Lâm Tử Nhiên cứng ngắc xoay người lại, đối diện với hai tròng mắt đen nhánh thâm thúy của Hàn Thâm.
Em gái thư ký nhanh chóng bỏ chạy.
Chỉ còn lại Lâm Tử Nhiên và Hàn Thâm hai mặt nhìn nhau.
Lâm Tử Nhiên quả thực hoài nghi cô nàng này tới đào hố chính mình.
Bất quá…
Chính mình khẩn trương như vậy để làm gì?!
Cậu nói cũng không sai, vốn dĩ cậu và Hàn Thâm đâu phải mối quan hệ yêu đương, nhận 50 vạn không phải giao dịch PY thì cái gì mới là giao dịch PY?!
Lúc này Hàn Thâm cũng không yêu chính mình, cậu có cảm giác hắn bao dưỡng chính mình là bởi vì có chút hứng thú mà thôi, ngoại trừ mối quan hệ thể xác thì trên cơ bản hai người không có giao tiếp gì ngoài ăn cơm và làm việc, thật sự không có gì nhiều!
Chính mình thân là tình nhân bé nhỏ, nếu tự chủ trương nói với bên ngoài đây là mối quan hệ yêu đương thì mới làm cho kim chủ không cao hứng đi?
Lâm Tử Nhiên bình tĩnh lại, may mà vừa rồi chính mình phủ nhận!
Bất quá tâm trạng cậu vẫn không tốt lắm, lời em gái thư ký nói tương đương gõ cho cậu một hồi chuông cảnh báo. Cậu hoài nghi bản thân mình gần đây quá thoải mái nên sinh ra lơi lỏng, thế cho nên rõ ràng là mối quan hệ bị bao dưỡng, lại khiến người khác hiểu nhầm thành đang yêu đương! Cho dù gần đây mình diễn không nghiêm túc, nhưng tạo cho người khác ảo giác nghiêm trọng như vậy... Đây là điều nhục nhã đối với một diễn viên!
Lâm Tử Nhiên tự cảnh tỉnh bản thân.
Cậu liếc nhìn Hàn Thâm một cái, biểu tình thập phần lãnh khốc vô tình: “Hàn tổng.”
Hàn Thâm nhìn Lâm Tử Nhiên, bộ dáng thanh niên hiển nhiên không vui, thái độ mấy ngày nay vốn dĩ có chút hòa hoãn lại trở nên lãnh đạm xa cách như lúc ban đầu; xem ra em ấy thật sự không thích mình, chẳng qua sợ bị người khác hiểu lầm, em ấy khó chấp nhận như vậy…
Hàn Thâm mím chặt đôi môi mỏng.
Tuy câu nói kia của Lâm Tử Nhiên không có gì sai, nhưng chỉ cần nghĩ đến người này không chút do dự mà phủ nhận cùng với vẻ mặt ‘không có khả năng’, hắn liền cảm thấy lồng ngực nặng nề, vô cớ có chút khó chịu.
Hàn Thâm liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên một cái, ánh mắt lạnh lùng, bỗng dưng xoay người rời đi.
Lâm Tử Nhiên: “……”
Vốn dĩ cậu cũng chuẩn bị đi... Ai mà biết Hàn Thâm đi nhanh hơn, hơn nữa bộ dáng trông rất là không vui.
Bất quá, anh tức giận cái gì nha?
Chẳng lẽ anh còn muốn tôi thừa nhận???
Vậy không khỏi quá buồn cười.
Lâm Tử Nhiên sờ sờ đầu của mình, tâm tư bá tổng cậu vĩnh viễn không đoán ra, có lẽ cậu không cùng mạch não với hắn.
Lâm Tử Nhiên lắc đầu, tiếp tục đi nhà ăn kiếm cơm, vừa ăn vừa tán dóc với hệ thống.
Lâm Tử Nhiên: “Tôi nghi ngờ lúc trước tôi quá dễ nói chuyện, biểu hiện quá mức thuận theo, không thể hiện ra sự bất mãn và phẫn nộ đối với Hàn Thâm cho nên mới khiến người khác nghĩ rằng chúng tôi đang yêu nhau.”
Hệ thống: “...Ừm, chắc là vậy.”
Lâm Tử Nhiên không khỏi nhíu mày, nói thật, bị người hiểu lầm cũng không sao, chỉ là có chút không vui, mấu chốt là cậu lo lắng Hàn Thâm nhìn ra vấn đề.. OOC mới là phiền phức nhất, như vậy trước tiên chính mình chỉ có thể rời khỏi.
Rốt cuộc người Lăng Nam thích là Thư Gia Ngôn, sao có thể dễ dàng tiếp nhận người khác? Còn ở dưới tình huống nửa cưỡng bách?
Nhưng nếu cậu diễn quá lố, diễn hơi kháng cự một chút, chẳng lẽ phải giống như Thư Gia Ngôn trong nguyên tác? Thời thời khắc khắc nhắc nhở Hàn Thâm chính mình không yêu hắn, lúc ‘bạch bạch bạch’ cũng nháo như là đánh nhau, đủ các loại tình tiết ngược tâm ngược luyến ngược thân…
Vậy cũng quá vất vả, quá mệt mỏi rồi!
