Ngoại viện Vô Thượng tông loạn thành một đống, Tô Bạch chưa xuất quan cho nên người lo lắng nhất hiện tại chính là quản sự ngoại viện. Gã không dám quấy rầy các trưởng lão nội viện nhưng nếu thật sự có đệ tử thân truyền của chưởng môn bị đệ tử ngoại viện gây thương tích thì mặt mũi của chưởng môn biết để ở đâu, lúc đó thì mọi người đều khổ rồi.
Khuôn mặt quản sự đầy lo âu nhìn Hà Thanh, nghiêm túc nói: “Hà Thanh sư muội, không thể nói lung tung được, ngươi có chắc chắn hắc y nhân đó là Nhạc Linh Nhi – đệ tử thân truyền của chưởng môn không, hay chỉ là nhìn lầm thôi? Nói không chừng đó là thích khách do môn phái khác hoặc là lũ ma tu phái tới thì sao?”
Hà Thanh nhíu mày, nàng không quen biết vị Nhạc sư tỷ kia, cùng lắm chỉ gặp qua vài lần, mà lúc đó trời đã rất tối, cũng có thể là do cuống quýt nên nhìn lầm, bởi vậy nàng do dự đáp: “Ta cũng không chắc chắn.”
Quản sự vừa lòng gật gật đầu, những đệ tử khác kiểm tra tỉ mỉ hết ngoại viện mấy lần xong thì phiền não bẩm báo lại: “Quản sự sư huynh, không tìm thấy Điền sư muội, cũng không thấy Nhạc…” Thấy mặt quản sự sư huynh biến sắc thì trong lòng cả kinh, lập tức sửa miệng, “… Cũng không tìm được tung tích của tên thích khách.”
Hà Thanh nghe vậy, sắc mặt tái nhợt đi, “Vậy A Doanh… nàng ấy ra sao?”
Quản sự thở dài một tiếng, khuyên nhủ: “Hà Thanh sư muội, đụng phải thích khách ma tu sẽ có kết cục gì thì hẳn là ngươi cũng rõ, Điền sư muội chỉ sợ đã…”
“Sao có thể như thế được, không thể nào.” Hà Thanh vội vàng cãi lại, “Hắc y nhân đó thật sự rất giống Nhạc…”
“Hà Thanh sư muội!” Quản sự lớn tiếng ngắt lời nàng, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn nhiều đệ tử ngoại viện như vậy bị phạt cùng ngươi thì cứ nói tiếp đi!”
Hà Thanh ngơ ngẩn, vẫn chưa hiểu lắm. Quản sự liếc qua nàng một cái, sau đó nói với các đệ tử khác: “Đêm nay có ma tu phái thích khách tới ngoại viện, Điền sư muội vì giữ gìn sự an toàn cho tông môn nên đã liều chết cùng hắn, cuối cùng ngọc thạch câu phần(1), đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu.” Có lẽ về tu vi thì đệ tử ngoại viện không thể so với đệ tử nội viện nhưng trong khoản xử sự cong cong vẹo vẹo, bo bo giữ mình thì bọn họ lại thừa bản lĩnh, có đôi khi mắt nhìn đời của họ còn rõ ràng hơn cả nhóm con cưng của ông trời kia.
Quản sự mỉm cười, “Đêm nay chư vị sư đệ đều đã mệt mỏi rồi, sớm đi về nghỉ ngơi đi.” Đợi mọi người tản hết đi, quản sự mới quay đầu nhìn về phía Hà Thanh, thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng, biết ngay nàng còn chưa hiểu liền nói: “Hà Thanh sư muội, ta biết có thể ngươi thấy ta làm như vậy là không đúng nhưng ngươi có nghĩ tới việc nếu như khiến cho chưởng môn tức giận thì những đệ tử ngoại viện còn lại sẽ ra sao, người ở chỗ Điền Doanh Doanh lúc đó ngươi sẽ không nói ra chứ?”
“Nói vậy, người nọ thật sự là…” Hà Thanh ngập ngừng nói.
“Mặc kệ có phải nàng ta hay không, chúng ta cũng không biết gì hết, ngươi không thấy rõ mặt hắc y nhân kia, bất luận ai hỏi cũng phải trả lời như vậy, hiểu chưa?” Quản sự nghiêm túc dặn dò.
Trong lòng Hà Thanh khó chịu, nặng nề gật đầu.
Mộ Thanh Giác ẩn thân trong bóng tối, yên lặng nghe đối thoại giữa hai người, bất giác nhìn quản sự kia nhiều thêm mấy lần, người này cũng coi như là một nhân tài. Cứ như vậy, cho dù điều tra ra chuyện Nhạc Linh Nhi chết ở ngoại viện thì Minh Tịnh chân nhân cũng chẳng nói gì được, dù sao người ta nghĩ đó là ma tu, còn liều chết giữ gìn cho sự an toàn của tông môn kìa.
Ngày hôm sau, quả nhiên không thấy Nhạc Linh Nhi nhưng các sư huynh nội viện cũng chẳng để ý. Mọi người đều là tu sĩ, thường xuyên bế quan, rồi luyện đan, rồi tĩnh tu, đột nhiên không thấy đâu cũng rất là bình thường.
Nhưng vài ngày sau thì dần dần có người nhận ra điều không ổn, xung quanh phòng Nhạc Linh Nhi không có kết giới gì cả, cũng không cảm nhận được chút dao động của linh lực nào, nếu nói là bế quan thì rõ ràng là không đúng.
Thường Đức biết chuyện cũng thấy kỳ quái, tự mình chạy tới xem xét, trong phòng bám một tầng tro bụi mỏng manh, rõ ràng là mấy ngày nay không ai ở đây. Đến lúc này hắn mới phát hiện ra sự tình không ổn, vội triệu tập các sư huynh đệ, hỏi xem có ai nhìn thấy Nhạc Linh Nhi hay không.
Hắn vừa hỏi, không ít người lập tức nhớ tới chuyện mấy ngày trước từng nhìn thấy nàng ta mang thần sắc bối rối phiền muộn chạy về nội viện, có thể là bị cái gì đó kích thích. Trong lòng Thường Đức âm thầm ghi nhớ chuyện này, sau đó sai mấy sư đệ tìm kiếm ở đỉnh núi phụ cận, mọi người lĩnh mệnh rời đi.
Diệp Mính đứng ở cách đó không xa nhìn đám người ầm ầm mà lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ sợ là không thể tìm thấy Nhạc Linh Nhi được.
Quả nhiên, tìm liên tục mấy canh giờ mà vẫn không có ai nhìn thấy tiểu sư muội. Thường Đức tự trách không thôi, sư phụ và sư huynh bế quan, mình tạm thời quản lý sự vụ, lại để xảy ra sự tình này, biết ăn nói với sư phụ như thế nào đây?
Đúng lúc này, Diệp Mính đột nhiên đi qua, cười yếu ớt, nói: “Hay là sư huynh tìm quản sự ngoại viện hỏi xem gần đây có chuyện gì dị thường xảy ra hay không?”
“Tại sao vậy?” Thường Đức khó hiểu, nhìn thấy Diệp Mính cười đến ý vị thâm trường, lại nhớ rằng sư phụ thường khen vị sư đệ này thông minh liền gật đầu nói: “Vậy tìm quản sự ngoại viện tới đây đi.”
Quản sự ngoại viện gấp gáp chạy tới, nghe hiểu ý bọn họ thì thoáng nghi hoặc xen lẫn lo lắng nói: “Sư đệ nghe nói Nhạc sư tỷ mất tích, sao có thể như vậy được, nhưng mấy ngày gần đây các sư đệ ngoại viện cũng không gặp sư tỷ mà.”
Thường Đức nhíu mày, “Ai hỏi ngươi cái đó, ta muốn hỏi ngươi là mấy ngày nay ở ngoại viện có xảy ra chuyện gì kỳ quái hay không?”
Quản sự ngoại viện nghe vậy liền khó hiểu, “Chuyện kỳ quái…” Nhíu mi suy tư một lúc lâu mới do dự nói: “Thật ra có một chuyện, đệ tử cũng đang muốn tìm thời gian bẩm báo với sư huynh.”
Trong lòng Thường Đức vừa động, thoáng liếc nhìn Diệp Mính đang mỉm cười một cái rồi hỏi: “Chuyện gì?”
Trên mặt quản sự ngoại viện mang theo chút thần sắc bi ai, nói: “Buổi tối mấy hôm trước, không biết tại sao đột nhiên lại có một thích khách mặc hắc y lẻn vào ngoại viện, may mà Điền sư muội trong Quan Tuyết Các phát hiện ra. Điền sư muội can đảm cẩn trọng, tính tình ngay thẳng, đương trường liền đấu với thích khách kia, vì ngăn không cho gian kế của kẻ đó thực hiện được mà không tiếc mình tự bạo, cuối cùng ngọc thạch câu phần.”
“Có chuyện này ư?” Thường Đức không ngờ tới lại xảy ra chuyện như vậy, tâm địa hắn trung hậu, lại nghĩ tới vị Điền sư muội kia tuổi còn trẻ đã ngã xuống liền không khỏi tiếc hận, “Đáng tiếc.”
“Đúng vậy.” Quản sự ngoại viện cũng không khỏi thở dài, hai mắt phiếm hồng, gục đầu lấy tay áo lau nước mắt.
Đúng lúc này, Diệp Mính đột nhiên lên tiếng: “Dám hỏi vị sư đệ này, có nhìn thấy bộ dạng thích khách kia không?”
Ngón tay giấu trong tay áo của quản sự run lên, lắc đầu đáp: “Ta không nhìn thấy, chỉ nghe một vị sư muội kể lại tình cảnh ngày hôm đó, nói thích khách mặc hắc y, đeo khăn che mặt nên không thấy rõ dung mạo.”
Diệp Mính mỉm cười, “Thì ra là thế.”
Thường Đức nghe y nói như có thâm ý liền bất giác nghi hoặc quay qua nhìn, Diệp Mính mỉm cười đáp lại, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Thường Đức nhíu mi, “Diệp Mính sư đệ có chuyện gì muốn nói ư?”
Diệp Mính mang vẻ mặt không xác định, do dự nói: “Thường Đức sư huynh có nghĩ rằng hắc y nhân kia không phải thích khách, mà là…”
“Mà là cái gì?”
Diệp Mính thở dài: “Mà là Nhạc sư tỷ.”
“Cái gì?!” Thường Đức không ngờ y sẽ nói như vậy, vô cùng hoảng sợ. Quản sự ngoại viện cũng đầy mặt kinh ngạc, lúng ta lúng túng nói: “Sao có thể chứ, nghe nói hắc y nhân kia vào phòng Điền sư muội ra sát chiêu rất ngoan độc, rõ ràng toàn những kích trí mạng muốn dồn nàng vào chỗ chết. Nếu là thích khách còn dễ hiểu, nhưng nếu là Nhạc sư tỷ…” Gã nói đến đây liền cẩn thận quan sát thần sắc mọi người vài lần mới do dự nói tiếp: “… vậy thì cũng quá ngoan độc rồi, có thâm thù đại hận gì mà phải làm như thế chứ.”
Đôi mắt trong trẻo của Diệp Mính nhàn nhạt đảo qua người gã, cười nhưng không nói.
Thường Đức vô cùng hoang mang, “Lời này cũng không thể nói lung tung được, đang yên đang lành, hơn nửa đêm tiểu sư muội còn chạy tới ngoại viện làm gì? Huống hồ nàng cũng không có quan hệ thân thiết gì với Điền sư muội.”
“Ai biết được, có điều, khi nữ nhân đố kỵ thì rất là đáng sợ.” Diệp Mính nhìn vị quản sự kia mà cười đến vô cùng ôn hòa, “Ta cũng từng nghe nói về vị Điền sư muội ở Quan Tuyết Các kia rồi, nghe đồn là một đại mỹ nhân hiếm có.”
Trong lòng quản sự nhảy dựng, không rõ tên Trình Giảo Kim giữa đường nhảy ra(2) này có ý gì, đành phải cười nói theo: “Đúng vậy, không ít sư huynh đệ đều quý mến Điền sư muội đó.”
Nghĩ tới tính tình điêu ngoa của tiểu sư muội, trong lòng Thường Đức vừa động, chẳng lẽ là bởi vì… Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, lắc lắc đầu, cho dù Nhạc Linh Nhi kiêu căng thì cũng không đến mức vì nguyên nhân này mà đi giết người… nhỉ? Lại còn vì thế mà bỏ mạng.
Mặc dù hắn tự an ủi mình như vậy nhưng trong lòng có một thanh âm nói cho hắn biết, hắc y nhân kia chính là Nhạc Linh Nhi. Thường Đức gắng bình tĩnh lại, nói với quản sự kia: “Ngươi dẫn ta tới Quan Tuyết Các xem thử.” Dừng một chút lại nói tiếp: “Các ngươi cứ giải tán đi đã.” Câu này là nói với bọn Diệp Mính.
Diệp Mính cười nhìn hắn đi xa, xoay người liền cho Mộ Thanh Giác một cái liếc mắt đầy thâm ý, sau đó cũng rời đi.
Bùi Nhiên tà tà dựa vào thân cây, cười đến là phong lưu bất kham, chỉ là đáy mắt mang theo sự lo lắng, “Hi vọng hắn không phát hiện ra manh mối gì, nếu không thì chúng ta sẽ gặp phiền toái.”
Mộ Thanh Giác cười không thèm để ý, “Đã sớm thu dọn ổn thỏa rồi, trừ những thứ ta muốn cho hắn biết thì hắn sẽ chẳng phát hiện ra điều gì khác nữa.”
Quả thực, Thường Đức tự mình chạy đến Quan Tuyết Các để tra xét một lần, trong phòng trừ chút hơi thở của Nhạc Linh Nhi còn lưu lại thì chẳng có gì đặc biệt. Hắn còn tỉ mỉ tìm kiếm trong phòng một phen, lại tìm thấy một thanh bảo kiếm trong góc phòng, chuôi kiếm có khắc một chữ ‘Nhạc’ nho nhỏ, thật sự là kiếm của Nhạc Linh Nhi.
Thường Đức run tay nhặt kiếm lên, đây là pháp khí bản mạng của Nhạc Linh Nhi, hiện tại thân kiếm ảm đạm không chút ánh sáng, linh khí hao mòn, tất cả đều ám chỉ một việc, tiểu sư muội sợ là đã…
Quản sự ngoại viện thấy hắn như thế thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức suy nghĩ cẩn thận ra điều gì, “Đây, đây thật sự là kiếm của Nhạc sư tỷ, ai yo, sao nó lại ở đây được? Nửa đêm khuya khoắt Nhạc sư tỷ vô duyên vô cớ chạy tới phòng Điền sư muội làm chi?”
Trong lòng Thường Đức đã có suy đoán, không để ý tới lời lải nhải của gã, chỉ hỏi: “Vị Hà Thanh sư muội ở cùng với Điền sư muội đâu?”
Sắc mặt Hà Thanh lúc bị đưa tới phòng Điền Doanh Doanh thật sự rất khó coi. Tuy thời gian gần đây Điền Doanh Doanh khiến nàng cảm thấy xa lạ nhưng dù sao hai người cũng đã cùng nhau lớn lên, thân thiết nhiều năm, đến nay nhìn căn phòng như trước mà người đã không còn, trong lòng nàng sao có thể dễ chịu được?
Có điều cho dù như vậy thì trong khoảnh khắc Hà Thanh bước vào phòng vẫn hơi hơi cảm thấy quái dị, lại không thể nói rõ vì sao lại như thế.
Thường Đức đánh giá thoáng qua là thấy ngay đây là một cô nương đơn thuần nhu thuận, hắn hỏi: “Đêm hôm đó có thích khách đến phòng Điền sư muội, ngươi có nhìn thấy bộ dạng của thích khách đó hay không?”
Hà Thanh không tự giác nhìn về phía quản sự, nhận được ánh mắt bao hàm cảnh cáo của gã liền nhỏ giọng đáp lại theo sự dặn dò từ trước: “Trời quá tối, người đó lại che mặt nên không thấy rõ.” Ngón tay xiết chặt giấu trong tay áo, Hà Thanh buộc mình phải trấn định lại, dùng giọng điệu bình tĩnh nói thêm một câu: “Có điều thích khách kia có dáng người tinh tế, hẳn là… hẳn là một nữ tử.”
“Quả thế…” Thường Đức thở dài, nghĩ tới sư phụ đang bế quan luyện đan, trong lòng lại ưu sầu thêm một chút.
~
(1) Ngọc thạch câu phần: ngọc đá cùng vỡ (gần nghĩa với ‘Lưỡng bại câu thương’), ở đây nghĩa là cả hai cùng chết.
(2) Có nghĩa là xen vào chuyện của người khác.
Aki: Ờm, hôm qua ta học các thế ngã đơn giản, và giờ ta liệt gần một nửa người rồi.:v
À, hnay ta mới chính thức đọc xong bộ Nam phụ này, trước là vừa đọc vừa edit, hề hề, cho nên, dành cho những ai quan tâm tới cp Mộ Duyên Chiêu và Tô Hòa Ninh, họ có gặp lại nhau nhé, cơ mà là ở kiếp sau, cho nên vẫn là HE chứ không phải BE đâu nhé!o(∩_∩)o~
P/s: Cái bạn Diệp Mính này thông minh kinh khủng khiếp, j cũng đoán ra tám chín phần lun, khúc cuối một phần cũng nhờ bạn này mới giúp cp chính tương phùng đó.:3
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...