần, cho nên rất dễ tin tưởng đối phương, bắt lấy đối phương như cọng rơm cứu mạng.

Lâm Tử Nhiên cảm thấy đầu to ra, trong lòng chợt lóe một ý tưởng, bế tắc được giải, tại sao cậu phải rối rắm như vậy?

Quản anh ba hoa chích chòe nói lời êm tai làm gì, không tin chính là không tin! Là Giang Dĩ Huy không đáng tin trước, dựa vào cái gì mà mình bị dăm ba câu của hắn đả động? Anh nói thích tôi thì là thích tôi à?

Anh nói muốn giúp tôi thì chính là muốn giúp tôi sao?

Anh nói cái gì tôi cũng tin, bộ nhìn tôi giống như một tên ngốc lắm sao?!

Hàn Thâm cũng không phải là bá tổng có tiền có thế, tên nghèo hèn như cậu còn không thoát khỏi hắn, ai dám chắc anh không phải là một Hàn Thâm khác, có khi thoát khỏi hang hổ lại vào hang sói thì sao? Sau khi bị lừa gạt, Lăng Nam hẳn là càng cảnh giác hơn với anh mới đúng, sao có thể tùy tiện mắc mưu bị lừa lần nữa? Cũng chỉ có tiểu bạch hoa như Thư Gia Ngôn mới tin.

Thói đời ngày sau, nhân tâm hiểm ác!


Lâm Tử Nhiên đột nhiên giãy giụa, lạnh lùng nói: “Lời Giang tổng nói xác thật làm người động lòng, nhưng tôi không tin anh, anh không cần đến tìm tôi nữa!”

Giang Dĩ Huy nao nao, nhìn chăm chú vào hai tròng mắt tràn đầy phẫn nộ của thanh niên, bên trong ánh mắt là vẻ lạnh băng xen lẫn tia đề phòng, hiển nhiên không có nửa phần thích hắn.

Điều này thực sự làm hắn ngoài ý muốn.

Lúc trước hắn đã điều tra Lăng Nam cẩn thận, bất quá chỉ là một người trẻ tuổi mới bước chân vào xã hội, tính cách có chút xúc động lỗ mãng, còn hơi ngây thơ nhiệt huyết. Bởi vì xuất đầu giúp bạn trai mà vô tình đắc tội Hàn Thâm, ngược lại bị Hàn Thâm uy hiếp lưu lại bên người, bị bắt chia tay với bạn trai âu yếm... Theo lý thuyết người bình thường nào gặp phải chuyện như thế này đều cảm thấy vô cùng bất lực.

Giang Dĩ Huy cho rằng Lăng Nam ở trong tình cảnh khó khăn như vậy, chỉ cần hắn đưa tay giúp đỡ, nhất định cậu sẽ do dự, không có khả năng trực tiếp từ chối hắn một cách dứt khoát.

Chẳng lẽ cậu ta thích Hàn Thâm?

Đúng là Hàn Thâm rất giàu có, thoạt nhìn cũng động chân tình với Lăng Nam, nếu Lăng Nam thích hắn ta, cũng có khả năng xảy ra.

Đầu năm nay ai mà không thích tiền?

Giang Dĩ Huy nghĩ đến đấy liền nhíu mày, dùng giọng nói mất mát nói: “Em, thích hắn sao?”

Lâm Tử Nhiên nói: “Chuyện đó không liên quan đến anh.”

Giang Dĩ Huy bình tĩnh nhìn cậu, giống như muốn nhìn thấu cậu đang nghĩ gì.

Ánh mắt thanh niên trong trẻo kiên định, tuy rằng cậu không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận. Kỳ thực trước đó cậu không ngần ngại phủ nhận mối quan hệ yêu đương, Giang Dĩ Huy liền cho rằng Lâm Tử Nhiên không thích Hàn Thâm, trực giác của hắn luôn đúng.

Hiện tại hắn vẫn không thay đổi ý nghĩ này.

Thanh niên không bị mê hoặc hay bị dao động, cậu thật sự không thích không để ý tới Hàn Thâm, nhưng mặc dù như vậy, cũng không phải vì tuyệt vọng bất lực mà cái gì cũng có thể thử, cậu vẫn bảo trì được sự cảnh giác và nội tâm bình tĩnh... Bản thân hắn, dường như đã nhìn lầm rồi.

Tuy rằng luôn là đối thủ nhưng không thể không nói, Hàn Thâm luôn có ánh mắt nhìn người.