Quả thực là tra tấn đối với mỗi người!
Không cần thiết, thật sự không cần thiết…
Cậu không phải tiểu bạch hoa vai chính thụ, bị bắt ép theo Hàn Thâm đã rất bất đắc dĩ; tất cả đều do NPC làm cốt truyện sụp đổ, còn muốn cậu đi theo cốt truyện vai chính thụ thì cậu thực sự không làm được.
Nhưng làm thế nào để nắm chắc được độ thích hợp, điều này thực sự làm khó Lâm Tử Nhiên, nếu không phải em gái thư ký nói ra câu kia, cậu vẫn luôn cảm thấy tình trạng hiện tại rất tốt.
Không tính là thích Hàn Thâm, nhưng không phải phản kháng mà không biết tự lượng sức mình, đã là người trưởng thành nên thức thời một chút, đối với ai cũng có thể nhẹ nhàng một chút.
Nếu đáp ứng làm tình nhân thì không cần thiết quá làm ra vẻ.
Nhưng mà..
Nếu ở trong mắt người khác chính mình và Hàn Thâm đang yêu nhau, vậy có phải chứng tỏ thái độ của mình quá tốt rồi không.. Hàn Thâm sẽ không cảm thấy chính mình dục cự còn nghênh, đã bị tiền tài và nhan sắc của hắn mê hoặc rồi đi!
Lâm Tử Nhiên nghĩ tới đủ loại khả năng, hận mình không thể chui đầu xuống đất.
Không khỏi cảm thấy điều này quá ngại ngùng xấu hổ! Lâm Tử Nhiên hạ quyết tâm rằng hôm nay không gặp Hàn Thâm nữa! Ai tới gọi cậu thì cậu đều không đi!
Ai mà biết……
Một buổi trưa trôi qua...
Hôm nay không có ai đến tìm...
Lâm Tử Nhiên: “Tâm tổng tài như kim đáy biển..”
Hệ thống: “Nếu không thì đừng nghĩ nhiều về nó nữa? Tùy tiện chơi thôi, bên này chúng tôi vẫn đang điều tra nguyên nhân, sẽ nói cho cậu biết khi có kết quả.”
Lâm Tử Nhiên: “Được rồi..”
………………
Hàn Thâm ngồi trong văn phòng, nhắm mắt trầm tư.
Hắn phải thừa nhận rằng khi Lâm Tử Nhiên phủ nhận bản thân đang yêu đương, kỳ thực trong lòng hắn rất là thất vọng, chỉ là.. Hắn có tư cách gì mà thất vọng?
Bọn họ vốn dĩ không phải mối quan hệ yêu đương.
Quan hệ bao dưỡng, thân phận tình nhân, kỳ hạn mấy tháng, không cần cậu ấy chia tay… Tất cả đều do chính mình định ra.
Là chính mình dùng thủ đoạn cường thế vừa đe dọa vừa dụ dỗ khiến thanh niên vô lực phản kháng mà khuất phục chính mình, khiến cậu không thể không trở thành tình nhân của mình. Quan hệ như vậy, đừng nói yêu nhau, ngay cả cam tâm tình nguyện cũng chưa tới.
Trên môi Hàn Thâm nở một nụ cười cay đắng.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, môi mỏng mím chặt, đáy mắt u ám tràn đầy cố chấp. Nếu như ban đầu chỉ là có chút hứng thú, chỉ là muốn tới gần, chỉ là có chút tò mò, rồi cảm thấy mới mẻ, cảm thấy thú vị, cho đến khi nảy sinh ham muốn.
Vì vậy hiện tại hắn mới hiểu rõ, bản thân mình muốn có được người này.
Không chỉ là người yêu của nhau, không chỉ là kỳ hạn mấy tháng… Mà là mãi mãi ở bên nhau, cứ như vậy giữ cậu ở lại bên cạnh mình.
Sẽ không buông tay đưa cậu cho Thư Gia Ngôn nữa.
Lâm Tử Nhiên ngáp một cái, nhíu mày đổi tư thế khác.
Mặc dù trong phòng nghỉ cũng có ghế sô pha, nhưng không thoải mái bằng ghế sô pha trong văn phòng của Hàn Thâm, cũng không có giường nệm để ngủ, thật tức giận! Nếu không phải cả ngày Hàn Thâm đều nghĩ tới sờ soạng cậu, cậu có thể tiếp tục ăn vạ trong văn phòng Hàn Thâm rồi!
Nghĩ đến đây, Lâm Tử Nhiên nghiến răng nghiến lợi.
Lại còn bị hiểu nhầm thành mối quan hệ yêu đương nữa chứ..
Tâm trạng hôm nay thật không tốt!
Lâm Tử Nhiên nhìn nhìn thời gian, đã gần 6 giờ, giờ này là Hàn Thâm phải dẫn cậu ra ngoài ăn tối..
Cơm nước xong là tới thời gian vận động hài hòa đáng xấu hổ.
Ngày thường Lâm Tử Nhiên không cảm thấy gì, nhưng cứ nghĩ tới lời em gái thư ký nói hôm nay liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Nhưng mà, muốn cùng ăn một bữa không được thật sao?
Khó khăn cho cậu quá mà!
