Hàn Thành không che giấu chút ý cười trong ánh mắt.
Nghiêm Gia Ngọc:! !
Nghiêm Gia Ngọc gian nan duy trì vẻ mặt tươi cười, "Không phải là không thích ăn, chỉ là trước kia tôi quá ỷ lại vào cậu ấy.
"
"Vậy sao.
" Thẩm Tinh Sơ gắp cho y một con cua nguyên vẹn: "Thế thì anh càng phải rèn luyện tính tự lập, nào, tự bóc một con thử xem.
"
Nghiêm Gia Ngọc không nghĩ cậu sẽ làm như vậy, xấu hổ trong chốc lát nhưng cũng rất nhanh đã nở nụ cười: "Tiểu Thẩm có phải đang tức giận gì không?"
"Em giận gì chứ?" Thẩm Tinh Sơ không thèm để ý: "Anh lớn như vậy rồi còn chưa tự lập, em cũng không phải ba mẹ anh thì tức giận cái gì.
"
Ai bàn chuyện có tự lập hay không tự lập với cậu!
"Phải không? Tôi còn tưởng cậu nghe tôi nói chuyện Tiểu Thành lúc trước vẫn luôn bóc cua cho tôi nên tức giận.
"
"Chuyện đấy thì có gì đâu.
" Thẩm Tinh Sơ cười nói: "Anh ấy ngồi xe buýt còn nhường chỗ cho người già, yếu, bệnh, tàn tật nữa mà, mấy hành động quan tâm đến nhóm người yếu thế trong xã hội thôi, em có thể hiểu được.
"
Nghiêm Gia Ngọc:! !
"Việc này cũng không giống nhau mà.
" Giọng Nghiêm Gia Ngọc không còn nhẹ nhàng như trước: "Tiểu Thẩm, cậu tức giận thì cứ nói thẳng, không cần bóng gió mắng tôi như vậy.
"
Thẩm Tinh Sơ khiếp sợ, cậu khó tin mở to mắt: "Em? Em bóng gió mắng anh? Anh nghĩ nhiều quá đi, em cũng không có thói quen vòng vo mắng người, em đều trực tiếp hỏi đối phương có còn mặt mũi không?"
"Đương nhiên, đây không phải nói anh, em chỉ ví dụ như vậy, anh tất nhiên là muốn giữ mặt mũi, em biết, anh không phải người không biết xấu hổ, em chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.
"
"Nhưng anh cũng rất kỳ lạ nha, sao cứ liên tục bảo em đang tức giận vậy? Anh thực hy vọng em tức giận sao? Nhưng tại sao em lại phải tức giận chứ? Tức giận việc anh đã không thích ăn cua còn bắt Hàn Thành bóc cho? Tức giận việc anh lớn như vậy còn chưa tự lập? Hay là tức giận việc anh bảo là em mắng anh?"
"Em không phải người hay so đo như vậy, anh yên tâm, tuy rằng anh yếu đuối lòng dạ hẹp hòi lại không tự lập, nhưng em cũng không để ý, em mới vẽ xong một bức tranh về thánh mẫu, giờ vẫn còn đang đắm chìm trong vầng hào quang nhân từ, cho nên chỉ cần không phải là gi*t người phóng hỏa thì em đều có thể thông cảm.
"
Nghiêm Gia Ngọc:! !
Nghiêm Gia Ngọc chưa bao giờ gặp qua người như vậy, nhất thời khoé mắt đỏ hoe: "Tôi không có ý như vậy, tôi chỉ nhờ cậu ấy bóc một con cua thôi, dù cậu không muốn cũng hà tất nói tôi như vậy?"
Thẩm Tinh Sơ vẻ mặt vô tội: "Anh làm sao vậy, giận em sao? Đều là em không tốt, anh đừng như vậy.
"
Cậu nói xong, nước mắt thoắt cái đã rơi xuống, một giọt lại một giọt, long lanh lấp lánh.
