Cầu hôn thành công, việc đầu tiên Thái Văn Kỳ làm là dính lấy Tô Mộ Nghiên.
Tô Mộ Nghiên bảo muốn ăn socola, Thái Văn Kỳ liền kéo cô ngồi lên đùi anh rồi lấy socola đút cho cô.
Được đút đến tận miệng nên hai tay của Tô Mộ Nghiên rất rảnh, liền cầm điện thoại rồi chụp ảnh bàn tay đeo nhẫn kim cương, sau đó đăng lên trang cá nhân: [Quà Valentine của chồng yêu.]
Tô Mộ Nghiên đăng bài xong thì liền đưa cho Thái Văn Kỳ xem, Thái Văn Kỳ liền vui vẻ mà cười tít cả mắt.
Rất nhanh sau đó mọi người đã vào bình luận ở bài viết của Tô Mộ Nghiên.
Bình luận đa số đều là chúc mừng, hâm mộ tình yêu của cô và Thái Văn Kỳ.
Ông Lý và ông Tô cũng bình luận chúc mừng, sau đó bảo hai người về nhà ông ăn cơm rồi bàn chuyện đám cưới.
Lúc này Thái Văn Kỳ bỗng nhiên lại bảo: “Thật ra anh vẫn còn món quà nữa muốn tặng cho em, nhưng lại sợ em chê nên chưa dám tặng.”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì ngay lập tức nói: “Em chê gì chứ! Chỉ cần là đồ anh tặng thì em đều thích, anh mau đưa cho em xem đi.”
Thái Văn Kỳ nghe Tô Mộ Nghiên nói thế thì liền nở một nụ cười thiếu đứng đắn, sau đó lại hỏi: “Em chắc chắn sẽ lấy món quà của anh chứ?”
Tô Mộ Nghiên vô cùng kiên quyết mà đáp: “Chắc chắn mà.” Nói xong cô liền đợi Thái Văn Kỳ lấy ra món quà, nhưng lạ là cô lại đợi được ánh mắt đầy tình ý từ anh.
Tô Mộ Nghiên cảm thấy khó hiểu, đang định hỏi món quà đâu thì đôi môi của Thái Văn Kỳ đã khóa chặt môi cô lại.
Hai người thường xuyên hôn nhau nên đến lúc này Tô Mộ Nghiên vẫn không phát hiện ra vấn đề gì.
Nhưng cho đến Thái Văn Kỳ hé miệng, mang theo hơi thở dục vọng như muốn nuốt chửng đôi môi cô thì cô đã biết: Nguy hiểm đến rồi!
Vì chưa chuẩn bị tinh thần nên Tô Mộ Nghiên hơi bối rối, liền né tránh nụ hôn của Thái Văn Kỳ rồi đánh lạc hướng anh: “Không phải anh định tặng quà cho em sao? Quà đâu?”
“Quà là anh đây.” Thái Văn Kỳ cong môi cười, “Hôm nay anh đem chính bản thân mình tặng cho em đấy.”
Tô Mộ Nghiên đỏ bừng mặt: “Gì chứ… Ai lại tặng quà kiểu thế? Hơn nữa… Rõ ràng không phải là anh tặng mình cho em mà là anh muốn ăn em thì có.”
Thái Văn Kỳ gật đầu, giọng nói trầm khàn vang lên: “Đúng rồi, anh muốn ăn em.” Vừa nói, bàn tay Thái Văn Kỳ vừa luồn vào trong áo Tô Mộ Nghiên, bàn tay ấm nóng mơn trớn da thịt mềm mại của cô.
Cơ thể Tô Mộ Nghiên nhanh chóng nóng bừng như muốn nổ tung, đang hoang mang không biết làm sao thì Thái Văn Kỳ đã áp sát miệng vào tai cô, thì thào: “Vợ ơi, anh yêu em.
Em tặng mình cho anh, được không? Anh không nhịn nổi nữa đâu… Anh yêu em…”
Nói đến đây Thái Văn Kỳ liền hôn lên má Tô Mộ Nghiên, cái hôn vừa dịu dàng lại vừa nhuốm đầy dục vọng.
Tô Mộ Nghiên bị cái hôn của Thái Văn Kỳ làm cho mê mẩn tâm trí.
Khuôn mặt cô vừa đỏ vừa trở nên nóng bừng, cổ họng khẽ phát ra âm thanh: “Em cũng yêu anh.”
Nghe thấy câu nói này, sợi dây lý trí của Thái Văn Kỳ đã hoàn toàn bị đứt.