Hàn Thâm nhìn nhìn thời gian, 6 giờ đúng.
Ngày thường hay tới giờ cơm cậu sẽ chủ động lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn, giờ phút này lại không thấy bóng dáng thanh niên đâu.
Hàn Thâm bất đắc dĩ đứng dậy ra cửa, tiến vào phòng nghỉ ở tầng 8, quả nhiên nhìn thấy thanh niên khoanh chân ngồi trên sô pha, tựa hồ cậu đang phân cao thấp cùng điện thoại, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi dùng sức ấn ấn bàn phím.
Hàn Thâm đi qua, ánh mắt khẽ đảo qua, là một trò chơi đánh quái..
Hắn thở dài, chậm rãi nói: “Đi thôi.”
Lâm Tử Nhiên vừa ngẩng đầu liền đối mặt với khuôn mặt điển trai của Hàn Thâm, biểu tình có chút khó coi; cậu mím môi bối rối một lúc lâu, bộ dáng phảng phất như không tình nguyện, sau đó mới quay đầu lãnh đạm đứng lên.
Hàn Thâm thu hồi tầm mắt rồi xoay người rời đi, hai người một trước một sau đi theo như ngày thường.
Hàn Thâm mang theo Lâm Tử Nhiên vào một nhà hàng Ý mới mở.
Lâm Tử Nhiên ngồi đối diện hắn.
Hàn Thâm rũ mắt nhìn lại.
Hôm nay thanh niên phá lệ im lặng, cũng không thèm nghịch điện thoại, cúi đầu ngồi ở chỗ kia, dường như tâm trạng rất chán nản.
Như thế nào? Bị hiểu lầm có mối quan hệ yêu đương với tôi khiến em không vui như vậy sao.
Bữa cơm tối hôm nay im lặng hơn so với ngày thường.
Lâm Tử Nhiên trước sau không nói lời nào, tuy rằng ngày thường cũng yên tĩnh, nhưng kỳ thực ngày thường cậu khá nhẹ nhàng, chỉ là chuyên chú ăn cơm thôi. Hôm nay lại có chút thất thần, cho dù ăn món ngon đi nữa cũng chú ý tới biểu tình của mình, có chút khẩn trương, cậu không muốn Hàn Thâm hiểu lầm rằng cậu thích hắn.
Như vậy xác định vững chắc thiết lập nhân vật sụp cmn rồi!
Sau bữa tối, sắc mặt Lâm Tử Nhiên lạnh như băng đứng lên, một bộ việc công xử lý theo việc công, dựa theo lịch trình thì hẳn là bọn họ về nhà làm việc..
Nhưng khiến cậu ngạc nhiên chính là lần này Hàn Thâm chưa trực tiếp dẫn cậu rời đi, mà là mang theo cậu lên lầu tới rạp chiếu phim.
Hàn Thâm thoáng nhìn qua tấm áp phích trên rạp chiếu phim, quay đầu lại hỏi Lâm Tử Nhiên: “Em muốn xem cái gì?”
Lâm Tử Nhiên:???
Vẻ mặt của Hàn Thâm nhàn nhạt, giọng điệu bình tĩnh, nói: “Em thân là tình nhân của anh, bồi anh xem phim cũng là một trong những chức trách của em.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Câu này hình như không có gì sai, nhưng tôi bồi anh đi xem phim tự anh chọn là được rồi, quay sang hỏi tôi làm gì? Dù sao tôi cũng chỉ đi cùng.
Thấy Lâm Tử Nhiên không trả lời, Hàn Thâm cũng không miễn cưỡng, thật sự tùy tiện chọn một bộ, thế mà lại là bộ phim tình yêu thần tượng.
Lâm Tử Nhiên quỷ dị nhìn hắn, thật không nghĩ tới Hàn bá tổng còn có một mặt như vậy, anh chính là bá tổng tà mị đi theo kịch bản cưỡng chế yêu a~! Xem phim tình yêu sẽ không khiến anh tỉnh nhanh hơn đâu!
Vài phút sau, Lâm Tử Nhiên và Hàn Thâm vào rạp chiếu phim.
[Rực rỡ hoảng sợ.]
Ngồi hai bên trái phải trước sau đều có các đôi tình nhân, hai người đàn ông ngồi ở chỗ này tổng cảm thấy quai quái thế nào ấy...
Nhưng vừa nhìn thấy Hàn Thâm bên cạnh với biểu tình ổn trọng và thật bình tĩnh..
Lâm Tử Nhiên không khỏi tâm sinh kính nể, tuy rằng anh xem phim tình yêu thần tượng, nhưng vẫn như cũ là một bá tổng trầm ổn!
Thôi được, xem thì xem.
Cũng không biết hôm nay Hàn Thâm bị đứt dây thần kinh nào.
Bộ phim này kỳ thực không tệ, kỹ thuật quay chụp cũng rất tốt, còn nội dung thật khiến người ta muốn khóc... Thật nhanh tới thời điểm kết cục, bốn phía đều là tiếng khóc của các đôi tình lữ, Lâm Tử Nhiên cũng có chút cảm động, hít hít mũi, lúc đầu nói không xem loại phim tình yêu này, kết quả tự vả mặt.
Thời điểm cảm thấy ngượng ngùng, trên tay đột nhiên cảm thấy nóng lên, Hàn Thâm vươn tay nắm lấy tay cậu, đưa mắt mỉm cười nhìn về phía cậu.
Trong rạp chiếu phim tối tăm, khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông dường như trở nên nhu hòa hơn trước rất nhiều, đôi mắt ôn nhu sâu thẳm mà trước đây Lâm Tử Nhiên chưa từng nhìn thấy, khiến cậu không khỏi nao nao.
Sau đó cậu như bị điện giật vội vàng giật tay mình lại.
Không xong rồi, cậu hoài nghi Hàn Thâm đang muốn câu dẫn cậu!
Chẳng lẽ Hàn Thâm không thỏa mãn với quan hệ PY đơn thuần, muốn tiến hành thế công tình yêu với cậu sao? Không thể nào! Bá tổng, anh nhất định phải cầm giữ, ngàn lần đừng dễ dàng luân hãm như vậy!
Anh như vậy không thất vọng về bản thân mình sao?!
Chúng ta nói chuyện tiền bạc chứ không nói chuyện tình yêu!
Lâm Tử Nhiên: “Hệ thống, tôi kiến nghị bên phía các cậu nên điều tra thêm, có thể điều tra kỹ lưỡng hơn một chút, có phải vô tình thêm quang hoàn vạn nhân mê cho tôi hay không!”
Hệ thống: “...Được, để tôi ghi lại.”
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tử Nhiên khẩn trương, cậu như chim sợ cành cong vậy á.
Hàn Thâm không phải muốn yêu đương với cậu thật đấy chứ..
Hơi bị sợ hãi.
Từ khi phim kết thúc đến lúc đi ra ngoài, cậu không thèm liếc mắt nhìn Hàn Thâm cái nào, giả như không thấy, coi như bên cạnh không có người này, không tiến hành giao lưu bằng mắt với hắn lần nào, xụ mặt không nói một lời.
Thật khó cho cậu quá mà!
Đang đi chợt nhìn thấy một tiệm kem ở ngay bên cạnh, phía trước có không ít người cầm cây kem ốc quế đi ra. A, cậu thật sự rất muốn ăn... Lâm Tử Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cưỡng chế chính mình thu hồi tầm mắt, hiện tại cậu đang bị bắt ở cùng kim chủ! Còn có tâm tình ăn kem như lời đã nói hay sao?!
Kỳ cục!
Không thể ăn!
Nhịn nào!
Mình có thể làm được!
“Chờ đã.” Hàn Thâm nhẹ giọng mở miệng.
Lâm Tử Nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn.
Hàn Thâm xoay người, trực tiếp đi đến tiệm kem, mua một cây kem ốc quế vị xoài thật lớn rồi trở về..
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Không, anh thật sự đừng dụ hoặc tôi như vậy, anh làm vậy là phạm quy đấy anh biết không?!
Hàn Thâm đưa cây kem ốc quế cho cậu, ánh mắt dịu dàng: Ăn đi.”
Lâm Tử Nhiên im lặng nhận lấy, hai mắt rưng rưng, cậu thật sự không chịu nổi bản thân, tại sao một chút tự chủ cũng không có?
Chỉ là nếu chính mình không ăn, Hàn Thâm chắc chắn cũng sẽ không ăn, chỉ có thể ném vào thùng rác, lãng phí cây kem ốc quế này, vậy thì thật quá xấu hổ, cậu không chịu đựng được như vậy! Hàn Thâm thật là quá đê tiện!
Lâm Tử Nhiên ngồi trong xe yên lặng liếm cây kem ốc quế, trong lòng đấu tranh kịch liệt.
Xe ngừng lại.
Kem ốc quế cũng ăn xong rồi.
Lâm Tử Nhiên liếm mặt trên cây kem thật sạch sẽ, xoa xoa đầu ngón tay của mình, khi ăn kem ốc quế làm sao cậu có thể biểu hiện ra vẻ mặt lãnh đạm và kháng cự được?
Vậy chẳng phải nhìn mình như tâm thần phân liệt sao? Bưng chén cơm lên ăn rồi buông xuống chửi má nó?
Aaaaa, thế giới này thật khó!
Hàn Thâm hơi nghiêng mắt nhìn thanh niên ngồi bên cạnh, thanh niên ngốc ngốc mút đầu ngón tay, trong mắt là thần sắc giãy giụa mờ mịt, tựa như không thích chính mình, nhưng lại ăn đồ ăn mình đưa, cho nên nội tâm giãy giụa bất an và tự trách..
Hàn Thâm khẽ thở dài, đột nhiên chống một tay bên hông Lâm Tử Nhiên rồi cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống!
Cánh môi thanh niên còn dính vụn kem, mùi vị thật sự rất ngọt, ngày thường Hàn Thâm sẽ không ăn, nhưng nếu là trong miệng người này, hắn chỉ muốn đòi lấy càng nhiều..
Lâm Tử Nhiên ngơ ngẩn, hai mắt cậu trợn tròn tràn đầy mờ mịt, một lúc sau mới ủ rũ cụp đuôi, từ bỏ giãy giụa.
Cứ như vậy đi, cậu đã nỗ lực diễn, nếu Hàn Thâm thật sự cảm thấy cậu là người tham tài háo sắc, tiểu nhân đứng núi này trông núi nọ... Vậy, vậy chỉ có thể tùy hắn..
Chỉ cần không nghi ngờ thân phận của cậu, những chuyện khác cứ tùy tiện..
Hàn Thâm chậm rãi ngẩng đầu, hầu kết hắn khẽ lăn lộn, xoay người xuống xe, khóa xe rồi mang theo Lâm Tử Nhiên lên lầu.
Vài phút sau, cả hai đã lăn đến trên giường.
Lâm Tử Nhiên nhắm mắt lại.
Cậu đã là cá mặn từ bỏ giãy giụa.
Giả vờ cái gì, đã ngủ nhiều lần như vậy, thoải mái thì cũng thoải mái rồi, phản ứng của thân thể không lừa được người; lúc này nhiều lần nói lời yêu Thư Gia Ngôn nghe qua có chút vũ nhục chữ yêu này, cậu thực sự không làm được như Thư Gia Ngôn.
Vậy…
Thư Gia Ngôn là kịch liệt phản kháng, vậy chính mình là im lặng phản kháng?
………………
Hàn Thâm của hôm nay giống như ngày xưa, nhưng tựa hồ cũng không giống.
Có đôi khi thập phần dịu dàng, càng triền miên hơn xưa.
Nhưng có đôi khi lại rất hung ác, như hận không thể ăn cậu vào bụng.
Người này thật mâu thuẫn.
Lâm Tử Nhiên cắn môi mặc cho Hàn Thâm ôm mình.
Bầu không khí trong phòng ái muội, ngập tràn kiều diễm, ánh trăng trắng ngà len lỏi chiếu vào rèm cửa, chiếu ra thân ảnh hai người mơ hồ quấn quýt bên nhau.
Yên tĩnh, thật yên tĩnh.
Cho đến khi..
Tiếng chuông điện thoại vang lên, có vẻ đột ngột như thế.
Lâm Tử Nhiên đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy di động trên tủ đầu giường... Thế mà là Thư Gia Ngôn gọi tới!
Mấy ngày nay Thư Gia Ngôn luôn bận rộn, không ngờ hôm nay vừa vặn có thời gian gọi tới; Lâm Tử Nhiên tức khắc cảm thấy trở tay không kịp, vội vàng duỗi tay muốn cúp máy, hiện tại chắc chắn không thể nhận điện thoại! Cậu vẫn còn nằm trên giường của Hàn Thâm đây này.
Nhưng Lâm Tử Nhiên chưa kịp bắt lấy thì một bàn tay từ phía sau vươn ra đoạt lấy điện thoại trước một bước.
Tầm mắt Hàn Thâm nhìn lướt qua màn hình điện thoại, khóe môi khẽ nhếch, đột nhiên bấm nút nhận điện thoại rồi tiện tay ấn phím loa ngoài luôn!
Lâm Tử Nhiên sắc mặt trắng bạch, không dám tin nhìn Hàn Thâm, anh có bệnh sao?!
Cậu vội vàng muốn đoạt lấy điện thoại, nhưng Hàn Thâm lập tức bắt lấy hai tay cậu ấn mạnh lên trên đầu, cúi đầu sát gần bên tai cậu, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng, chỉ có cậu mới nghe được giọng cười trầm khàn của hắn: “Bây giờ mới cúp máy, hắn sẽ nghi ngờ đi, hửm?”
Giọng Thư Gia Ngôn truyền ra từ điện thoại, từng chữ thập phần rõ ràng trong không gian yên tĩnh, y nói: “Lăng Nam, anh có ở nhà không?”
Lồng ngực Lâm Tử Nhiên phập phồng kịch liệt, sắc mặt đỏ trắng đan xen, không nhịn được suy nghĩ tại sao Hàn Thâm lại muốn làm như vậy.
Hắn, hắn tuyệt đối muốn nhìn thấy mình bị chê cười!
Cái tên hỗn đản ác liệt này!
Mặc dù chính mình chuẩn bị chia tay với Thư Gia Ngôn, nhưng tuyệt đối không dùng đến phương thức này.
Trường hợp vừa thẹn thùng vừa xấu hổ như này khiến Lâm Tử Nhiên cảm thấy áy náy và bất an.
Thư Gia Ngôn đợi mà không thấy trả lời, nghi hoặc hỏi: “Lăng Nam, anh có đang nghe không đấy?”
Lâm Tử Nhiên hít một hơi thật sâu rồi trả lời: “Anh đang nghe đây.”
Thư Gia Ngôn mỉm cười và nói: “Em xin lỗi, mấy ngày nay bận quá, vẫn tự nhủ sẽ gọi điện cho anh nhưng lại không có thời gian..”
Lâm Tử Nhiên bị Hàn Thâm khống chế nên không thể nhúc nhích, người đàn ông này còn không ngừng thổi khí vào cổ cậu.
Lâm Tử Nhiên tức sắp phát điên, hốc mắt phiếm hồng, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Thâm, còn phải trả lời Thư Gia Ngôn: “Không sao, khi nào thì em về?”
Thư Gia Ngôn nói: “Có thể là hai ngày nữa, đúng rồi, giọng anh sao vậy..”
Lâm Tử Nhiên cắn môi, hít một hơi thật sâu nói: “Có chút cảm mạo, giọng không ổn lắm.”
Đúng lúc này Hàn Thâm đột nhiên thúc vào, Lâm Tử Nhiên lập tức cắn chặt môi, may mà không kêu ra tiếng, đôi mắt cậu che phủ một tầng hơi nước, sau đó liền nghe thấy Hàn Thâm khẽ cười ở bên tai cậu và nói: “Để anh nhìn xem, em lừa hắn ta như thế nào.”
Lâm Tử Nhiên sắp phát điên rồi, aaa, cậu cắn môi thật chặt, nhưng khi mở miệng vẫn lộ ra tiếng thở dốc dồn dập..
Thư Gia Ngôn lập tức quan tâm hỏi: “Anh sao vậy, thật sự không sao chứ?”
Lâm Tử Nhiên nghiến răng: “Không sao, mới vừa mới chạy bộ về, có chút mệt...”
Thư Gia Ngôn nói: “Bị cảm thì nên nghỉ ngơi sớm một chút, đừng đi ra ngoài nữa.”
Lâm Tử Nhiên: “Em nói đúng, anh đi tắm đây, ngày mai lại nói tiếp.”
Thư Gia Ngôn nói: “Được.”
Nói xong chờ Lâm Tử Nhiên cúp máy.
Nhưng Lâm Tử Nhiên có tay đâu mà cúp điện thoại, cậu sắp bị Hàn Thâm làm cho tức điên lên rồi đây, không phát ra tiếng động đã là không dễ dàng gì.
Qua chừng một phút sau, Thư Gia Ngôn ở bên kia bất đắc dĩ nói: “Em cúp máy trước đây.”
Nói rồi cúp máy.
Căn phòng im ắng trở lại.
Lâm Tử Nhiên đột nhiên thở hắt ra một hơi, trừng mắt nhìn chằm chằm Hàn Thâm, không thể nhịn được nữa cả giận nói: “Anh cút đi!”
Hàn Thâm nhìn cậu, mặt mang nụ cười, yêu thương hôn lên khóe môi cậu: “Mới một chút vậy đã giận?”
Lâm Tử Nhiên tức đến hai mắt đỏ lên. Anh đừng quá mức nha, tôi đáp ứng bạch bạch bạch với anh, anh còn quá mức tự nhận điện thoại để Thư Gia Ngôn nghe thấy!
Giọng Hàn Thâm mang ý cười: “Cảm giác yêu đương vụng trộm sau lưng bạn trai như thế nào? Có phải thấy hưng phấn hơn không?”
Lâm Tử Nhiên nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ một: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Hàn Thâm nhướn mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhàn nhạt cười nói: “Thật không nhìn ra, em nói dối cũng ra dáng lắm.”
Lâm Tử Nhiên thực sự không vui.
Cậu cảm thấy Hàn Thâm cố ý!
Người này quá dối trá, ngoài mặt thì nói không bắt cậu chia tay với y, sẽ không ảnh hưởng đến cảm tình giữa hai người bọn cậu, nhưng trên thực tế lại cố tình làm vậy, nếu hôm nay chính mình không nhịn được, thì không dám tưởng tượng đến lúc đó sẽ là tình cảnh gì.
Lâm Tử Nhiên dùng sức đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: “Nếu còn có lần sau, giao dịch của chúng ta chấm dứt!”
Hàn Thâm nhìn ánh mắt buồn bực của thanh niên, em để ý đến cảm xúc của hắn ta như vậy sao..
Cho dù biết cự tuyệt anh sẽ gánh chịu hậu quả nghiêm trọng như thế nào, cho dù trước đó rõ ràng đã thỏa hiệp, nhưng vẫn vì hắn ta mà không màng tất cả.
Vẻ mặt Hàn Thâm lãnh đạm, ánh mắt lóe lên, nhếch khóe môi, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt: “Em thích hắn ta như vậy? Rốt cuộc em thích gì ở hắn..”
Lâm Tử Nhiên nghĩ nghĩ, chém đinh chặt sắt nói: “Chúng tôi quen biết nhau hai mươi năm, tình cảm giữa chúng tôi anh không hiểu đâu!”
Hàn Thâm không tỏ ý kiến: “Tình cảm, không nhất định phải là thời gian càng lâu càng tốt, mà ngược lại, có một số tình cảm sẽ phai nhạt và thay đổi theo thời gian; biến chất, thay đổi không còn xúc động và thuần khiết như lúc trước, thậm chí cuối cùng vì đủ loại nguyên nhân mà đường ai nấy đi.”
Lâm Tử Nhiên: “Tôi và Thư Gia Ngôn sẽ không.”
Hàn Thâm bình tĩnh nhìn cậu, nói: “Thật sao? Em xác định hai người ‘sẽ không’ sao? Cho dù em có thể… em vẫn xác định hắn ta ‘sẽ không’? Hắn ta vẫn sẽ luôn yêu em như bây giờ sao?”
Không thể hiểu được tại sao lại thảo luận về triết học? Cho dù cuối cùng y không thích tôi nữa, thì đó cũng không phải là lý do để anh làm vậy.
Hàn Thâm nhìn Lâm Tử Nhiên bằng ánh mắt tràn đầy tức giận.
Bỗng nhiên hắn rất muốn hỏi, em thực sự xác định Thư Gia Ngôn xứng đáng để em thích sao?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói ra.
Hàn Thâm trầm giọng nở nụ cười, ngữ điệu khàn khàn chậm rãi: “Yên tâm, anh sẽ không làm chuyện như vậy nữa.”
………………
Vì tức giận mà liên tục hai ngày Lâm Tử Nhiên không thèm để ý tới Hàn Thâm, cậu cảm thấy người này càng ngày càng quá đáng! Chính mình không cho hắn một chút sắc mặt, hắn liền thật sự cho rằng mình không biết giận!
Hơn nữa bởi vì chuyện này mà Lâm Tử Nhiên hạ quyết tâm chia tay sớm.
Bằng không cho dù Hàn Thâm nói sẽ không, vẫn luôn yêu đương vụng trộm như vậy, sớm hay muộn gì cũng có ngày bại lộ..
Nhưng lấy cớ chia tay lại làm Lâm Tử Nhiên buồn rầu không thôi.
Trong nguyên cốt truyện, cuối cùng Thư Gia Ngôn ngủ với Hàn Thâm đến mức yêu hắn luôn, sau khi thay lòng dổi dạ chủ động cự tuyệt Lăng Nam có ý định tái hợp. Nhưng bây giờ không phải cốt truyện ban đầu nữa, Thư Gia Ngôn vẫn yêu Lăng Nam sâu đậm, nếu lúc này chính mình đề nghị chia tay, vô luận là nguyên nhân gì đi nữa y đều sẽ đau lòng đi.
Điều này khiến Lâm Tử Nhiên cảm thấy vừa bất an vừa áy náy, nhưng cậu thực sự không còn lựa chọn nào khác.
Vì chuyện này mà sầu, tóc rụng gần hết.
Cả ngày thở ngắn than dài.
Có lẽ Hàn Thâm suy xét đến tâm tình cậu không tốt, cho nên hai ngày qua đều không làm gì cậu.
Sau bữa trưa hôm nay, Lâm Tử Nhiên buồn ngủ không nhịn được liền nằm trên sô pha trong phòng nghỉ. Aiz, nơi này không thoải mái bằng giường trong văn phòng của Hàn Thâm, nhưng cậu kiên quyết không đi đâu!
Cậu vẫn còn đang giận đấy!
Đang mơ màng ngủ, dường như có người bế cậu lên, cậu giật mình rồi mở mắt ra, phát hiện Hàn Thâm đang ôm cậu.
Lâm Tử Nhiên:!!!
Cậu lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận, muốn thoát khỏi vòng tay Hàn Thâm.
Kết quả Hàn Thâm nắm chặt cánh tay, cười khẽ bên tai cậu: “Nháo đủ rồi sao? Anh nhịn hai ngày rồi đấy.”
Lâm Tử Nhiên bị hắn đặt ở trên giường.
Nhưng cậu là người có tiết tháo, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thâm: “Anh đừng quá mức.”
Hàn Thâm kéo kéo cà vạt, ánh mắt u ám, nhàn nhạt mở miệng: “Anh cứ quá mức đấy, em định làm gì anh?”
Lâm Tử Nhiên: “……”
………………
Lâm Tử Nhiên bị làm đến phát khóc, đại khái duyên cớ nhịn hai ngày cho nên hôm nay Hàn Thâm đặc biệt hung ác.
Hàn Thâm đứng dậy đi mở cuộc họp.
Lâm Tử Nhiên dựa vào trên giường không nhúc nhích, cậu thật sự không còn sức lực, thắt lưng đau nhức, hai chân nhũn ra, trên người nơi nào cũng không thoải mái, cả người như bị đánh gãy rồi dán lại.
Cái tên đại hỗn đản này aaaa!
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại phát ra một tiếng leng keng, ánh mắt Lâm Tử Nhiên vô thần nhìn chằm chằm di động, vừa thấy, tức khắc giật mình tỉnh táo!
Thư Gia Ngôn nói y đi công tác đã về, có thể về đến nhà vào khoảng bảy giờ tối nay.
Lâm Tử Nhiên trời ạ, còn mấy tiếng nữa là mặt trời lặn y sắp về, không được, hiện tại cậu phải về nhà chuẩn bị một chút.
Nghĩ đến đây cậu gian nan bò xuống giường, bước chân mềm nhũn nhặt quần áo của mình lên mặc vào, lặng lẽ mở ra một khe hở, sau khi xác nhận bên ngoài không có người, lúc này mới cẩn thận trốn ra từ văn phòng Hàn Thâm.
Rời khỏi công ty trước, nghĩ nghĩ vẫn gửi cho Hàn Thâm một tin nhắn: “Thư Gia Ngôn đã về, đêm nay tôi phải về nhà, không thể hầu hạ anh!”
Lâm Tử Nhiên đã lâu mới trở lại nhà nhỏ.
Quen ở phòng lớn và công ty lớn của Hàn Thâm cho nên đi vào căn nhà trọ chật hẹp cũ nát này, đột nhiên có chút không quen.
Lâm Tử Nhiên hơi thổn thức, kéo thân hình mệt mỏi vào toilet tẩy rửa, sau đó mua đồ ăn nấu cơm đợi Thư Gia Ngôn trở về.
Thư Gia Ngôn đi công tác hơn mười ngày, về đến nhà chắc hẳn rất mệt mỏi, chính mình thân là bạn trai săn sóc tất nhiên phải chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn chờ y!
Khoảng bảy giờ, Thư Gia Ngôn đúng giờ kéo vali trở về.
Hơn mười ngày không gặp, phong trần mệt mỏi, y vừa vào cửa liền mỉm cười nói: “Em về rồi, có nhớ em không.”
Lâm Tử Nhiên cười nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, mau vào nhà đi.”
Cậu bắt đầu xào rau, trong chốc lát đồ ăn mới mẻ nóng hổi được bưng ra, Lâm Tử Nhiên cười nhìn y: “Nhất định là em đói bụng rồi phải không, ăn cơm trước rồi nói.”
Ánh mắt Thư Gia Ngôn nhu hòa, nhấp môi cười nói: “Được.”
Sau khi hai người ăn tối xong, Lâm Tử Nhiên thân là lão công chủ động đứng dậy thu dọn bát đũa, tuy rằng Thư Gia Ngôn có khả năng là nhân thê, nhưng rốt cuộc mới trở về, làm sao có thể để lão bà vất vả như vậy được?
Thư Gia Ngôn đứng sau lưng Lâm Tử Nhiên, nhìn bộ dáng bận rộn của cậu, bỗng nhiên từ phía sau đi tới ôm eo cậu, đặt cằm bên gáy cậu, ôn nhu nói: “Công việc mới của em không tệ, ông chủ nói nếu làm tốt hạng mục này sẽ thăng chức cho em, còn có tiền thưởng nữa. Em cảm thấy, nói không chừng trong vòng một hoặc hai năm, chúng ta có thể tích góp đủ tiền để mua một căn nhà.”
Lâm Tử Nhiên im lặng một lúc, không biết nên nói gì, chỉ có thể mỉm cười: “Ừ.”
Trong mắt Thư Gia Ngôn chợt lóe, y khẽ cắn môi, tựa hồ có chút do dự cùng giãy giụa, chợt hỏi: “Anh thì sao, gần đây còn bận không? Tiền lương ở công ty kia cũng không cao, anh có muốn cân nhắc đổi công việc khác không..”
Lâm Tử Nhiên rửa chén, thất thần nói: “Cái này, để anh nghĩ lại đã, ông chủ là người không tồi, tạm thời không có tính toán muốn đi ăn máng khác.”
Thư Gia Ngôn bỗng nhiên im lặng.
Qua một lát Lâm Tử Nhiên mới nhận ra có chút không thích hợp, quay đầu lại nhìn về phía y, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Thư Gia Ngôn nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp: “Tối nay em trở về, vốn tới nhìn công ty của anh trước, định cho anh một bất ngờ...”
Lâm Tử Nhiên: “…….”
Lâm Tử Nhiên: “Đây có phải là cảnh tượng bắt gian kinh điển không?”
Hệ thống: “….”
Lâm Tử Nhiên: “Tôi nên trực tiếp thừa nhận hay nên giãy giụa một chút?”
Hệ thống: “…..”
Thư Gia Ngôn bình tĩnh nhìn cậu: “Anh đổi công việc, tại sao không nói với em một tiếng..”
Lâm Tử Nhiên còn chưa tìm ra cái cớ thích hợp để chia tay, trăm triệu không ngờ chuyện này lại lòi trước, cậu có chút khẩn trương, căng da đầu nói: “Khoảng thời gian đó tâm trạng em không tốt, anh không muốn làm em lo lắng, em yên tâm đi anh không sao đâu, hiện tại lần nữa tìm công việc mới..”
Thư Gia Ngôn cắn môi, trong đôi mắt đen nhánh dường như ấp ủ gì đó, đột nhiên tiến lên một bước, hôn lên môi Lâm Tử Nhiên, giọng nói trầm thấp: “Em rất nhớ anh, anh không nhớ em sao? Chúng ta đều bận rộn, đã lâu rồi không làm..”
Giọng nói Thư Gia Ngôn trở nên khàn khàn, bắt đầu duỗi tay muốn kéo quần áo Lâm Tử Nhiên, toàn thân Lâm Tử Nhiên căng thẳng đến cứng đờ, không được!
Lâm Tử Nhiên đột nhiên vươn tay đẩy Thư Gia Ngôn ra!
Thư Gia Ngôn khẽ lảo đảo một cái, bởi vì động tác cậu đẩy ra quá nhanh, trở tay không kịp nên kéo theo áo sơ mi của Lâm Tử Nhiên xuống.
Tầm mắt y rơi vào nơi xương quai xanh và chỗ da thịt lộ ra của Lâm Tử Nhiên.. Ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, sắc mặt một mảnh trắng bệch, nhìn cậu bằng ánh mắt đau đớn không dám tin.
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Lâm Tử Nhiên trầm mặc: “Thôi, tôi vẫn nên trực tiếp nhận đi.”
Hệ thống: “…..”
****
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...