Nam Phụ Chia Tay Đi!


Tố Lam nhìn Thẩm Yến một cái rồi thu hồi tầm mắt.

Trong lòng thầm mắng, đáng thương cái quần! Cô kiếp trước còn đáng thương hơn này! Tố Lam bực dọc xoay người đi ngược hướng Thẩm Yến, bước lên cầu thang, ngay lập tức sau lưng cô cũng vọng đến tiếng bước chân.

Cô tiến lên một bậc, tiếng bước chân phía sau cũng lên một bậc, cô thử đứng im bất động, tiếng bước chân phía sau cũng biết mất.

Tố Lam:"..." Không phải là đi theo cô đấy chứ?Không phải! Chắc vì phòng của hai người sát nhau nên mới đi cùng hướng, chứ đâu còn đường nào để lên phòng nhanh hơn đường lên bậc thang đâu chứ?

Tố Lam suy nghĩ một chút, cũng không quan tâm về động thái phía sau nữa,cô thong thả bước đi, chỉ là sắp đi hết cầu thang, ánh đèn trên trần nhà bỗng nhiên nhấp nháy, chập chờn liên hồi rồi tắt hẳn, trong chớp mắt xung quanh bị bóng tối bao phủ.

May mà cô có mang theo điện thoại, Tố Lam mò tay vào túi quần đùi, tính lấy điện thoại ra bật đèn flash lên soi đường, nhưng chưa kịp lấy, thân thể bỗng bị người phía sau ôm lấy.

Tố Lam ngay lập tức phản xạ tóm lấy tay Thẩm yến dùng sức kéo ra, lạnh giọng nói: " Buông ra."

Thẩm Yến im lặng không lên tiếng, nhưng cánh tay mà cô đang tóm lấy run lên bần bật.

Cô càng dùng sức, Thẩm Yến ngược lại càng ôm chặt hơn, cơ hồ muốn siết cô nghẹt thở.

Thằng nhóc này thường ngày yếu như gà mờ, sao bữa nay giống như bật buff vậy! Sức trâu bò như cô kéo mãi cũng không ra! Không phải muốn siết chết tôi đấy chứ?!

Tố Lam không thích cái cảm giác này, cả người Thẩm Yến như lò lửa dán lên người cô, hơi thở cũng phun lên cổ cô, ngưa ngứa khó chịu.

Nếu như là cô của lúc trước thì sẽ rất vui mừng, thậm chí sẽ lợi dụng cơ hội ăn đậu hủ của Thẩm Yến, nhưng mà lúc này Tố Lam chỉ cảm thấy phiền phức.


Tố Lam dùng tay còn lại mò lấy điện thoại trong túi, bật đèn flash lên, soi về phía Thẩm Yến, chỉ thấy gương mặt Thẩm Yến trắng bệch, toát đầy mồ hôi, lông mày cau chặt lại, mí mắt run rẩy.

Sợ bóng tối sao?

Thẩm Yến gao gắt nhắm chặt mắt, hô hấp phập phồng giống như bị bóp nghẹn, anh tiến lại gần Tố Lam hơn, đầu úp thẳng vào ngực cô.

Tố Lam:"..." Cái này có tính là biến thái không?

Thường ngày biệt thự này có bao giờ tắt điện đâu, cô cũng không hề biết Thẩm Yến có chứng sợ bóng tối, không, phải nói đúng hơn, cô và Thẩm Yến hầu như buổi tối đều không gặp nhau.

Buổi tối Thẩm Yến không đi sớm về khuya thì cũng là nhốt mình trong phòng, rất rõ ràng, sợ cô dở tính sắc lang cưỡng bức anh.

Đây là lần đầu tiên cô trông thấy Thẩm Yến tỏ ra sợ sệt như vậy, chắc là liên quan đến ám ảnh nào đó trong quá khứ.