Anh như con sói đói, hung hăng ngậm lấy đôi môi của Tô Mộ Nghiên mà nhấm nháp.
Ngay sau đó anh liền bế bổng cô dậy rồi đi vào phòng ngủ.
Dưới sàn phòng ngủ cũng rải đầy cánh hoa hồng.
Mùi hương của cánh hoa hồng thơm ngát, nhưng không thơm bằng hương thơm trên cơ thể Tô Mộ Nghiên lúc này.
Thái Văn Kỳ đè Tô Mộ Nghiên trên giường, gấp gáp cởi bỏ quần áo của Tô Mộ Nghiên.
Rất nhanh quần áo của cô đã biến mất, trên người chỉ còn lại mỗi chiếc áo lót.
Thái Văn Kỳ liền hôn xuống từng tấc da tấc thịt trên cơ thể cô, hai tay lại luồn vào áo lót mà xoa nắn bầu ngực cô.
Tô Mộ Nghiên bị kích thích, cổ họng không nhịn được mà rên rỉ khiến cho Thái Văn Kỳ mê đắm.
Anh vội vàng cởi quần áo của chính mình, để lộ toàn bộ cơ thể trước mặt Tô Mộ Nghiên.
Tô Mộ Nghiên xấu hổ không dám nhìn, anh lại nhanh chóng dán sát cơ thể mình lên cơ thể cô.
Cảm giác da thịt tiếp xúc thật sự vô cùng tuyệt diệu, Thái Văn Kỳ mong ước bản thân mãi mãi được đắm chìm trong cảm giác này, cơ thể anh và cơ thể Tô Mộ Nghiên chặt chẽ mà quấn quýt lấy nhau.
Hai bàn tay anh bao phủ lấy bờ mông cô mà xoa bóp, sờ soạng.
Tô Mộ Nghiên chưa bao giờ trải qua cảm giác này nên đầu óc choáng váng, giống như đã không còn tỉnh táo.
Hai tai cô cứ có tiếng ù ù, sau đó cô lại nghe thấy giọng nói khàn đặc của Thái Văn Kỳ: “Vợ ơi, há miệng ra.”
Tô Mộ Nghiên nghe theo, nhưng không ngờ vừa há miệng ra thì đầu lưỡi Thái Văn Kỳ đã tiến đến, điên cuồng khuấy đảo trong khoang miệng cô.
Môi lưỡi hai người cuồng nhiệt dây dưa, bàn tay Thái Văn Kỳ lại không ngừng mơn trớn trên da thịt mềm mại của cô.
Đến lúc Tô Mộ Nghiên không thở nổi nữa, Thái Văn Kỳ liền rời khỏi môi cô rồi hôn xuống phần cổ.
Ngay sau đó Thái Văn Kỳ liền kéo áo ngực của Tô Mộ Nghiên lên đến xương quai xanh, khiến cho bộ ngực căng tròn của Tô Mộ Nghiên hoàn toàn hiện ra trước mắt.
Tô Mộ Nghiên xấu hổ, đang muốn đưa tay che ngực thì Thái Văn Kỳ đã ngậm lấy một bên ngực của cô rồi l.iếm m.út.
Cơ thể Tô Mộ Nghiên nhanh chóng mềm nhũn, bàn tay Thái Văn Kỳ liền từ từ đi xuống rồi khám phá vùng tam giác bí ẩn của cô.
Nơi bí mật chưa từng bị chạm vào rất nhạy cảm, Tô Mộ Nghiên không khỏi rên khẽ một tiếng.
Ngón tay Thái Văn Kỳ lại từ từ tiến vào bên trong, thật ẩm ướt, nhưng thật là chặt.
Tô Mộ Nghiên nhíu mày kêu đau, Thái Văn Kỳ liền dịu dàng dỗ dành: “Vợ ơi, cố gắng một chút.”
Thế rồi ngón tay thứ hai lại tiến vào bên trong, Tô Mộ Nghiên vừa đau lại vừa có cảm giác kỳ lạ.
Thái Văn Kỳ lại cúi đầu hôn lên khắp nơi trên cơ thể cô, qua một hồi liền rút ngón tay ra.
“Vợ ơi, em cố chịu đau một chút, nếu đau quá thì cào anh, cắn anh, nhớ nhé.”
Tô Mộ Nghiên gật đầu, Thái Văn Kỳ liền đem vật nóng rực của bản thân từ từ tiến vào trong cơ thể cô.
Tuy nhiên được đi quá chật hẹp, chỉ đi được một đoạn đã khó có thể đi tiếp.
