Một góc hành lang loạn thành một đống.
Một cái quăng ngã này của Lục Bạch, thương thế so với dự đoán còn nghiêm trọng hơn.
Vốn dĩ miệng vết thương còn chưa có dấu hiệu khép lại, hiện tại tình huống trở nên càng hỏng.
Chờ thời điểm cảnh sát tới, bác sĩ đã suy xét có nên tiến hành lần phẫu thuật thứ hai cho Lục Bạch hay không.
Mẹ của Lục Bạch thấy tình huống không ổn, theo bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng Lục Lộc còn chưa có lấy được quyển nhật ký, nói cái gì cũng không muốn rời đi.
Huống chi, Lục Bạch đã báo án, hộ sĩ trực tiếp kêu bảo an, hiện tại bọn họ là muốn chạy cũng chạy không được.
"Nhịn một chút." Trong giọng nói của hộ sĩ giúp đỡ Lục Bạch xử lý miệng vết thương tràn đầy đều là không đành lòng.
Một người xa lạ đều có thể sinh ra lòng trắc ẩn, nhưng cố tình một người mẹ lại thờ ơ lạnh nhạt, phảng phất như Lục Bạch cùng bà ta chỉ là người lạ bèo nước gặp nhau.
Hệ thống: "Bà ta thật sự là có độc.
Hổ dữ không ăn thịt con, bà ta có phải còn ác độc hơn cả con hổ hay không?"
Lục Bạch: "Càng là như vậy thì càng tốt.
Chúng ta có thể xin làm xét nghiệm ADN."
Hệ thống: "Đậu má! Thật sự không phải mẹ ruột à?"
Lục Bạch: "Chín phần mười là không phải!"
Lục Bạch nguyên thân ở hai thế giới đều ra đi quá sớm, cho nên cốt truyện mà Lục Bạch có thể nhận được thật sự rất hữu hạn.
Nhưng dù vậy, cậu cũng có thể từ một ít việc nhỏ không đáng kể đưa ra suy đoán rằng bản thân khả năng không phải con của gia đình Lục Lộc.
Tỷ như cha mẹ của Lục Bạch lúc trước vẫn luôn ở trong trạng thái bần cùng.
Nhưng sau khi Lục Bạch sinh ra, lại ngoài ý muốn trở nên phát đạt.
Chỉ dựa vào điểm này, Lục Bạch liền cảm thấy rất kỳ quái.
Mặt khác, chính là nguyên nhân Lục Bạch chuyển nhà.
Cha mẹ của Lục Bạch ở thành phố ban đầu cũng coi như là giàu có.
Làm ăn bình thường là được, vì cái gì đột nhiên chuyển nhà?
Hệ thống: "Ngươi cảm thấy là vì cái gì?"
Lục Bạch: "Ta cảm thấy như là bởi vì bị người khác cảnh cáo, cầm tiền, không thể không đi."
"Lại còn có rất nhiều chi tiết đều chứng minh điểm này.
Bọn họ rõ ràng vô cùng chán ghét Lục Bạch, nhưng lại không thể không nuôi cậu ấy.
Hơn nữa ít nhất ngoài mặt, Lục Lộc có cái gì, Lục Bạch cũng đều có cái đó."
"Nếu không, bọn họ vì sao phải tốn giá tiền cao cho ta chuyển tới trường học quý tộc kia? Chỉ điểm này, cũng đã rất kỳ quặc."
Hệ thống nghe có điểm mông lung "Vậy hiện tại chúng ta phải làm cái gì?"
"Ngươi trước tiên tra một chút xem, trong tiểu thuyết, sau khi Lục Bạch chết, có người nhằm vào gia tộc của Địch Tuấn Thanh hay không? Tra thử xem thành phố lúc trước mà Lục Bạch cư trú có người có danh dự uy tín không.
Sau đó tra tới ba năm ở nước ngoài bị bạo lực học đường của Địch Tuấn Thanh, nơi này ít nhất ở trong hồi ức của Lục Lộc và Địch Tuấn Thanh sẽ có ghi chép lại, ngươi đối chiếu hành vi bạo lực học đường của bọn họ cùng với những gì hiện tại Lục Bạch phải trải qua, ta nghĩ nhất định sẽ có đáp án."
Suy đoán của Lục Bạch luôn luôn chuẩn xác, lần này, thật đúng là làm hệ thống tra ra được manh mối.
"Đậu má! Thật sự là có! Cũng họ Lục, cùng gia đình của Lục Lộc có chút sâu xa." Nhưng xem toàn bộ nội dung, hệ thống cũng trầm mặc.
Chỉ có thể nói, Chủ Thần vì nhằm vào Lục Bạch, không khỏi cũng quá độc ác.
Cha của Lục Bạch thế nhưng là chi nhánh của thế gia Lục gia, có một người em trai nhỏ hơn ba tuổi, từ nhỏ được đưa đến nhà chính làm con nuôi của gia chủ.
Dựa theo lẽ thường, chi này của cha Lục Bạch cùng nhà chính Lục gia đã không còn quan hệ huyết thống, qua đó nhận nuôi, thuần túy là bởi vì lúc ấy hai vợ chồng người thừa kế nhà chính tra ra là không có khả năng sinh đẻ.
Vì tránh cho việc gia chủ nhận nuôi tương lai xuất hiện việc tranh đoạt quyền lực, đơn giản liền nhận nuôi một đứa trẻ của chi nhánh quăng tám sào cũng không tới này.
Ngày mới vừa mang về nhà, vợ của người thừa kế nhà chính lại ngoài ý muốn mang thai.
Còn vừa khéo là một bé trai.
Lúc ấy người thừa kế nhà chính cảm thấy em trai của cha Lục Bạch có phúc khí, đơn giản liền giữ ông lại, cùng nuôi dưỡng với con trai ruột của mình.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, sau này, hai người thân như anh em ruột thế nhưng lại yêu nhau.
Lục Bạch: "Hai người đàn ông không có cách nào sinh con, vậy ta xuất hiện như thế nào?"
Hệ thống: "Phôi thai nhân tạo.
Lục gia làm nghiên cứu về phôi thai.
Có nội dung hạng mục là có thể dùng gen của hai người trưởng thành thông qua nhân tạo, sinh trưởng ở trong rương giữ nhiệt có tính chất đặc biệt như buồng trứng nhân tạo.
Nhưng lại kỹ thuật này hiện tại còn đnag trong giai đoạn nghiên cứu phát minh."
"Vậy hai người kia đâu?"
"Một chết một điên.
Em trai của cha Lục Bạch đã chết, cái vị đại thiếu gia nhà chính Lục gia cũng điên rồi." Ngữ khí của hệ thống tràn ngập khổ sở.
Lục Bạch nhắm mắt, không cần hệ thống nói tiếp cũng biết sự tình phía sau.
Hai người thân như anh em ruột yêu nhau, đối với nhà chính Lục gia mà nói, chính là gièm pha ngập trời.
Huống chi, mặc dù là thoát khỏi thân phận con nuôi, bọn họ không có quan hệ huyết thống, trên pháp luật cũng vẫn có quan hệ thân thuộc.
Sự việc như vậy, bên phía nhà chính dù như thế nào cũng không có khả năng đồng ý.
Lục Bạch suy đoán, hơn phân nửa là bởi vì phản kháng, hoặc là nguyên nhân gì đó dẫn tới con nuôi tử vong.
Cuối cùng đại thiếu gia nhà chính Lục gia cũng bởi vì chịu không nổi kích thích liền phát điên.
Cố tình thời điểm hai người yêu nhau, có Lục Bạch.
Rốt cuộc là có huyết mạch nhà chính, nhưng cách một mạng người, đôi vợ chống nhà chính kia cũng không có cách nào thật sự đem Lục Bạch trở thành cháu trai mà yêu thương, đơn giản liền tìm tới cha mẹ hiện tại của cậu, đem Lục Bạch giao phó cho bọn họ.
Không nói một nửa huyết mạch còn lại là của ai, chỉ nói là con trai mà em trai ông ta để lại.
"Vậy, vậy Lục Bạch sống không được tốt, bên phía nhà chính đến một chút cũng không biết sao?"
"Chỉ sợ nhiều năm như vậy trừ bỏ đưa tiền cũng chẳng quan tâm.
Dù sao, phần tình cảm này cũng quá mức phức tạp." Ngữ khí của Lục Bạch cũng tràn đầy thổn thức.
Bọn họ vốn dĩ chính là người nhà, nhưng bởi vì dính máu đầm đìa của mạng người, cùng một người sống trong thống khổ, cả đời này đều không thể hưởng thụ niềm hạnh phúc của gia đình.
Cùng với việc nhìn nhau thống khổ, không bằng cách xa nhau mỗi người một phương, nói không chừng còn có thể sống yên ổn qua ngày.
"Vậy sau đó nhà chính Lục gia vì cái gì lại ra tay đối phó Địch Tuấn Thanh?" Hệ thống khó hiểu.
"Sự tình nháo đến lớn như vậy, dù nhắm mắt, đóng lại lỗ tai chẳng quan tâm, bọn họ cũng có thể biết được người chết rốt cuộc là ai."
"Một tia huyết mạch cuối cùng cũng chặt đứt.
Lục Bạch sau khi chết, chi của nhà chính Lục gia kia thật sự không có người nối nghiệp.
Ngươi nói xem, bọn họ có thể không đau khổ sao?"
"Càng quan trọng hơn là, bọn họ mặc dù không đồng ý chuyện hai anh em yêu nhau, nhưng cũng thật sự có tình cảm đối với con nuôi.
Lại một lần nữa người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ngươi nói xem, bọn họ có thể không suy sụp sao?"
"Trách không được! Trách không được một nhà Lục Lộc trải qua cuộc sống vô cùng khó khăn.
Tận khi Lục Lộc trưởng thành mới tốt hơn."
"Chắc là bởi vì Lục gia cùng Địch gia tranh đấu thất bại chăng?"
"Ừm.
Đúng là vậy, nhà chính lúc ấy.......phá sản."
Lục Bạch hít sâu một hơi "Đó chính là bốn mạng người.
Một tên Địch Tuấn Thanh, thiếu Lục Bạch bốn mạng người."
"Bản thân Lục Bạch, còn có ông nội, bà nội của Lục Bạch, cùng với một người là cha ruột."
"Trách không được chết không nhắm mắt." Hệ thống cũng theo đó mà thở dài "Những cái này đều có thể xem như là phạm vào tội giết người, Địch Tuấn Thanh thế nhưng còn có thể trở thành vai chính thế giới, quả thực khôi hài."
"Càng khôi hài hơn sợ không phải chính là tên Lục Lộc kia."
"Sao lại nói như vậy?"
"Ta cảm thấy người Địch Tuấn Thanh thật sự yêu không phải là cậu ta."
Hệ thống: "???"
Lục Bạch: "Hiện tại kiểm tra một chút xem giá trị hảo cảm của Địch Tuấn Thanh đối với ta."
Hệ thống: "Đậu má! 76, hắn thế nhưng từ đầu là thích ngươi sao?"
Dựa theo bảng giá trị hảo cảm của hệ thống mà so sánh, con số 76 này, đặt ở phương diện tình yêu thì có thể nói là giai đoạn ái muội.
Nói cách khác, Địch Tuấn Thanh nơi chốn không để cho Lục Bạch có lối thoát, bản thân thế nhưng là vì thích Lục Bạch.
"Mẹ nó hắn là trẻ con học tiểu học sao? Thích ai liền bắt nạt người đó? Hắn có bệnh à?"
Hệ thống hoàn toàn không thể tin được những gì mà chính mình nhìn thấy.
Lục Bạch lại cười lạnh một tiếng "Này không phải rất phù hợp với thiết lập của hắn sao? Hắn mặt sau còn tìm Lục Lộc làm thế thân.
Thật là quá buồn cười."
Lục Bạch đã có thể suy đoán ra thế giới mà Lục Lộc trọng sinh kia, rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Loại rác rưởi như Địch Tuấn Thanh, khả năng sẽ hối hận thật sự quá nhỏ.
Chỉ có thể nói, mấy năm ở nước ngoài làm hắn thương gân động cốt kia, lại càng làm sự chấp nhất của hắn đối với Lục Bạch lớn mạnh thêm.
Trong nhà của Địch Tuấn Thanh đột nhiên bị Lục gia trả thù, bọn họ không có khả năng không điều tra ngọn nguồn.
Mà cái ngọn nguồn này, chỉ sợ mới là nguyên nhân quan trọng nhất dẫn tới việc cuối cùng Địch Tuấn Thanh phải xuất ngoại.
Nếu không dựa theo tình huống tìm không thấy một người đứng ra chịu trách nhiệm, có lẽ sau khi nhảy lầu, cuối cùng cũng vẫn là bị áp xuống dưới.
Lúc ấy nháo lớn đến như vậy, nhà chính Lục gia nói không chừng cũng lấy ra một phần lực.
Mà Địch Tuấn Thanh ở trước khi Lục Lộc trọng sinh đã chân chính hưởng qua hương vị của Lục Bạch.
Cái loại khoái cảm khi đem đối thủ một mất một còn đối chọi gay gắt đè ở dưới thân cố tình làm bậy, cái loại kích thích khi xâm phạm cùng phản kháng lôi kéo đan chéo lên nhau, còn có tự tay đem cốt cách bất khuất vĩnh viễn không khuất phục của Lục Bạch từng tấc từng tấc đánh gãy, thậm chí là sự sảng khoái khi buộc cậu nhận sai, đều là thứ mà không một kẻ nào có thể mang đến cho Địch Tuấn Thanh.
Thậm chí Lục Bạch còn có thể tưởng tượng ra được suy nghĩ trong đầu Địch Tuấn Thanh khi hắn bị bạo lực học đường, hắn sẽ suy nghĩ về tâm tình của Lục Bạch khi bị chính mình khi dễ năm đó.
Hắn thừa nhận càng nhiều đau đớn cùng khuất nhục, liền càng biết năm đó Lục Bạch phải gánh vác bao nhiêu trầm trọng cùng tuyệt vọng.
Cũng liền càng thêm bị sự cứng cỏi như trúc của Lục Bạch hấp dẫn.
Cho nên, thời điểm hắn khống chế hết thảy, có thể về nước, Địch Tuấn Thanh cũng rốt cuộc thấy rõ được tâm của chính mình, đã biết bản thân rốt cuộc có bao nhiêu tình yêu đối với Lục Bạch.
Đáng tiếc, người đã chết.
Hắn lựa chọn Lục Lộc coi như thế thân của Lục Bạch.
Hắn vì cái gì muốn nói cho Lục Lộc biết chân tướng cái chết của Lục Bạch?
Cũng không phải bởi vì hắn không muốn lừa gạt, hoặc là trời xui đất khiến.
Chỉ là bởi vì Địch Tuấn Thanh muốn thưởng thức bộ dạng khó xử của Lục Lộc khi bị thù hận cùng tình yêu lôi kéo.
Hắn muốn đem Lục Lộc bức tới đường cùng, sau đó xem xem Lục Lộc có thể trở nên càng giống Lục Bạch thêm một chút hay không.
Đáng tiếc Lục Lộc là một kẻ ngu xuẩn, sống hai lần đều không có phát hiện ra bí mật trong lòng Địch Tuấn Thanh.
"Thật sự quá ghê tởm." Hệ thống xem xong, chỉ còn lại những lời này có thể đáng giá.
Lục Bạch không có trả lời, mà là ở trong lòng cân nhắc sự tình kế tiếp.
Hệ thống: "Ngươi là tính toán muốn nhận tổ quy tông sao?"
Lục Bạch: "Chỉ sợ không được."
Cách một cái mạng của cha ruột, muốn Lục Bạch không hề khúc mắc trở về làm tiểu thiếu gia của Lục gia, đây là điều Lục Bạch căn bản làm không được.
Đôi khi, áy náy là áy náy, nhưng cũng không phải nói một câu "rất xin lỗi" là có thể tất cả hóa không.
Tựa như Địch Tuấn Thanh cùng Lục Bạch.
Có thể Địch Tuấn Thanh là bởi vì ngu xuẩn không nhìn ra được suy nghĩ chân thật của chính mình, nhưng thương tổn đã tạo thành, cũng không cần lôi kéo cái loại lý do nhân danh tình yêu này khiến người ta buồn nôn.
Miệng vết thương trên thân thể sớm muộn gì cũng sẽ khép lại, nhưng sự đau xót trong trái tim và tinh thần lại vĩnh viễn không có cách nào biến mất.
Hệ thống: "Vậy không tìm Lục gia, chúng ta phải đánh với Địch gia như thế nào?"
Lục Bạch: "Tìm quốc gia.
Địch gia thế lực lớn, có thể áp đảo dư luận, lại vĩnh viễn không thể thắng nổi pháp luật của quốc gia."
Hệ thống: "Ý của ngươi là......."
"Viện trợ của pháp luật.
Tình huống hiện tại của ta, vừa lúc thích hợp xin.
Liền bắt đầu từ án tử của Lục gia."
Lục Bạch còn chưa có kịp cùng hệ thống nói cụ thể tình huống, bên kia cảnh sát cũng đã tới.
Lần này phía cảnh sát tới có một người phá lệ trẻ tuổi, sau khi vào cửa vẫn luôn không ngừng dùng ánh mắt đánh giá Lục Bạch.
Lục Bạch cũng không để ý, trước hết nói lại một lần tình huống với bên cảnh sát.
Sau đó lại trầm mặc một lát, thấp giọng nói "Cháu muốn làm xét nghiệm ADN.
Cháu hoài nghi, cháu không phải con trai ruột của bọn họ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...