Cậu quay đầu nhìn về phía Hàn Thành, nước mắt quanh mi: "Là em làm sai sao? Em chỉ cảm thấy anh ấy không thích ăn, ở nước ngoài mấy năm không ăn cua cũng vẫn sống tốt, có thể thấy được chính là không thích mà, sao vừa trở về đã muốn làm phiền anh? Anh bóc cua không vất vả sao? Là em quá lo cho anh nên tổn thương anh ấy sao? Em sai rồi, em không biết là mình không được lo cho anh như vậy.
"
Nghiêm Gia Ngọc: ???
Nghiêm Gia Ngọc khiếp sợ nhìn cậu, không nghĩ tới chính mình mới đỏ khoé mắt mà cậu ta đã trực tiếp khóc oà rồi! Còn vu oan cho y!
Đây là bạch liên hoa sao!!!
Bạch liên hoa vô tội nhất trong truyền thuyết!!!
Nghiêm Gia Ngọc cảm thấy chính mình thật sự muốn khóc, y rõ ràng không có ý này! Sao y lại không thông cảm cho Hàn Thành!! Sao lại không thích ăn cua chứ!!
Nghiêm Gia Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại hận chính mình hiện tại khóc không được!
Hàn Thành quả thực bị bộ dáng tiểu bạch hoa nhu nhược đáng thương này của Thẩm Tinh Sơ làm cho kinh sợ, nếu không phải biết bản chất của cậu thì anh cũng thực sự cho rằng vừa rồi Thẩm Tinh Sơ thật sự là bạch liên rơi lệ.
"Không sao, em không sai, khóc cái gì.
" Anh dịu dàng nói, lại rút khăn giấy đưa Thẩm Tinh Sơ lau nước mắt.
Ngô Dương thấy vậy, cũng lập tức tiếp lời: "Đúng vậy Tiểu Thẩm, em đừng khóc, Gia Ngọc không phải có ý kia đâu, sao cậu ta lại trách em chứ? Đúng không Gia Ngọc, cậu không tức giận gì Tiểu Thẩm đúng không?"
Nghiêm Gia Ngọc:! ! Y đương nhiên không tức giận, y chỉ chán ghét thôi!
Loại bạch liên hoa này rốt cuộc từ đâu ra vậy! Ngó sen đâu? Y nhất định phải rút bỏ tận gốc rễ đóa bạch liên hoa này!
"Đương nhiên không phải.
" Nghiêm Gia Ngọc cười nói: "Mình còn tưởng rằng em ấy trách mình chứ.
"
"Ai nha, đều là hiểu lầm thôi.
" Ngô Dương hoà giải: "Tiểu Thẩm, em cũng nghe rồi đấy, Gia Ngọc không trách em, em đừng khóc.
"
Thẩm Tinh Sơ khụt khịt mũi mũi, yếu đuối "vâng" một tiếng.
Hàn Thành thiếu chút nữa không nhịn cười được, tiếp tục dịu dàng giúp cậu lau nước mắt.
"Em vẫn muốn ăn cua.
" Thẩm Tinh Sơ nhỏ giọng nói.
"Được.
" Hàn Thành cười nói: "Lại bóc cho em một con.
"
"Em trai Tiểu Thẩm cũng thật quá không tự lập đi.
" Nghiêm Gia Ngọc mở miệng nói.
"Anh ấy bảo em phải tự lập.
" Thẩm Tinh Sơ nhìn Hàn Thành.
Hàn Thành cười cười, nhéo mặt cậu: "Không cần, lúc nào không ở cạnh anh em tự lập sau cũng được.
"
Thẩm Tinh Sơ quay đầu qua Nghiêm Gia Ngọc: "Anh ấy không cho em tự lập.
"
Nghiêm Gia Ngọc: !!!
"Sao cậu không có chủ kiến gì vậy?"
"Em sợ anh ấy khó chịu mà.
" Thẩm Tinh Sơ dịu dàng nói: "Chẳng phải em vừa nói rồi sao, em rất lo lắng cho anh ấy, nếu anh ấy không thích thì em sẽ không làm.
"
"Cậu cũng thật là biết lấy lòng người.
"
"Anh ấy nói em lấy lòng anh.
" Thẩm Tinh Sơ hướng về phía Hàn Thành nói.
"Không sao.
" Giọng Hàn Thành rất dịu dàng: "Anh cũng lấy lòng em, giờ anh bóc cho em con cua.
"
Thẩm Tinh Sơ gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Nghiêm Gia Ngọc: "Anh ấy nói muốn lấy lòng em, kiểu như bọn em chắc gọi là lấy lòng nhau đi.
"
Nghiêm Gia Ngọc tức muốn nổ phổi: "Vậy sao? Sao không thấy cậu lột cua cho cậu ấy? Cậu chỉ nói miệng như vậy, trên tay cái gì cũng không làm.
"
Thẩm Tinh Sơ quay đầu, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Hàn Thành đã đem thịt cua đút vào miệng cậu: "Em ngoan ngoãn ăn cơm đi, anh không ăn cua, cho em hết.
"
Thẩm Tinh Sơ nhai thịt cua trong miệng, chậm rãi ăn xong, sau đó mở miệng nói: "Để em bóc cua cho anh.
"
Cậu gắp một con tôm, cẩn thận bóc vỏ, sau đó chấm nước sốt, đưa tới bên miệng Hàn Thành: "A.
"
Hàn Thành thụ sủng nhược kinh, yên lặng mở miệng.
Khoé mắt Thẩm Tinh Sơ cong cong, vẻ mặt chờ mong: "Ngon không?"
"Cũng được.
"
"Có phải cua em bóc cho anh ăn ngon hơn mấy con anh tự bóc đúng không?"
Hàn Thành gật gật đầu: "Đúng vậy.
"
"Em lại bóc cho anh thêm một con.
"
Hàn Thành:! ! Đây thật đúng là phúc lợi khó có được.
Ngô Dương với Doãn Minh Diệu sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới bữa cơm sẽ phát triển theo hướng này.
Doãn Minh Diệu cúi đầu, nhắn WeChat cho người bạn tốt của mình: 【Cậu cảm thấy vị bạn trai nhỏ này của lão Hàn thế nào?】
Ngô Dương: 【Quá cmn ngọt, vừa đáng yêu lại ngọt ngào, còn đẹp nữa, tôi thích, lão Hàn tìm được ở đâu đây, có em trai không nhỉ, có thể giới thiệu cho tôi một chút.
】
Doãn Minh Diệu:! !
Doãn Minh Diệu yên lặng nhìn người bạn mình đang ghen tị ăn cẩu lương, cảm thấy mình không gay cũng hơi uổng, quá thẳng nam rồi.
Anh ta đang nghĩ như vậy thì nhìn đến Thẩm Tinh Sơ lại đút Hàn Thành ăn một con tôm, sau đó quay đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi Nghiêm Gia Ngọc: "Anh Gia Ngọc, em làm như vậy đúng không? Cảm ơn anh vừa mới nhắc nhở, anh đúng là người tốt.
"
Nghiêm Gia Ngọc:! !
Nghiêm Gia Ngọc đứng lên, yên lặng đi đến nhà vệ sinh.
Bữa cơm này không ăn nổi nữa, muốn phun ra hết!
Thẩm Tinh Sơ nhìn y đứng dậy, "ơ" một tiếng, hỏi Hàn Thành: "Anh ấy sao thế, có phải em lại làm gì sai khiến anh ấy tức giận rồi không?"
Nghiêm Gia Ngọc suýt chút nữa thì tự vấp ngã.
"Tôi không tức giận!" Y cả giận nói.
Thẩm Tinh Sơ gật gật đầu, nhìn về phía Hàn Thành: "Anh ấy không giận em, vậy là tốt rồi, làm em sợ quá.
"
Cậu mới suýt thì hù ch*t y.
Hàn Thành nhìn Thẩm Tinh Sơ mang vẻ mặt tiểu bạch hoa, bộ dáng thanh thuần nhu nhược, thật cmn là một nhân tài!
Doãn Minh Diệu cũng không khỏi nhìn về phía Thẩm Tinh Sơ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, cậu nhóc này nhìn mặt non vậy mà đạo hạnh còn rất cao thâm nha, Nghiêm Gia Ngọc đấu cùng cậu mấy hiệp mà chưa một lần chiếm được ưu thế, lợi hại quá!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...