Còn Tô Mộ Nghiên thì đã đau đớn, chảy cả nước mắt nhưng vẫn không nỡ cào Thái Văn Kỳ.
Thái Văn Kỳ thì kìm nén dục vọng mà dỗ dành Tô Mộ Nghiên, sau đó từng chút từng chút một tiến vào.
Cảm giác tê dại cùng đau đớn truyền đến, cả Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ đều thấp giọng rên rỉ.
Vật nóng rực của Thái Văn Kỳ chạm vào một tấm màng mỏng, anh từ từ đâm xuyên qua tấm màng mà tiến sâu vào bên trong.
Tô Mộ Nghiên liền cảm nhận được sự đau đớn như bị xé rách, nhưng cảm giác được cùng người mình yêu hòa làm một lại như đang xoa dịu cơn đau của cô.
Thế rồi đau đớn cuối cùng cũng đã dịu đi hẳn, Thái Văn Kỳ bắt đầu chuyển động trong cơ thể Tô Mộ Nghiên.
Vừa chuyển động, anh vừa hôn cô, sau đó lại vùi đầu vào ngực cô, đầu lưỡi quét qua da thịt cô.
Tô Mộ Nghiên dần dần đắm chìm trong dục vọng, bên tai bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói trầm khàn của Thái Văn Kỳ: “Vợ ơi… Gọi anh là chồng… Gọi chồng đi!”
Tô Mộ Nghiên rên rỉ, giọng nói yêu kiều cất lên: “Chồng… Em yêu chồng…”
Sau khi lời yêu được cất lên, Thái Văn Kỳ càng mãnh liệt mà ra vào trong cơ thể Tô Mộ Nghiên.
Chẳng biết qua bao lâu, tiếng rên rỉ cùng tiếng cơ thể va chạm mới dừng lại.
Thái Văn Kỳ hạnh phúc ôm lấy Tô Mộ Nghiên, nằm trên giường mà lưu luyến vuốt ve cơ thể cô.
Ngày hôm nay hai người đã hòa làm một, Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên đều hạnh phúc vô cùng.
Bỗng nhiên, Thái Văn Kỳ lại hỏi: “Mộ Nghiên, tại sao em lại yêu anh?”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì mỉm cười, sau đó áp mặt vào lồng ngực Thái Văn Kỳ rồi trả lời: “Vì chồng của em quá tuyệt vời đấy!”
Thái Văn Kỳ nhận được câu trả lời này thì trong lòng vui sướng, thế nhưng anh vẫn có chút không tự tin mà hỏi cô: “Em biết nội dung của cuốn tiểu thuyết về thế giới này, thế nên em đương nhiên cũng biết nội tâm anh đã từng xấu xa thế nào.
Anh đã từng muốn lừa dối tình cảm của nữ chính để khiến nam chính đau khổ, đến anh cũng cảm thấy bản thân rất tồi tệ.
Vậy mà tại sao… Em vẫn yêu anh?”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì ôm chặt lấy Thái Văn Kỳ rồi nhướn người lên mà hôn vào đôi môi anh.
Hai người sau đó nhìn nhau không rời.
Tô Mộ Nghiên lại dịu dàng nói: “Anh không phải người xấu, em biết bản chất con người anh vẫn luôn tốt.
Mặc dù anh từng có chút tâm tư xấu, nhưng đó là vì những tổn thương mà anh đã phải chịu đựng trong quá khứ.
Dù anh sai, nhưng thay vì bị trừng phạt, anh càng xứng đáng nhận được sự yêu thương hơn.”
“Hơn nữa, có thể anh không biết bản thân mình tuyệt vời đến thế nào đâu.” Ánh mắt Tô Mộ Nghiên sáng ngời, “Anh vừa đẹp trai vừa tài giỏi, luôn luôn tỏa sáng như những vì sao.
Khi ở bên cạnh em, anh lại dịu dàng ấm áp như ánh mặt trời.
Anh khiến cho trái tim em rung động, khiến cho em biết thế nào là thích, là yêu.”
“Đối với em anh là người tuyệt vời nhất, điều đó mãi mãi không thay đổi.”
“Em yêu anh.”
Nghe đến đây, trái tim Thái Văn Kỳ như được ngâm trong dòng nước ấm áp.
Lời nói của Tô Mộ Nghiên như mật ngọt, khiến anh say đắm mà đắm chìm trong sự ngọt ngào.
“Mộ Nghiên à, anh cũng yêu em.”
“Mộ Nghiên à, anh mãi mãi yêu em.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...