“Sư huynh vừa nói gì, Thanh Giác chưa nghe rõ, có thể nói lại lần nữa được không, hửm?” Thanh âm trầm thấp từ tính vang bên tai, âm cuối quẩn quanh, dư âm không dứt.
Thanh, thanh trầm! Tô Bạch nhất thời chấn động, kỹ năng của nam chính ngựa đực ngoài cười tà mị giờ còn có thêm từ “hửm” hồi âm. Mẹ nó chứ cái loại nguy cơ nam chính lập tức sắp hắc hóa là xảy ra chuyện gì đây?
Tiếp xúc với ánh mắt sâu thẳm của nam chính, không hiểu sao Tô Bạch lại nảy sinh trực giác rằng nếu như mình thực sự lặp lại lần nữa thì kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Yếu ớt buông mi lảng tránh tầm mắt của nam chính, giọng điệu của Tô Bạch rất là không ổn: “… Không có gì.”
Hai tay nam chính nắm lấy bả vai Tô Bạch giống như giây tiếp theo sẽ tiến vào trạng thái rít gào khiến lòng hắn không yên, may mà tình huống Tô Bạch lo lắng cũng không xuất hiện. Nhìn Tô Bạch mang vẻ mặt trốn tránh, thân hình Mộ Thanh Giác hơi hơi cứng đờ, cố gắng thu bớt sự tức giận, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má như ngọc của người nọ. Vẻ mặt quyến luyến, động tác mềm nhẹ.
Tên thần kinh thô Tô Bạch cảm giác tình cảnh này có chút quái dị, lại không nói ra được quái dị ở chỗ nào.
Ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, bởi vì khí thế của nam chính quá mạnh mẽ nên Tô Bạch vẫn cương mặt không dám động đậy. Chiếc cằm tinh tế bị nâng lên, tầm mắt đối diện thẳng tắp với hai tròng mắt như mặt hồ u ám của nam chính.
Mấy năm gần đây nam chính càng ngày càng cao lớn, Tô Bạch lại quỷ dị mà vẫn giữ nguyên bộ dạng thiếu niên mười mấy tuổi. Mộ Thanh Giác đã cao hơn hắn một cái đầu, ngay cả thân hình cũng cường tráng hơn hắn. Lúc này nam chính đang đứng sát Tô Bạch, hơi hơi cúi người, khí thế áp bách, rất dễ khiến cho Tô Bạch bị hơi thở của y bao vây.
Bắt đầu từ khi nào thì nam chính đã trở nên cường thế như vậy, Tô Bạch nghi hoặc trong nháy mắt. Từ khi hai người quen biết tới nay, ở trước mặt hắn, đối phương luôn kính cẩn hữu lễ trong mọi thời khắc. Ở chung đã lâu, trở nên ngày càng thân thiết nhưng bất cứ lúc nào Mộ Thanh Giác cũng vô cùng cung kính tín nhiệm hắn, từ lúc nào lại có thể làm ra động tác cường thế mà vô lễ như vậy?
Aizz, đứa nhỏ đã trưởng thành, lời của người lớn cũng không thèm nghe nữa. Nghĩ đến việc mình bảo y ở bên Nhạc Linh Nhi đã khơi dậy tâm lý phản nghịch của thiếu niên, ‘bà mẹ’ Tô Bạch cũng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang như bao bậc làm cha làm mẹ khác, thương thay tâm tình những người làm phụ huynh trong thiên hạ!
Thấy sư huynh mình lại tiếp tục thất thần, Mộ Thanh Giác không khỏi cảm thấy thất bại, nhìn gương mặt đẹp đến chết người đang gần trong gang tấc mà lòng rối bời. Mắt phượng câu hồn đoạt phách hơi hơi nhướng lên, đuôi mắt nhiễm ánh sáng màu hồng nhàn nhạt, bao hàm tình ý như có như không. Rõ ràng là cả người đều đẹp đến cực hạn nhưng lại khiến cho người ta không thể sinh ra tà niệm, đơn giản là vì gương mặt quanh năm băng hàn, tiên khí nhè nhẹ, khí chất nghiêm nghị làm cho người ta muốn tôn thờ.
“Sư huynh, ta nên làm gì với huynh bây giờ?” Thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng chậm rãi mang theo sủng nịch và bất đắc dĩ nồng đậm.
(⊙o⊙)! Chấn cmn động! Tô Bạch thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống luôn, mẹ nó, đại ca có phải anh lấy sai kịch bản rồi không, cái câu sặc mùi ngôn tình này là chuyện quái gì vậy?! Nam chính ngươi mau tỉnh lại đi, ta là sư huynh ngươi chứ không phải mấy cô vợ lớn vợ bé đang chờ ngươi công lược đâu!
Mộ Thanh Giác lại tới gần, mặt hai người gần như sắp dính sát vào nhau, “Sư huynh vẫn không rõ sao?” Khi nói chuyện hơi thở ấm áp phả lên làn da non mịn của Tô Bạch khiến hắn run rẩy.
Tô Bạch sâu sắc cảm thấy tình cảnh trước mắt quỷ dị không nói nên lời, lảo đảo lùi từng bước về phía sau, lại quên phía sau mình chính là khóm hoa sơn trà, thiếu chút nữa bị nhánh cây cào rách quần áo.
“Sư huynh cẩn thận!” Mộ Thanh Giác kinh hô, ra tay nhanh như chớp, ôm chặt lấy eo nhỏ của Tô Bạch. Sau đó, cả người Tô Bạch đều không ổn, mịa, đây chẳng phải là đoạn kinh điển trong tiểu thuyết ngôn tình hay sao, nữ chính vô ý sẩy chân, nam chính phấn đấu quên mình nhảy tới ôm lấy nàng, có cần phải cẩu huyết như vậy không hả!
Cách một lớp vải mỏng manh vẫn cảm nhận được da thịt bóng loáng nhẵn nhụi dưới lòng bàn tay, ngửi được hương trà nhàn nhạt trên thân thể người nọ, tình ý tràn đầy trong mắt Mộ Thanh Giác gần như không thể che giấu nổi. Tim Tô Bạch nảy lên một cái, giống như có thứ gì đó muốn chui ra ngoài.
Không thể khống chế tình ý của bản thân, Mộ Thanh Giác cúi người, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Nhìn gương mặt cương nghị tuấn lãng kia, mím đôi môi mỏng, Tô Bạch chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, ánh mặt trời chiếu xuống, ngẩn ngơ như trong giấc mộng.
Gần, càng ngày càng gần, đôi môi mỏng màu hồng nhạt mình mơ ước đã lâu đang ở ngay trước mắt, hai mắt Mộ Thanh Giác càng ngày càng nóng cháy, vô cùng thành kính áp sát hai cánh môi mỏng kia.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.(1)
Móa, não bổ cái gì vậy trời! Đợi đã, tại sao ta lại nghĩ tới mấy câu này?!
“Đại sư huynh!” Thanh âm thanh thúy dễ nghe như chim hoàng anh truyền đến, đáng tiếc cả hai người đều không có tâm tư thưởng thức.
Tô Bạch giật mình, tiện đà nhanh chóng đứng dậy đẩy nam chính ra, nhìn về phía thanh âm vừa truyền tới, ẩn ẩn có chút cảm kích đối phương đánh vỡ bầu không khí kỳ quái vừa rồi. Hắn cứ cảm thấy nếu tiếp tục giữ nguyên trạng thái lúc ấy thì tam quan của bản thân sẽ bị cọ sạch một lần. Tô Bạch với chỉ số EQ thấp đến mức khiến cho người ta giận sôi cũng không phát hiện ra rằng trong khoảnh khắc nam chính tới gần kia, trong lòng mình đã nảy sinh bối rối.
Bởi vì vấn đề khoảng cách và góc độ cho nên em gái Hà Thanh vừa rồi chỉ nhìn thấy một bóng dáng mặc trang phục đệ tử nội viện, nghĩ rằng đại sư huynh đến ngắm sơn trà nên không chút suy nghĩ liền gọi hắn, không ngờ lại phá hòng chuyện tốt của người ta.
Đến lúc lại gần, em gái Hà Thanh ngốc hồ hồ mới phát hiện ra người này cao hơn đại sư huynh một chút, rõ ràng là Mộ Thanh Giác. Mà Tô Bạch lúc này đang cương mặt đứng phía sau y. Em gái họ Hà thần kinh cũng vô cùng thô nên chẳng hề phát hiện ra nửa điểm dị thường, gặp người quen thì vô cùng vui sướng, tươi cười hớn hở chào hỏi: “Đại sư huynh, Mộ sư huynh, vừa nãy các huynh đang làm gì vậy?”
Đang làm gì vậy…
Làm gì vậy…
Gì vậy…
Vậy…
Mịa! Tô Bạch chột dạ không thôi, cảm giác tiểu tam bị chính thất tới bắt kẻ thông dâm là lỗi giác của ta thôi đúng không, đúng không?!
Đợi đã! Tại sao ta lại dùng hình ảnh tiểu tam và chính thất để so sánh vậy?!
Nhìn Tô Bạch toàn thân cứng ngắc, nam chính tà mị cười, lành lạnh đáp: “Ngắm hoa.”
“Vậy ạ? Hoa gì thế?” Em gái Hà Thanh tò mò, Mộ sư huynh hình như không thích hoa mà, trước kia lúc ở Tùng Đào Viện không phải đã nhổ hết linh hoa đi rồi thay bằng rừng trúc hay sao?
Nam chính cười đến ý vị thâm trường: “Hoa cúc.”
Hoa… cúc…
Em gái Hà Thanh đơn thuần không biết là mình vừa nghe được một chuyện rất khó lường, nàng chỉ cười đáng yêu, nhìn khắp nơi một lần, kỳ quái ghê, tại sao không thấy hoa cúc?
“Hoa cúc ở đâu cơ? A Thanh cũng muốn xem.”
Sét đánh giữa trời quang! Em gái đáng yêu mà mình thích lại nói tới loại đề tài này trước mặt mình, trong nháy mắt Tô Bạch chỉ cảm thấy trứng đau cúc cũng đau. Cố tình nam chính ở một bên lại liếc hắn với cái nhìn đầy hàm ý, thiếu chút nữa dọa Tô Bạch tiểu ra quần luôn đó có hiểu không. Nam chính thân là cổ nhân phong kiến bảo thủ sao có thể biết hàm ý của từ ‘hoa cúc’ này chứ? Trùng hợp, nhất định chỉ là trùng hợp thôi đúng không?
Mẹ nó chứ trùng hợp cái con em mày á! Sao ta không biết trên Hạo Nguyệt Phong có trồng hoa cúc lúc nào vậy!
“Ha ha.” Nam chính quay đầu nhìn về phía Tô Bạch, biểu tình vô cùng đơn thuần vô tội, “Sư huynh, Hà Thanh sư muội muốn xem hoa cúc của huynh kìa.”
Móa, Orz(2). Nội tâm Tô Bạch khóc thét, cứng nhắc mở miệng: “Không có… hoa cúc.”
Mẹ nó có để cho người ta sống nữa không đây?!
Đại khái là vẻ mặt hắn quá mức cứng nhắc nên Hà Thanh cũng thấy không ổn, không tiếp tục nói tới đề tài này nữa, cười nhìn khóm hoa phía sau Tô Bạch: “Hoa đại sư huynh trồng thật là đẹp.”
Nhìn thấy em gái Hà Thanh, kế hoạch theo đuổi em gái mà Tô Bạch đã chôn giấu thật lâu lại bị gợi lên, liếc nhìn nam chính đứng cạnh một cái, không hiểu sao lại có cảm giác nguy cơ, cứ cảm thấy mình còn không hành động thì sẽ không kịp nữa.
“Nếu ngươi thích thì có thể hái mấy nhánh về cắm vào bình.”
Nghe vậy Mộ Thanh Giác cười như không cười nhìn Tô Bạch, “Không phải sư huynh luôn quý trọng mấy đóa sơn trà này, không dễ gì cho người khác đụng vào hay sao?”
Ặc, Tô Bạch nghẹn lời, đành phải lãnh diễm cao quý không để ý tới, nghĩ rằng có cần phải phá nhau thế không, ta không lấy được vợ ngươi đền nổi không?!
—– Y thừa sức đền!
Hà Thanh nghe hắn nói vậy thì vô cùng vui vẻ, có chút không dám tin nhìn mấy đóa sơn trà, lại nhìn về phía Tô Bạch, “Thật sự là được ạ?” Ở Vô Thượng tông có ai mà không biết đại sư huynh rất yêu thích khóm sơn trà này, thường xuyên dùng linh thủy chăm bón, lại bày trận pháp hàng ngày hút linh khí thiên địa để tẩm bổ. Ngay cả Minh Tịnh chân nhân muốn lấy một gốc cây còn không được, hôm nay hắn lại đồng ý cho nàng hái mấy nhánh, bảo nàng sao có thể không thụ sủng nhược kinh?
Thực ra mấy cây sơn trà này cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua Tô Bạch chăm sóc vô cùng cẩn trọng, từng đóa hoa nở rộ xinh đẹp không tả nổi. Mấy vị trưởng lão và Minh Tịnh chân nhân muốn hái thật ra đa phần chỉ là vì vui đùa. Tô Bạch cũng biết bọn họ chỉ muốn trêu chọc tiểu bối như mình, cho dù thực sự đưa cho họ mấy cây thì họ cũng chẳng có thời gian chăm sóc cho nên hắn chỉ hái mấy nhánh cắm vào bình đựng linh thủy đưa cho mấy vị trưởng lão và sư phụ ngắm.
Hà Thanh không biết chuyện này, chỉ nghĩ Tô Bạch nỡ bỏ mấy đóa hoa cho mình hái, trong lòng lập tức vô cùng cảm động.
Về phần Tô Bạch, ngươi hỏi hắn vì sao không đau lòng á? Trồng hoa để đến lúc theo đuổi em gái có cái mà dùng thôi, sao phải đau lòng, *nhìn trời*.
Tô Bạch gật đầu: “Đương nhiên là được.”
“Hừ.” Mộ Thanh Giác ở một bên hừ lạnh, giọng quái quái nói: “Hoa tươi xứng với mỹ nhân, Hà Thanh sư muội đừng nên phụ ý tốt của sư huynh.”
Nghe lời này, Hà Thanh vốn có chút tâm tư đối với Tô Bạch lập tức đỏ hồng hai má, sợ hãi cúi đầu, đương nhiên bỏ lỡ sát ý hung ác nham hiểm tràn ngập trong mắt nam chính.
Bị nam chính vạch trần tâm tư như vậy, cái mặt già của tiểu trạch nam ngây thơ cũng đỏ lên.
Nhận ra Tô Bạch không được tự nhiên, Mộ Thanh Giác càng thêm bực mình.
Trong nhất thời không khí vô cùng quỷ dị.
Quan Tuyết Các.
Hà Thanh vui mừng hớn hở cầm mấy nhánh sơn trà bước vào cửa, đối diện với Điền Doanh Doanh sắp ra ngoài.
“A Doanh, ngươi muốn đi đâu vậy?”
“Luyện tập pháp thuật.”
Ý cười trên mặt Hà Thanh tiêu tan, lo lắng nói: “A Doanh, sao ngươi cứ phải liều mạng thế, dục tốc bất đạt(3), ngươi chấp nhất như vậy sẽ dễ sinh ra tâm ma đó.” Từ khi bị thua trong cuộc tỷ thí ngoại viện, Điền Doanh Doanh càng thêm cố gắng, cũng càng thêm chấp nhất với thực lực. Hà Thanh ở bên cạnh nhìn mà ẩn ẩn cảm thấy nàng như vậy có chút không ổn.
Điền Doanh Doanh nhẹ nhàng cười, véo má Hà Thanh: “Yên tâm đi, không sao đâu.” Nhìn thấy hoa sơn trà trên tay nàng liền nói: “Hoa sơn trà thật đẹp, không phải là của đại sư huynh trồng đấy chứ?”
Hà Thanh mắc cỡ đỏ mặt gật đầu.
“Không phải đại sư huynh coi mấy đóa sơn trà của hắn như bảo bối ư, sao lại nỡ tặng cho ngươi vậy?”
“Ta cũng không biết.” Hà Thanh ngây ngốc nói. Nói thật chính nàng cũng thấy khó hiểu liền đem toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay kể lại tỉ mỉ cho Điền Doanh Doanh nghe.
“Hóa ra là vậy…” Điền Doanh Doanh như có điều suy nghĩ, “Quan hệ của đại sư huynh với Mộ Thanh Giác đúng là tốt thật đấy.”
~
(1) Hai câu trên trích trong bài thơ ‘Thước kiều tiên’ của Tần Quan.
Dịch nghĩa hai câu thơ là: Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian.
Cả bài thơ như sau:
Nguyên văn:
鵲橋仙
纖雲弄巧
飛星傳恨
銀漢迢迢暗度
金風玉露一相逢
便勝卻人間無數
柔情似水
佳期如夢
忍顧鵲橋歸路
兩情若是久長時
又豈在朝朝暮暮
Hán Việt:
Thước kiều tiên- Tần Quan
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
(2) Orz:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...