Tầm mắt Giang Dĩ Huy dừng ở trên môi, trên cổ thanh niên; từ góc độ này có thể mơ hồ nhìn thấy loạt dấu vết dưới vạt áo... Xem ra tối hôm qua vừa bị Hàn Thâm hưởng dụng qua.

Tiểu gia hỏa đáng yêu như vậy, đáng tiếc lại bị Hàn Thâm phát hiện trước.

Giang Dĩ Huy có chút ghen tị, ánh mắt thoáng tối sầm, bước đến gần Lâm Tử Nhiên, nhẹ giọng nói: “Không tin cũng không sao, anh sẽ chứng minh cho em xem, anh chỉ là muốn giúp em thôi.”

Hắn dựa vào rất gần rất gần, khoảng cách như này giống như muốn hôn lên môi cậu vậy.

Lâm Tử Nhiên cực khẩn trương, cậu nói: “Anh có thể buông tay ra...”

Lời còn chưa nói xong, liền nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng quát lớn, giọng nói trầm thấp của Hàn Thâm ẩn chứa tia tức giận: “Giang Dĩ Huy.”

Đây là phẫn nộ đến mức gọi thẳng tên họ.

Giang Dĩ Huy nhướn mày, cười nói: “Hàn tổng tới rồi.”

Hàn Thâm trầm giọng nói: “Buông tay ra.”

Giang Dĩ Huy chẳng những không buông, ngược lại càng ôm chặt hơn, khiêu khích nói: “Nếu tôi không buông, anh có thể làm gì được tôi?”

Đôi mắt đen nhánh của Hàn Thâm u ám, cằm căng chặt, đột nhiên tiến lên một bước đấm một quyền vào mặt Giang Dĩ Huy!

Toàn thân Giang Dĩ Huy căng thẳng, hắn ta vốn đã sớm chuẩn bị, bỗng dưng buông tay ra né tránh!

Hai người lập tức xông vào đánh nhau!

Lâm Tử Nhiên cuối cùng cũng thoát khỏi Giang Dĩ Huy, nhưng khi nhìn thấy hai người trước mặt đánh nhau, cái trán ẩn ẩn phát đau, cả người như chết lặng.

Lâm Tử Nhiên: “Cảnh tượng này, sao lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ..”

Hệ thống: “…..”

Lâm Tử Nhiên: “Tôi thực sự cảm thấy mấy người phải kiểm tra chỗ này, tôi hoài nghi mấy NPC có vấn đề.”

Hệ thống: “Ừm...”

Lâm Tử Nhiên yên lặng tự hỏi, thế giới thứ nhất đến thế giới thứ hai rồi thế giới thứ ba... Hình như chỉ có thế giới thứ tư là không xảy ra? Nhưng trong thế giới kia, vai phản diện mưu phản rồi trực tiếp xử lý vai chính công luôn.

Aaaa, rốt cuộc cậu đã trải qua những gì! Từ ban đầu bám sát cốt truyện, nỗ lực nghiêm túc muốn hoàn thành nhiệm vụ, cố gắng bảo trì khoảng cách với nhóm vai chính, nôn nóng không hy vọng bọn họ đánh nhau... Cho đến khi biến thành nhìn thấy vai chính công và vai phản diện đánh nhau vì cậu, từ bảo trì khoảng cách cho đến người đứng xem mang tâm thái lạnh nhạt vô tình?


Làm thế nào mà cậu biến hiện tại thành cái dạng này rồi?

Lâm Tử Nhiên cảm thấy bản thân mình đã thay đổi.

Từ một người chơi mới đầy nhiệt huyết và tràn ngập đam mê, dần biến thành một người chơi Phật hệ tê liệt.

Chờ cậu lấy lại tinh thần khi đi vào cõi thần tiên, thì hai người kia đã ngừng tay.

Ừm, có vẻ như không cần mình khuyên can, thật tốt.

Tuy vốn dĩ cậu cũng không có ý muốn khuyên can.

Giang Dĩ Huy chỉnh lại cổ áo của mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Thâm, ngữ khí châm chọc nói: “Cậu ấy vốn không thích anh, tôi khuyên Hàn tổng một câu, dưa hái xanh không ngọt, như vậy không có kết cục tốt.”

Hàn Thâm lạnh lùng nói: “Tôi đây cũng khuyên anh một câu, tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác.”

Giang Dĩ Huy không tránh né, ánh mắt kiên định, nói năng khí phách: “Chỉ cần cậu ấy không phải tự nguyện, tôi sẽ không từ bỏ.”

Con ngươi Hàn Thâm co rút lại, khuôn mặt lạnh như hàn băng.

Giang Dĩ Huy vỗ vỗ ống tay áo, lộ ra một ánh mắt ôn nhu với Lâm Tử Nhiên, nói: “Nếu cần anh giúp đỡ, bất cứ lúc nào có thể liên hệ với anh.”

Nói xong xoay người bỏ đi.

Khuôn mặt Hàn Thâm căng chặt, tuy nhìn như Giang Dĩ Huy tạm thời thoái nhượng, nhưng Hàn Thâm không cho rằng gã bỏ cuộc.

Hơn nữa dưới đáy lòng hắn giờ khắc này, bỗng sinh ra cảm giác bất an xưa nay chưa từng có.

Cảm giác bất an này là gì?

Lời Giang Dĩ Huy nói, khiến hắn không cách nào tiếp tục lừa mình dối người được nữa, đó chính là —— hắn dùng thủ đoạn đê tiện để giữ lại người này bên cạnh mình.

Hắn không thể không thừa nhận, chinh mình sợ hãi mất đi người này.

Bởi vì Lâm Tử Nhiên cũng không thích hắn, cậu có thanh mai trúc mã âu yếm, vì mình cưỡng ép nên mới không thể không khuất tùng chính mình.

Hàn Thâm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Tử Nhiên.

Khuôn mặt thanh niên bình tĩnh lãnh đạm đứng ở nơi đó, như thể trò khôi hài vừa rồi không liên quan gì đến cậu.

Hàn Thâm bên cạnh nắm lấy bàn tay cậu hắn, mở miệng, khàn giọng nói: “Không thể tin Giang Dĩ Huy.”

Lâm Tử Nhiên thầm nghĩ, đương nhiên là tôi biết không thể tin tưởng Giang Dĩ Huy, nhưng ít nhất nhìn từ tình hình hiện tại, thoạt nhìn anh còn quá mức hơn Giang Dĩ Huy ấy chứ, cho nên tôi không có lý do gì ngoan ngoãn nghe lời anh nói.

Lâm Tử Nhiên trầm tư một lát, sau đó nhẹ giọng mở miệng: “Tôi về trước”

Đáy mắt Hàn Thâm lạnh lẽo nhìn thanh niên, trong lòng bất an càng thêm mãnh liệt, hắn không biết Giang Dĩ Huy đã nói gì với thanh niên, nhưng đơn giản mấy câu ‘anh thích em, muốn giúp em’ linh tinh..

Ở trong mắt em, gã đến để cứu vớt em..

Đúng không?

Hàn Thâm đột nhiên bắt lấy cánh tay Lâm Tử Nhiên.

Lâm Tử Nhiên quay đầu, đối diện với hai tròng mắt đen nhánh của hắn, mày nhíu lại: “Anh muốn nói gì?”

Hàn Thâm đột nhiên kéo mạnh, đặt Lâm Tử Nhiên trực tiếp lên thân cây, một tay đặt sau gáy cậu, cúi đầu hôn xuống môi cậu.

Thanh niên mở to hai mắt, có chút mờ mịt nhìn hắn; Hàn Thâm nhớ tới rất nhiều chuyện, ánh mắt khẽ nhu hòa, không chút do dự gia tăng nụ hôn sâu.

Lâm Tử Nhiên có chút buồn bực, nhưng đã thành quen, hất tay liền muốn rời đi.

Môi Hàn Thâm khẽ mấp máy: “Anh..”

Hắn muốn nói, kỳ thực anh thích em.


Anh sẽ không tiếp tục uy hiếp em nữa, cũng sẽ không đối với em như vậy, em được tự do... Nhưng những lời này tới bên môi, lại không cách nào thốt nên lời, bởi vì trong lòng hắn biết rõ, nếu chính mình nói ra, người này, có lẽ sẽ rời đi không quay đầu nhìn lại.

Em ấy sẽ khịt mũi coi thường tâm ý của mình.

Cho nên, mình không cách nào nói được.

Hầu kết Hàn Thâm hơi lăn lộn, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Ngày mai chúng ta sẽ trở về.”

Lâm Tử Nhiên nhìn hắn, không nói gì.

Lâm Tử Nhiên: “Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng hắn muốn tỏ tình..”

Hệ thống: “Cậu không hy vọng hắn tỏ tình sao?”

Lâm Tử Nhiên hơi thổn thức: “Nếu hắn thật sự tỏ tình, vậy pháo hữu cũng chưa đến, quan hệ của chúng tôi là ‘cưỡng ép và bao dưỡng’! Tôi không mắc hội chứng Stockholm, có thể đi thì cớ gì không đi..”

Hệ thống: “……”

Mặc dù Lâm Tử Nhiên cảm thấy Hàn Thâm có lẽ có chút thích cậu, vì ở mỗi thế giới đều có người không thể hiểu được mà thích cậu... Nhưng chỉ cần không đâm thủng tầng giấy cửa sổ, mối quan hệ giữa bọn họ sẽ không thay đổi.

Bởi vì ngoài ý muốn xảy ra việc Giang Dĩ Huy, “chuyến công tác” kết thúc trước thời hạn, Hàn Thâm đưa Lâm Tử Nhiên trở về vào ngày hôm sau.

………………

Thư Gia Ngôn làm việc ở công ty mới, gần đây mới nhận tiền lương và tiền thưởng đầu tiên, tiền lương vô cùng khả quan, thậm chí còn cao hơn khi làm việc ở công ty Hàn Thâm lúc trước.

Tuy rằng công ty của Hàn Thâm có quy mô lớn, nhưng lúc đó y chỉ là một viên chức bình thường ở tầng thấp nhất.

Nhưng ở đây thì khác, y được lãnh đạo coi trọng, trong khoảng thời gian ngắn lên như diều gặp gió, lãnh đạo hứa hẹn sau ba tháng sẽ suy xét thăng chức cho y... Điều này đối với người mới vào công ty thời gian ngắn, người trẻ tuổi làm việc chưa đến một năm mà nói, cơ hồ là nằm mơ cũng cười tỉnh.

Thư Gia Ngôn gõ gõ cửa, đẩy văn phòng tổng giám đốc ra, cười nói: “Trương tổng, đây là bản kế hoạch mới nhất, mời ngài xem qua.”

Trương tổng nhìn kỹ xem xét bản kế hoạch, làm việc xác thực không tồi, nội dung kín đáo rất có ý sáng tạo, đối với một người mới tốt nghiệp chưa lâu mà nói, đã vô cùng ưu tú, còn tốt hơn những gì ông ta dự tính... Điều này khiến tâm tình ông ta thoáng hiện vẻ vui mừng.

Hàn Thâm là cổ đông lớn nhất của công ty này, lúc trước khi Thư Gia Ngôn tới phỏng vấn, Hàn Thâm lấy danh nghĩa nhà đầu tư nên Trương tổng phải tới tiếp đón, ý muốn lưu lại người này.

Hàn tổng tự mình mở miệng, chuyện này nhất định phải làm tốt, cho dù Thư Gia Ngôn là phế vật, chính mình cũng phải cung phụng thật tốt; huống chi Thư Gia Ngôn không phải phế vật, điều này đối với Trương tổng mà nói chính là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Trương tổng nhìn thanh niên trước mặt.

Bộ dáng thanh niên thanh tú ôn hòa, sạch sẽ, làn da trắng nõn, khuôn mặt thoạt nhìn không quá kinh diễm nhưng rất ưa nhìn, bất quá thân phận của y một nghèo hai trắng, không có gì cả. Thấy thế nào cũng không giống thân thích của Hàn Thâm, như vậy... Chẳng lẽ là tình nhân bé nhỏ của Hàn Thâm?

Cho nên Hàn Thâm mới vì y mà phá lệ mở miệng cầu mình chiếu cố?

Nghĩ đến đây ánh mắt Trương tổng càng thêm nhu hòa, Hàn Thâm đem người giao cho ông đó chính là cho ông mặt mũi, chính mình nhất định phải chiếu cố thật tốt. Thư Gia Ngôn làm việc không tồi, tính cách lại hoạt bát vui vẻ, chính mình phá cách đề bạt cũng không tính là sốt ruột.

Chỉ là bản thân đã thử y mấy lần, tuy Thư Gia Ngôn còn trẻ, nhưng nói chuyện tích thủy bất lậu, chưa từng biểu lộ ra nửa phần quan hệ với Hàn Thâm, thoạt nhìn thật sự không biết gì cả... Điều này làm Trương tổng có chút không xác định được, lẽ nào Hàn Thâm không nói cho Thư Gia Ngôn biết sao?

Bất quá Trương tổng cẩn thận nghĩ nghĩ, ông cảm thấy, hẳn là Thư Gia Ngôn vẫn chưa biết.

Xét cho cùng, vào xã hội, nên biết bầu trời không bao giờ rớt xuống bánh có nhân.

Huống chi thoạt nhìn Thư Gia Ngôn cũng không phải đồ ngốc.

Ông cười nói với Thư Gia Ngôn: “Cậu làm rất tốt, cứ làm như vậy đi.”

Thư Gia Ngôn khẽ mỉm cười: “Vâng.”

Y trở lại văn phòng của mình, ôn hòa chào hỏi các đồng nghiệp, lại bắt đầu một ngày làm việc lu bù. Là một tân nhân được coi trọng, vì mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, buổi chiều Thư Gia Ngôn còn mời mọi người uống cà phê.

Mặc dù có một số người ghen tị với y, không quen nhìn y có đãi ngộ đặc biệt, nhưng đa số người đều tiếp nhận Thư Gia Ngôn.

Dù sao cũng là người có hậu đài, không ghen ghét được thì không bằng nhân cơ hội đánh quan hệ tốt.

Nhìn Thư Gia Ngôn là biết sắp được thăng chức!

………………

Xe của Giang Dĩ Huy ngừng ở dưới lầu công ty công nghệ.

Hắn cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định đi đến đây.

Ngày đó Lâm Tử Nhiên kiên quyết từ chối khiến Giang Dĩ Huy hiểu rõ, muốn lừa Lâm Tử Nhiên rời khỏi Hàn Thâm là việc không có khả năng; hơn nữa WeChat bị xóa, số điện thoại bị kéo vào danh sách đen, Hàn Thâm quản rất chặt, thậm chí hắn không có cơ hội tới gần Lâm Tử Nhiên một bước.

Nhưng có người, có lẽ sẽ đánh vỡ cục diện này.

Giang Dĩ Huy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tới thời gian tan tầm, trước cửa công ty, mọi người lục tục đi ra ngoài.

Cuối cùng một thanh niên thanh tú đi ra, y mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, thoạt nhìn sạch sẽ thoải mái thanh tân, đây là bạn trai cũ của Lăng Nam, cũng là người mà cậu chân chính yêu.


Giang Dĩ Huy trầm tư một lát, sau đó đẩy cửa xe bước xuống, ngăn cản Thư Gia Ngôn sắp rời khỏi.

Thư Gia Ngôn nghi hoặc nhìn hắn: “Anh là ai?”

Giang Dĩ Huy khẽ mỉm cười, đưa danh thiếp của mình ra, nói: “Tôi muốn nói với cậu một số chuyện về Lăng Nam.”

Thư Gia Ngôn rũ mắt nhìn danh thiếp, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, khách khí cung kính nói: “Giang tổng nhận thức Lăng Nam?”

Giang Dĩ Huy cười nhẹ: “Đúng thế.”

Thư Gia Ngôn dường như không muốn nói đến Lăng Nam, nhàn nhạt nói: “Chúng tôi đã chia tay, và tôi cũng không muốn biết chuyện của hắn.”

Giang Dĩ Huy nhìn y, không buông tha bất luận biểu tình biến hóa gì trên mặt y. Thoạt nhìn người này thật sự buông xuống đoạn cảm tình kia, nhưng mà, rốt cuộc là bởi vì phản bội đau khổ nên buông tay, hay là bởi vì vốn dĩ ngay từ đầu đã không quan tâm đến.

Đối với Giang Dĩ Huy mà nói, đó mới là điều quan trọng nhất.

Tìm được Thư Gia Ngôn, vạch trần chân tướng —— rốt cuộc chính mình thắng ván cược này, hay là mình và Hàn Thâm cùng rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương.

Hắn chỉ có thể đánh cược một keo.

Dù sao kết quả xấu nhất, bất quá là hắn và Hàn Thâm đều không chiếm được, không phải sao?

Nghĩ đến đây, Giang Dĩ Huy khẽ nhếch khóe môi, ngữ điệu thong thả: “Không, tôi cảm thấy hẳn là cậu sẽ muốn biết.”

Thư Gia Ngôn khó hiểu nhìn hắn.

Giang Dĩ Huy nói từng chữ một: “Cậu ấy chưa từng nghĩ tới muốn phản bội cậu, là Hàn Thâm uy hiếp cậu ấy, những gì cậu có hiện giờ, bất quá là hắn ép dạ cầu toàn giúp cậu đổi lấy, nếu cậu đã biết những điều này —— còn có thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ hết thảy hay sao?”