Nhưng việc đó đâu liên quan gì đến cô? Tại sao cô phải cho anh chiếm đậu hủ chứ? Cô không thích!

Tố Lam dùng sức tách tay Thẩm Yến ra, ấy vậy mà kẻ yếu ớt như Thẩm Yến giống như dùng hết sức bình sinh ôm chặt cô lại, đầu trước ngực còn dụi dụi mấy cái, làm cách nào cũng không kéo ra được.Tố Lam nghiến răng, cô có nên đạp thẳng Thẩm Yến ra không? Nếu muốn cô dư sức đạp bay cậu ta, nhưng không được, phía dưới là cầu thang, đạp một cái chính là xảy ra án mạng chết người...

Thôi thì cứ đứng đây một lúc chờ điện lên...Nửa tiếng...Một tiếng...Hai tiếng...

Chờ đến mức đôi chân tê dại, mất cảm giác nhưng điện vẫn chưa trở lại, Tố Lam thở dài không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận số phận, cô bèn mở lời thương lượng:" Cậu buông tôi ra, tôi dẫn cậu về phòng nhé?"


Thẩm Yến lắc đầu siết chặt hơn.

Tố Lam:"..." Hít sâu thở ra, bình tĩnh, không thể giết người, giết người là phạm pháp! Cô cũng không muốn đi lĩnh cơm hộp!

Tố Lam kìm nén suy nghĩ muốn đẩy người, vươn tay ra nhẹ giọng khuyên nhủ:" Cậu nắm tay tôi, tôi dắt cậu đi, được chứ?"

Thẩm Yến ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt xám như chứa nước, đáng thương như vật nhỏ bị bắt nạt.

Tố Lam:"..." Nhìn tôi như vậy có ý gì hả? Bộ tôi bắt nạt cậu chắc?

" Chị sẽ không bỏ tôi lại chứ?"

Tố Lam làm động tác thề, gật đầu, Thẩm Yến chắc chắn cô không chạy mới từ từ buông tay ra, bàn tay năm ngón của cậu luồng vào từng kẽ tay cô, mười ngón đan xen, như vậy cậu mới có cảm giác an toàn.

Tố Lam thấy Thẩm Yến phối hợp không để ý đến hành động thân mật của cậu, ngay lập tức chuyển đèn pin về phía trước soi đường, cùng lúc, tay cô bị một lực siết chặt hơn.

" Đừng sợ, có tôi đây." Tay tôi cũng biết đau đấy! Nắm nhè nhẹ thôi!

" Ừm."

Đôi mắt đen nhánh trong suốt của Thẩm Yến run nhẹ, nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái, cảm giác mềm mại ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, lồng ngực có gì đó đang nảy mầm...


...

Tố Lam đứng trước cửa phòng, chiếu đèn flash soi kỹ, xác định đây đúng là phòng Thẩm Yến thì mới vặn tay cằm mở cửa bước vào.

Vượt qua bàn ghế, đồ dùng lung tung, dắt Thẩm Yến đến giường lớn, cô ấn vai để cậu ngồi xuống, sau đó lập tức rút tay lại:" Đến nơi rồi, ngủ ngon." Nói xong liền xoay người rời đi.

Tố Lam tưởng rằng chỉ cần dắt Thẩm Yến đến giường để anh đi ngủ là xong, ai ngờ đang tập trung tìm đường đi ra, cô bỗng bị một lực đạo từ sau kéo mạnh ngã bịch xuống giường, chưa kịp phản ứng cơ thể đã bị cuốn lấy như bạch tuộc, mặt áp vào lồng ngực cứng rắn.

" Bỏ ra!" Tố Lam tức giận, gồng người cố gắng thoát ra.

" Đừng đi." Thanh âm trong trẻo lại pha chút sợ sệt của Thẩm Yến vang lên :" Tôi rất sợ! Ở lại với tôi."

" Nam nữ thụ thụ bất thân." Tố Lam không cản xúc nói.

" Không sao, chị là bạn gái tôi mà." Giọng điệu Thẩm Yến run rẩy pha chút sự bất lực, vì chính cậu cũng hiểu, thật nực cười khi nói như vậy.

Tố Lam mím môi, cậu cũng biết tôi là bạn gái cậu ư? Rõ ràng cậu chỉ xem tôi như kim chủ, lúc này cậu cần tôi thì cậu nói hay lắm, diễn tốt thật, bây giờ tôi thật sự ghét cậu rồi!

Tố Lam không muốn ở đây với Thẩm Yến thêm phút giây nào nữa! Cô sẽ không mềm lòng vì câu nói bạn gái của Thẩm Yến, cậu ta coi cô là con nít lên ba chắc? Cho một viên kẹo ngọt rồi sai bảo, lúc không cần nữa thì vẫy tay đuổi cô đi, nực cười.

Tố Lam dùng giọng chế giễu mà bản thân cô ghét nhất nói với Thẩm Yến:" Tôi là kim chủ của cậu, không phải bạn gái cậu, cậu quên những gì cậu từng nói rồi sao? Vậy nên lúc tôi nói cậu đến thì cậu phải đến, nói đi thì cậu phải đi, cậu chỉ được nghe lời và phục tùng chứ không có quyền yêu cầu tôi làm gì cho cậu, giữa chúng ta không phải mối quan hệ bình đẳng."

Thẩm Yến không phải cứ khăng khăng là cô bao nuôi anh ư? Được thôi cô thành toàn cho anh.

Tố Lam không đợi câu trả lời của Thẩm Yến, đã dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi anh, sau đó cuộc tròn Thẩm Yến trong chăn, rồi cầm điện xoay người rời đi.

" Đừng đi, tôi sai rồi!"


Cả người Thẩm Yến bị cuộn lại như con thú kích động liên tục vùng vẩy không ngừng, cuối cùng anh ngã mạnh xuống đất.

Tố Lam lạnh lùng liếc nhìn, rồi xoay lưng đi vờ như không thấy.

Là một người đàn ông vấp ngã phải biết tự đứng lên, không cần đến sự giúp đỡ của cô, còn nếu không đứng lên được, nằm ở đó ngủ một đêm cũng không chết được.

Tố Lam không chút áp lực tâm lý nào, dứt khoát tập trung mò đường.

Nhưng Tố Lam giật giật chân phải, cô không đi được, cúi đầu nhìn xuống, cổ chân lại bị một bàn tay dùng sức siết chặt, giật cỡ nào cũng không buông.

Nhờ niềm tin và nghị lực, Thẩm Yến đã lọt được một tay ra ngoài, tóm lấy chân cô.

" Đau, đừng đá nữa, chỉ tối nay thôi, ở lại với tôi, xin chị!" Thẩm Yến thì thào nói.

Tố Lam chửi thầm trong lòng, toát ra khí thế hung hăng, mặt không cảm xúc đi đến ôm Thẩm Yến lên giường, mở chăn ra.

Không ngoài dự đoán, cả người cô bị ôm chặt lấy.

Tố Lam ăn mềm không ăn cứng, Thẩm Yến biết điều đó, anh hạ cái tôi xuống cầu xin cô, Tố Lam lại không thể dùng bạo lực để đạp anh tiếp, cô không thể làm tổn thương anh, vì vậy tối nay dù bằng cách nào đi chăng nữa Tố Lam nhất định phải ngủ lại đây.

Tố Lam ôm một bụng tức không nói chuyện với Thẩm Yến nữa, dứt khổ nhắm mắt ngủ, một đêm thì một đêm cô cũng không chịu thiệt.

Hô hấp người con gái trong ngực trở nên đều đặn.

Mi mắt run run của Thẩm Yến từ từ mở ra, con ngươi xám như phát sáng trong đêm tối, bàn tay ở hông Tố Lam siết chặt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui