Bộ dạng của Lục Bạch quá thảm.
Nửa người dưới mặc quần đồng phục, một nửa ống quần bị vết máu nhuộm thành màu tím đen, bên đầu gối càng lộ rõ ra máu thịt mơ hồ.
Mà nửa ống quần còn lại là vết bẩn dơ dáy, bị rách mấy chỗ lung tung, rõ ràng thấy bên trong làn da còn đang chảy máu.
Còn về nửa người trên cũng giống vậy, không lành lặn một chỗ nào.
Cái trán bị sưng đỏ một cục bởi vì thùng gỗ lăn lộn đã vạch phải, môi bị cắn rách.
Trên cánh tay in hằn dấu vết thít chặt của sợi dây trói.
Không biết, còn tưởng rằng Lục Bạch bị bắt cóc.
Hai người kia nuốt một ngụm nước miếng, lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy máu chảy nhiều như vậy, điều này làm cho bọn họ có chút sợ hãi.
"Có điện thoại không?" Lục Bạch duỗi tay, thấp giọng hỏi bọn chúng đồ vật cậu cần.
"Không, không có!" Như là đột nhiên ý thức được tình huống hiện tại, bọn chúng bây giờ mới nhớ ra, chỉ cần bắt được Lục Bạch là có thể nhận được tiền thưởng kếch xù.
Sau khi có tiền thưởng, bọn chúng muốn làm cái gì mà chẳng được? Còn về cái gì mà vết thương, cái gì mà khủng bố.
Dù sao cũng không phải do bọn chúng tạo thành, bọn chúng chỉ là đem người mang đến cho Địch Tuấn Thanh mà thôi.
Chỉ trong vài giây, ngay lập tức đạt được nhận thức chung.
Hai người đồng thời đi đến trước mặt Lục Bạch.
"Đậu má! Bọn chúng cũng là súc sinh? Cho dù không tính hỗ trợ thì cũng nên làm bộ không nhìn thấy ngươi a!" Hệ thống cảm thấy tam quan của chính mình đã rơi nát đầy đất.
Nhưng mà Lục Bạch lại cười lạnh một tiếng "Như vậy mới là bình thường.
Từng nghe nói qua tâm lý nghe theo đám đông chưa?"
"Nghe rồi."
"Bọn họ cũng giống vậy.
Địch Tuấn Thanh có vòng của chính mình, kêu một tiếng thì trăm người làm theo.
Hắn nói ai không tốt, những người khác cũng không thể phản bác.
Thời gian dài cho dù bọn họ lúc trước là bởi vì không dám phản bác mới câm miệng, cũng sẽ thành thói quen tùy theo dòng chảy."
"Vậy cũng không thể mỗi người đều như vậy a!"
"Cho nên Địch Tuấn Thanh giết gà dọa khỉ.
Nếu không Lục Bạch vì cái gì sẽ thảm như vậy? Còn không phải bởi vì cậu ấy chống đối Địch Tuấn Thanh, ra mặt thay cho người khác sao?"
".......Vậy chúng ta hiện tại làm gì bây giờ?"
"Không làm thế nào cả.
Hai đứa trẻ ranh mà thôi." Câu này Lục Bạch nói đến đơn giản, cách làm lại so với lời nói càng thêm đơn giản hơn.
Cậu vốn dĩ đã tinh thông cách đấu, ở trong thế giới ABO, càng là học tập hơn nữa nắm giữ kỹ thuật chiến đấu đứng đầu quân đội.
Cho dù chỉ có một ngón tay hoạt động được, cậu cũng có thể dễ như trở bàn tay đem hai người kia chế phục.
"Cậu, cậu muốn làm gì?" Hai người kia nằm trên mặt đất, trơ mắt nhìn tay của Lục Bạch bóp chặt yết hầu của bọn họ, ngay cả thở dốc cũng không dám lớn tiếng thở.
Lục Bạch lại lạnh giọng lặp lại câu nói "Đưa điện thoại cho tôi!"
"Đây, cho cậu, giết người là phạm pháp." Hai người gần như bị sự hung ác của Lục Bạch làm sợ đến đái trong quần.
Lục Bạch lại căn bản không có ý tứ để ý tới bọn họ, nơi này không phải nơi để ở lâu.
Cậu chế phục hai người này cũng tốn chút thời gian, hiện tại người toàn trường đều đang tìm cậu, so với chuyện này, cậu phải nghĩ biện pháp chạy trước.
"Rất khó a! Chân của ngươi chỉ sợ đi không xa được." Hệ thống cảm thấy ý tưởng của Lục Bạch rất khó thực hiện.
Lục Bạch hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy, bởi vậy, cậu quyết định dứt khoát đao thật kiếm thật cùng bọn họ đấu một trận.
Ở trên đường, Lục Bạch ấn số vào điện thoại, 110.
"Cái này không phải vô dụng sao? Ta nhớ rõ lúc trước Lục Bạch cũng từng báo án, nhưng mà không có chứng cứ."
"Cho nên chúng ta phải đổi lý do khác."
"Lý do gì?"
"Bạo lực học đường không được, vậy tự sát thì sao?"
Lục Bạch mở ra điện thoại của người kia, đồng thời gọi đến rất nhiều số điện thoại khác nhau.
120, 119, tin tức thời sự xã hội, phóng viên giải trí trên địa bàn, điện thoại hộp thư của thị trưởng, trung tâm bảo hộ trẻ vị thành niên, nội dung Lục Bạch nói đều là cùng một câu.
Cậu không lấy danh nghĩa bản thân người bị đánh, mà là lấy danh nghĩa một người vây xem "Không hay rồi, trường học của chúng cháu có một bạn học trèo lên tầng cao nhất của ký túc xá muốn nhảy lầu!"
Hệ thống không rõ Lục Bạch làm như vậy cùng với chính mình trực tiếp báo án có khác gì nhau.
Lục Bạch nhẹ giọng giải thích "Nội dung như bạo lực học đường, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn.
Nhưng đối với mọi người mà nói, tất cả tin tức đều đề cập tới mạng người thì đều sẽ có vẻ vô cùng có trọng lượng."
"Hơn nữa chỉ có làm như vậy, ta mới có thể trước tiên rời khỏi trường học.
Nếu không, tiếp tục chịu đựng như vậy, cho dù không bị đùa chết, thì kết cục cũng sẽ không tốt hơn so với thế giới gốc một chút nào."
"Thể lực của ta, chỉ sợ chỉ có thể duy trì đến được tầng cao nhất." Lục Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua đầu gối máu thịt lẫn lộn, miệng vết thương đã bị nhiễm trùng, thậm chí cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ đang không ngừng bò lên thân thể.
Nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát hiểm, không chỉ là chân, ngay cả mạng cũng sẽ cùng nhau bỏ lại ở nơi này.
"Cái tên Lục Lộc ngu dốt kia! Hắn rõ ràng biết tình huống của ngươi lúc này!"
Lục Bạch gian nan đẩy ra cửa lớn của tầng cao nhất tòa nhà thực nghiệm, sau đó liền bùm một tiếng té lăn trên đất.
Thở phì phò, Lục Bạch tích tụ một ít sức lực, nhưng lại không có cách nào đứng lên, cậu chỉ có thể gian nan bò tới sân thương bên cạnh.
"Nếu, nếu Lục Lộc thật sự xem Lục Bạch là anh trai.
Lúc trước ở nhà, Lục Lộc đã phát hiện ra cậu ấy không đúng rồi."
Hai anh em ở cùng một phòng, Lục Bạch vừa đi trọ ở trường, Lục Lộc liền đem đồ đạc của mình chất đầy lên bàn học của Lục Bạch.
Mà càng buồn cười hơn vẫn là ở phía sau, sau khi Lục Bạch nằm viện, mẹ của Lục Bạch đã cầm tiền bán mạng của Lục Bạch đi để đổi mới phòng ở.
Bốn phòng ở, một gian là phòng cho khách, một gian là thư phòng, một gian cho cha mẹ ở, một gian cho Lục Lộc.
Bọn họ thế nhưng ngay cả phòng cũng không để lại cho Lục Bạch.
Mẹ của Lục Bạch thậm chí còn cảm thấy Lục Bạch là một tên khốn làm gia đình mất mặt xấu hổ, sau này liền ở bên ngoài đi, đừng dạy hư Lục Lộc.
"Nếu không phải lớn lên giống nhau, ta liền hoài nghi Lục Bạch không phải con ruột của bọn họ." Nhắm mắt, Lục Bạch nói với hệ thống "Cho ta xem, phương hướng nào càng dễ dàng nhìn thấy bộ dạng ta ở trên tầng nhất."
"Phương hướng này vừa đẹp."
"Được." Lục Bạch đem chân của mình dịch đến bên ngoài, cả người cậu mệt mỏi ngồi ở bên cạnh sân thượng.
Tiến thêm nửa bước là có thể nhảy xuống.
Lục Bạch nhắm mắt lại, an tĩnh chờ nhóm người chơi trò mèo bắt chuột là người có thể cứu chính mình thoát khỏi trường học đến.
Mà Lục Lộc lúc này, lại đang cùng Địch Tuấn Thanh trốn ở trong một nhà kho tối tăm hôn môi.
Thiếu niên ngây thơ, tất cả tâm tư đều viết ở trên mặt.
Rõ ràng khuôn mặt non nớt như vậy, nhưng tình yêu cùng nhiệt tình nóng rực trong mắt lại như muốn đem người ta đốt cháy.
Địch Tuấn Thanh không phải dạng người thành thật gì.
Trong trường học có thể làm giáo bá thì bộ dạng bên ngoài cũng là một kẻ không thiếu chơi.
Con gái lui tới bên người không ít.
Đối với loại tự nhào vào trong lồng ngực như Lục Lộc, hắn càng là ai đến cũng không cự tuyệt.
Chỉ là lần đầu tiên chơi với con trai, Địch Tuấn Thanh còn cảm thấy rất có ý tứ.
Nhéo cằm của Lục Lộc, hắn bắt ép Lục Lộc ngẩng đầu, đối diện với gương mặt che kín đỏ ửng của y "Thích tôi?"
Địch Tuấn Thanh cố ý khàn khàn tiếng nói trêu đùa y.
Còn không giống tông giọng trầm thấp tự nhiên của đàn ông, tràn đầy đặc trưng thiếu niên và cảm giác trẻ trâu.
Lục Lộc lần đầu tiên nhìn thấy một Địch Tuấn Thanh như vậy, nhịn không được mở miệng cười.
Địch Tuấn Thanh lại nhìn chằm chằm khuôn mặt y rồi bắt đầu sững sờ.
Hắn cảm thấy người tên Lục Lộc này thoạt nhìn rất quen thuộc, phảng phất như giống người nào đó.
Loại phát hiện này làm Địch Tuấn Thanh cảm thấy rất thú vị.
Vì thế hắn cúi đầu, xuyên thấu qua ánh đèn tối tăm đánh giá cẩn thận Lục Lộc.
Lục Lộc nhắm mắt lại, ngượng ngùng kề sát vào, lấy lòng lại hôn hắn một cái.
Sau đó duỗi tay ôm lấy Địch Tuấn Thanh.
"Đừng sợ, Tuấn Thanh, em sẽ luôn luôn bồi bên cạnh anh." Mặc dù biết người trước mặt không phải người yêu mấy năm sau của mình, nhưng Lục Lộc vẫn như cũ khống chế không được sự đau lòng của mình, muốn cẩn thận ôm lấy "chú chó bệnh" thời niên thiếu đã bị không khí lạnh nhạt của gia đình bức đến điên cuồng.
Sau đó dùng sự ấm áp của chính mình, làm hắn một lần nữa biến thành người yêu trung thành nguyện ý để ôm y mà trả giá hết thảy của sau này.
Địch Tuấn Thanh hoàn toàn nhìn không ra ý tưởng trong lòng Lục Lộc.
Chỉ là thân thiết kéo y dựa sát vào mình, nhưng đôi mắt lại không rời khỏi khuôn mặt của Lục Lộc.
Hắn vẫn là cảm thấy Lục Lộc lớn lên vô cùng quen thuộc, đặc biệt là cái loại ấm áp trong mắt này, làm hắn cảm thấy rất thích.
Còn thiếu chút nữa bị cuốn theo.
Địch Tuấn Thanh thích loại cảm giác này, muốn so với sự nhiệt tình của Lục Lộc càng thêm mãnh liệt hơn, tốt nhất là cái loại nhiệt tình có thể đem hắn đốt phỏng.
Tựa như.......Cái người đáng ghét kia.
Địch Tuấn Thanh giật mình, lại cẩn thận đánh giá khuôn mặt của Lục Lộc một hồi, thế nhưng thật sự từ trên mặt y tìm ra được bóng dáng của Lục Bạch.
"Cậu tên là gì?" Địch Tuấn Thanh rốt cuộc cũng có tâm tư hỏi một chút.
"Lục Lộc.
Lục Bạch, là anh trai của em." Lục Lộc ôm cổ Địch Tuấn Thanh "Anh không cần quản Lục Bạch có được không? Anh ấy bị những người khác khi dễ là trách nhiệm của những người khác.
Anh không cần tự mình động thủ khi dễ anh ấy, được không?"
"Lục Bạch phái cậu tới tìm tôi nhận thua sao?" Nghĩ đến một Lục Bạch kiêu ngạo như vậy, cả người là máu nhưng chết cũng không phục Lục Bạch thế nhưng có khả năng thừa nhận sai lầm, ánh mắt của Địch Tuấn Thanh sáng lên.
"........" Lục Lộc không biết bản thân phải trả lời như thế nào.
Y mới xuyên qua tới đây, lòng tràn đầy đều là muốn ôm một Địch Tuấn Thanh thời niên thiếu, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện của Lục Bạch.
Mà ở thời điểm y đang sửng sốt, điện thoại của Địch Tuấn Thanh kêu lên.
Sau khi tiếp nhận, Địch Tuấn Thanh tức khắc trầm mặc trong một cái chớp mắt, sau đó hắn nhanh chóng đi đến bên cửa sổ kéo ra màn che, nhìn đến ký túc xá cách đó không xa, tựa hồ tụ tập rất nhiều người.
Lần lượt cùng nhau tới, còn có xe cảnh sát xe cứu hỏa, cùng xe cứu thương của bệnh viện.
"Lão đại, lão đại, anh nghe thấy được không? Cái tên Lục Bạch kia giống như thật sự muốn nhảy lầu.
Ngay cả phóng viên cũng đều tới.
Hiện tại giáo viên bọn họ đều ở trên tầng, nói là muốn mời chuyên gia qua đàm phán.
Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Sẽ không thật sự gây ra mạng người đấy chứ?" Tên gọi điện thoại kia khẩn trương không chịu được.
Mà Lục Lộc nghe thấy, lại so với Địch Tuấn Thanh người bức Lục Bạch vào đường cùng còn muốn khẩn trương hơn.
Y bất chấp sự nghi hoặc của Địch Tuấn Thanh, lập tức từ nhà kho chạy ra bên ngoài.
Như thế nào lại vào ngày hôm nay? Y nhớ rất rõ ràng, Lục Bạch là vài ngày sau mới tự sát a!
Lục Lộc khẩn trương muốn chết, toàn bộ đầu óc đều là nhất định phải ngăn cản Lục Bạch.
Lục Lộc nhớ rất rõ ràng, năm đó Lục Bạch sau khi chết, để lại cho phóng viên một quyển sổ nhật ký, bên trong viết lại tất cả tội ác của Địch Tuấn Thanh.
Tuy rằng sau đó nhà bọn họ không có tố cáo Địch Tuấn Thanh, nhưng sự tình nháo tới trên tin tức xã hội, trong tin tức với nội dung ngấm ngầm hại người vẫn khiến mẹ của Địch Tuấn Thanh quyết định đem hắn đưa ra nước ngoài học năm ba.
Cũng chính bởi vì lần xuất ngoại này, Địch Tuấn Thanh mới phải chịu ba năm bạo lực học đường.
Địch Tuấn Thanh bạo lực Lục Bạch, chỉ là một loại cảm xúc phát tiết.
Người chân chính sai chính là cha mẹ người đã xem nhẹ hắn, chứ không phải bản thân Địch Tuấn Thanh.
Hắn cũng không nên bởi vì chút việc nhỏ này mà đánh mất đi tiền đồ tốt đẹp của chính mình, do đó phải chịu ảnh hưởng đến suốt đời.
Địch Tuấn Thanh hẳn phải trở nên càng thêm tỏa sáng!
Bởi vậy, Lục Lộc quyết định, nhất định phải ngăn cản Lục Bạch tự sát.
Ít nhất, phải đem quyển sổ nhật ký kia lấy về tay!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...