Đôi mắt Thư Gia Ngôn chậm rãi trợn to, sắc mặt trở nên tái nhợt, lộ ra vẻ mặt khổ sở không dám tin, lẩm bẩm nói: “Làm, làm sao có thể...”

Giang Dĩ Huy bình tĩnh nhìn y, trên môi nở một nụ cười, chậm rãi nói: “Tôi đến đây để giúp các cậu.”

………………

Lâm Tử Nhiên ngáp một cái, từ trên giường bò dậy, chuẩn bị đến công ty đi làm.

Cậu đã nghỉ ngơi một thời gian rồi, còn tiếp tục ở nhà nữa sẽ mốc meo lên mất, nghĩ nghĩ vẫn nên tiếp tục đi làm. Một bên rửa mặt một bên phun tào cùng hệ thống, tốc độ mấy người kiểm tra đối chiếu sự thật quá chậm!

Lâm Tử Nhiên vào công ty, sau khi trở về từ chuyến công tác, cậu tận lực tránh mặt Hàn Thâm hết mức có thể, bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái.

Nghĩ đến rất nhiều chuyện, cậu không khỏi thở dài.

Bất quá cậu thật nhanh nghĩ thông suốt!

Kỳ thật Hàn Thâm không tỏ tình cũng không sao cả. Nếu hắn muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ bao dưỡng thì chính mình cứ tiếp tục trộn lẫn; nếu hắn thật sự muốn tỏ tình với mình, ý đồ muốn thay đổi mối quan hệ, vậy mình chỉ có thể bỏ của chạy lấy người, cùng lắm là đổi chỗ ở khác. Nói vậy là hệ thống bên kia sẽ sớm có kết quả.

Chính mình cuối cùng cũng phải rời đi, lại không cần làm theo nhiệm vụ cốt truyện, không có khả năng cùng Hàn Thâm chơi tiết mục từ cưỡng ép yêu biến thành chân ái, duy trì nguyên trạng là trình độ cao nhất mà cậu có thể tiếp thu.

Mấy ngày nay Hàn Thâm cũng rất bận, hoặc có lẽ, kỳ thực hắn cũng đang lảng tránh chính mình?

Nếu là vậy, thì mọi người cùng vui.

Giữa trưa Lâm Tử Nhiên đang nhàn nhã ăn cơm trưa ở nhà ăn, em gái thư ký lại đi tới, do dự hồi lâu mới nói: “Anh Lăng, có chuyện em không biết có nên nói với anh hay không..”

Lâm Tử Nhiên nghi hoặc nhìn cô nàng.

Em gái thư ký nhỏ giọng nói: “Bạn trai cũ của anh lại đến nữa, nháo muốn gặp anh, nhưng bảo an không cho hắn vào, hiện tại hắn canh ở cửa công ty, đã đợi hơn một giờ, rất nhiều người nhìn thấy…”

Lâm Tử Nhiên: “…..”

Sao lại thế? Chẳng lẽ sau khi Thư Gia Ngôn trở về, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy buông tha cho tên tra nam như mình là quá tiện nghi, cho nên lấy hết dũng khí chính thức tới xé rách mặt?!

Không thể nào…

Lâm Tử Nhiên xoa xoa cái trán, cảm thấy thực sự đau đầu không thôi, cậu thật sự không muốn tiếp tục trộn lẫn loại sự tình này.

Nhưng Thư Gia Ngôn đã nháo tới cửa, thái độ rõ ràng chấp nhất, nếu chính mình không ra mặt, cứ để y canh giữ ở bên ngoài, làm rùa đen rút đầu không ra cũng không được!

Aiz, duỗi đầu một đao chặt đầu, Lâm Tử Nhiên khẽ cắn môi, quyết định đối mặt với vấn đề!

Cậu đứng dậy đi xuống lầu, vừa bước ra khỏi cửa công ty thì nhìn thấy một thanh niên thanh tú đang đứng ở đằng xa.

Lâm Tử Nhiên nhíu mày, thở dài đi qua.

Cậu nói: “Anh biết là anh xin lỗi em, hôm nay em có chuyện gì thì nói một lần cho xong đi, chỉ cần anh làm được, anh đều có thể đáp ứng..”

Lời còn chưa dứt, liền thấy Thư Gia Ngôn đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy cậu, giọng nói nghẹn ngào: “Thực xin lỗi, em biết hết rồi...”

Lâm Tử Nhiên: “….”

****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui