Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ, tiếng giày cao gót vang lên vang vọng cả lầu, tiếp đó là một người phụ nữ đoan trang chạy xuống, Lam Tiểu Thước xoay người lại nhìn thì thấy người phụ nữ này khá quen.
Cô tiếp tục nhét đồ vào trong hộp thư.
Nhét được một nửa, Lam Tiểu Thước nghĩ lại hình như người phụ nữ vừa rồi có dáng vẻ! Hơi giống Yến Cải?Chẳng lẽ người kia là thân thích gì đó của Yến Cải?Dựa theo trong kịch bản miêu tả, Yến Cải đúng là có vài thân thích cực phẩm, nhưng mỗi người đều rất nghèo, người vừa rồi trông rất có tiền, không biết là thân thích bên nào.
Sau khi nhét được toàn bộ hộp quà vào, Lam Tiểu Thước hoàn thành nhiệm vụ định trở về nhà.
Lúc này trên lầu truyền đến tiếng cửa bị gió phất nện vào trên khung cửa.
Từ bốn phía không biết là tiếng trẻ con nhà ai khóc lại vang lên, người lớn thì vội vàng dỗ dành.
Lam Tiểu Thước đột nhiên bị chọc tỉnh, cô đoán: Người vừa rồi chẳng lẽ là mẹ của Yến Cải?Nhưng không phải mẹ Yến Cải đã sớm chạy đi rồi sao, lúc này tìm đến Yến Cải còn náo ra động tĩnh lớn như thế là chuyện gì?Cô do dự một chút sau đó chạy lên lầu.
Bên trong cửa chống trộm rỉ sét ở lầu ba là một không gian âm u, màn cửa che lại toàn bộ nguồn sáng.
Bên trong góc không chút ánh sáng, Yến Cải đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đã tróc sơn, ánh sáng mờ mờ chiếu vào trên mặt khiến khuôn mặt cậu càng trở nên khắc nghiệt hơn, cảm giác chàng trai trẻ rút bớt đi chỉ còn hình dáng cong tựa như đao khắc.
Khuôn mặt của cậu căng cứng, mặt mày nhíu chặt, bên trong đôi mắt đen kịt còn ảm đạm hơn cả ánh đèn trong phòng.
Vào mấy phút trước, cậu nhìn thấy mẹ đẻ của cậu.
Người phụ nữ kia hơn bốn mươi tuổi, rời đi đến nay khi Yến Cải đã lớn thì đã qua nhiều năm, bà ấy vẫn vậy, được cuộc sống bồi dưỡng trên người đều là nước hoa, túi hiệu, dáng đi nhẹ nhàng tựa như đi dạo.
Trong giây phút người phụ nữ kia xuất hiện Yến Cải hiển nhiên hơi ngạc nhiên, lập tức quay người bỏ chạy, bởi vì chạy quá vội vàng mà còn đụng trúng khung cửa.
Khung cửa đập vào tường vang lên một tiếng "bang" bên trong đường hành lang lập tức trở nên trống rỗng.
Trong mắt đen của Yến Cải cực kỳ bình tĩnh, tựa như không nhìn thấy cái gì, chỉ là trong lòng không quá dễ chịu, cậu nhìn thấy người phụ nữ kia có ngoại hình tương tự mình, thì lập túc nghĩ ngay đến những khổ sở lúc trước mình trải qua.
Cậu không khỏi nghĩ đến, nếu lúc ấy người phụ nữ kia dẫn mình đi thì cuộc sống của cậu có phải đã không giống như vậy không?Không cần sống khúm núm như thế, cũng sẽ không trưởng thành với tính cách vặn vẹo như bây giờ, cánh tay cũng không bị thương, cũng không có dáng vẻ xấu xí như đang gác lên ghế sô pha lúc này.
Trong lầu lại vang lên tiếng bước chân nhè nhạ, dường như có ai đang đi đến.
Cảnh cửa bị gió lùa vang lên tiếng xào xạc.
Yến Cải thở ra một hơi, làn sương mù trắng nhanh chóng tiêu tán bên trong không khí rét lạnh.
Cậu tiếp tục ngồi yên tĩnh trên ghế sô pha, đầu hơi ngửa ra sau, giữ nguyên trạng thái không trở mình này, cố gắng để không chạm vào những khổ sở trong lòng kia.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ.
Lúc này Yến Cải mặc kệ.
Vài giây sau, Yến Cải mơ hồ ngửi thấy mùi hoa nhài nhàn nhạt.
Yến Cải đột nhiên hoàn hồn, nhìn ra cửa, đứng ở cửa! Lại là Lam Tiểu Thước.
Cậu nhìn thấy Lam Tiểu Thước bị áo lông bao trùm thành một quả cầu nhỏ, đang run rẩy đứng ở cửa, lay nhẹ khung cửa còn bên trong đôi mắt hạnh lại tràn ngập lo âu và tò mò.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lam Tiểu Thước lập tức kéo cửa ra chạy vào, đi đến bên cạnh cậu hỏi cậu có sao không, tại sao không đóng cửa.
Tiếng nói của cô gái nhỏ mềm mại dịu dàng, giống hệt lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Yến Cải không phân rõ thời gian nữa rồi, từng chút âm u dưới đáy lòng được quét sạch toàn bộ, theo bản năng cậu nắm lấy tay Lam Tiểu Thước.
Vào ngày mẹ cậu chạy đi, cậu cũng làm như thế, nhưng lại không bắt được cái gì, người phụ nữ kia vẫn dứt khoát vứt bỏ cậu! Nhưng bây giờ trước mặt cậu không phải người phụ nữ kia mà là Lam Tiểu Thước.
Khổ sở trong lòng Yến Cải dần tiêu tán.
Cậu bình tĩnh lại, trở về dáng vẻ lười biếng nằm tựa trên ghế sô pha.
Nhưng Lam Tiểu Thước bị cậu nắm tay thì không dễ dàng như thế được.
Lam Tiểu Thước vốn mặc hơi nhiều, hành động bất tiện.
Sau khi bị Yến Cải nắm bàn tay thì cô bị dọa một trận muốn tránh thoát nhưng vừa mới dùng lực thì cả người đã mất trọng tâm mà ngã vào trong ngực Yến Cải, áo lông khổng lồ cũng đè xuống thành một khối lớn.
Yến Cải hoàn hồn, đôi mắt liếc nhìn Lam Tiểu Thước trong ngực mình.
Lông mi thật dài của cậu run rẩy hai lần, bên tai hơi đỏ lên, sau đó là sự cẩn trọng, chuyển động nắm ngón tay thành mười ngón đan xen, sau đó duỗi cánh tay vòng lấy Lam Tiểu Thước, để tránh cô bị rớt xuống dưới ghế sô pha.
Lam Tiểu Thước dán vào trước ngực Yến Cải, chóp mũi đều là mùi vị lông não trên áo len của chàng trai, bên tai là tiếng tim đập vững vàng.
Tiếng tim đập bịch bịch hòa cùng tiếng thắng xe, tiếng kèn ngoài cửa, xuyên thấu qua từng lông tơ rồi truyền vào trong ngực.
Hơn nữa cô còn nhận ra tay của mình rất nóng! Hình như còn quấn quýt với Yến Cải.
Kịch bản chuyện này là thế nào vậy?Lam Tiểu Thước vội vàng kêu: “Chờ đỡ, chờ một chút!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...