Ánh mắt của Lục Bạch, vừa tuyệt vọng lại bi thương.
Cậu nhìn không khí ở bên cạnh, thân thể cũng không ngừng hướng bên đó mà nghiêng tới, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ rơi vào trong lồng ngực của người kia.
Tay của Minh Dụ còn bị Lục Bạch bắt lấy, lòng bàn tay gã chỉ có thể chạm đến một đống không khí hư vô.
Nhưng mà một màn như vậy gã cũng không cảm thấy khủng bố, ngược lại chỉ cảm thấy đau lòng.
Hóa ra, Lục Bạch thật sự bị bệnh.
Minh Dụ là lần đầu tiên ý thức rõ ràng được như vậy, Lục Bạch bị bệnh.
Không phải cái gì mà làm náo loạn, mà là thật sự bị một ít nguyên nhân tra tấn khiến cho tinh thần hỏng mất, thế cho nên cậu mới từ trong ảo tưởng tìm kiếm một tia cứu rỗi.
Gã đột nhiên nhớ tới, đại học khi đó, gã nhìn Lục Bạch thời điểm ôm máy tính bận bận rộn rộn làm thiết kế thuận miệng hỏi cậu "A Bạch, cậu như thế nào mỗi ngày đều vui vẻ như vậy?"
Lục Bạch khi đó vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, thời điểm nói đến mộng tưởng, trong ánh mắt phảng phất như cất giấu trời sao "Bởi vì tớ đang làm thiết kế.
Không có gì so với cái này làm cho tớ cao hứng hơn."
"Tiểu Minh, tớ nói cho cậu nghe, chỉ cần những thứ mà tớ thích không rời khỏi tớ, tớ liền vĩnh viễn đều sẽ vui vẻ như vậy!"
Lời thế son sắt năm đó của Lục Bạch ở trong trí nhớ còn chưa có phai màu, hiện giờ Lục Bạch cũng đích xác trở thành nhà thiết kế top đầu hàng thật giá thật trong giới, cho dù người ta thích cậu hay là không thích cậu, cũng đều phải vì tài hoa hơn người của cậu mà bị thuyết phục.
Nhưng trong mắt Lục Bạch cuối cùng lại không còn ánh sáng.
Cho dù là công việc yêu thích nhất đang nằm trong tay, cậu cũng chỉ có thể nắm lấy tay của chính mình khóc thút thít.
"Như thế nào lại thành ra như vậy......." Minh Dụ run rẩy suy nghĩ muốn đem Lục Bạch yếu ớt ôm vào trong lòng.
Nhưng giây tiếp theo, Lục Bạch liền buông lỏng tay gã ra, thuần thục từ gối ngủ lấy ra một con dao trang trí, ở trên cổ tay của chính mình hung hăng mà cứa một nhát.
"Lục Bạch!" Minh Dụ bắt lấy tay cậu, muốn ngăn lại, nhưng đã muộn.
Gã hoảng loạn muốn tìm hòm thuốc để giúp Lục Bạch xử lý miêng vết thương.
Nhưng Lục Bạch lại nắm lấy tay gã, bình tĩnh nói "Không sao cả."
Sợ gã không tin, Lục Bạch lại trịnh trọng nói một lần "Thật sự không sao cả.
Vết cắt không sâu, chỉ là nhìn máu chảy ra không ít, nhưng sẽ không chết được."
"Tớ không có ý nghĩ tự sát, chỉ là muốn cho bản thân chút thanh tỉnh."
"Vì cái gì?"
Lục Bạch cười cười "Tớ quá khổ sở, cho nên trong mộng ảo tưởng ra một Giang Nghị yêu tớ.
Ban đầu mỗi ngày tớ chỉ nghĩ một hồi, sau đó khiến cho chính mình tỉnh táo lại.
Nhưng hiện tại, tớ khống chế không được."
"Vu Chúc, đã trở lại." Lục Bạch vội vàng mà há miệng thở hổn hển, như là muốn ngăn chặn tiếng nghẹn ngào trong cổ họng sắp bộc phát ra "Chúng tớ ở trên phố gặp nhau, đứa nhỏ mà cậu ta mang theo.......nhìn rất giống Giang Nghị."
"!!! Bọn họ dám?"
"Tớ không biết.
Nhưng bọn họ thoạt nhìn thật sự rất tốt.
Bốn người chúng tớ ngồi ở quán cà phê, hai người bọn họ ôn chuyện, đứa bé kia rất đáng yêu, phảng phất như bọn họ mới là người một nhà.
Tớ, không có vị trí cho tớ." Lục Bạch tự lẩm bẩm nói, tầm mắt cũng bắt đầu chậm rãi tan rã "Kỳ thật trong lòng Giang Nghị từ trước đến nay đều không có vị trí của tớ.
Nếu không tớ vì cái gì phải ảo tưởng ra bộ dạng anh ấy yêu tớ đầy giả dối như vậy?"
"A Bạch, cậu có ổn không?" Mẫn cảm phát giác trạng thái tinh thần của Lục Bạch lại trở nên không ổn, Minh Dụ theo bản năng gọi cậu.
"Còn, còn tốt." Lục Bạch lắc đầu, làm chính mình càng thêm thanh tỉnh để biểu đạt ra suy nghĩ của bản thân "Minh Dụ, cậu hãy cứu tớ với."
"Tớ muốn ly hôn.
Tớ thật sự, thật sự không muốn trở nên điên điên khùng khùng như vậy nữa."
"Cho dù tình yêu thất bại, nhiều năm như vậy tớ cũng không phải không được gì cả.
Tớ đã khổ sở như vậy rồi, vì cái gì còn muốn làm cho chính mình trở nên càng chật vật chứ?"
"Không có người yêu tớ cũng không sao cả, dù sao ngay từ đầu cũng không có người thích tớ.
Tớ......tớ còn có công việc mà mình thích."
"Minh Dụ, cậu hãy giúp tớ đi......."
"Tớ giúp cậu, đừng sợ, A Bạch, tớ nhất định sẽ giúp cậu." Ôm lấy cơ thể gầy yếu của Lục Bạch, Minh Dụ nhìn khuôn mặt sắp tìm không thấy bất cứ một tia bóng dáng thời đại học nào của cậu, khổ sở vô biên nháy mắt bao phủ gã.
Gã tựa hồ có chút hiểu rõ sự cuồng loạn không nói nên lời trước đây của Lục Bạch.
Cũng hiểu rõ, cuộc sống của Lục Bạch rốt cuộc có cỡ nào tuyệt vọng, mới có thể làm Lục Bạch phải dựa vào ảo tưởng hư vô mờ mịt để chịu đựng mỗi một ngày trải qua cuộc hôn nhân này.
Mà gã đối với Giang Nghị vẫn luôn ngoài sáng trong tối mà ám chỉ với mình nói Lục Bạch điên rồi cũng cảm giác được sự phẫn nộ vô cùng lớn.
Đừng nói một người bệnh như Lục Bạch, chính là một người bình thường trải qua những ngày tháng như vậy cũng chịu không nổi.
Hai người ôm nhau, ước chừng qua một hồi lâu, Minh Dụ cảm thấy cảm xúc của Lục Bạch đã ổn định rất nhiều, lúc này mới dỗ cậu hỏi cậu muốn ăn chút cơm hay không.
"Cậu đã gầy như vậy rồi, còn làm mất nhiều máu như thế, không ăn cơm không được.
Tớ đi phòng bếp nhìn xem, có còn cái gì thích hợp cho cậu ăn hay không."
Lục Bạch muốn nói cái gì đó, cuối cùng lắc đầu, lại khôi phục sự trầm mặc, chỉ là sắc mặt trắng nhợt.
Minh Dụ giúp cậu dịch tốt chăn, sau đó mới tay chân nhẹ nhàng rời đi.
Hệ thống đã sớm bị cốt truyện rác rưởi này hun thành kẻ ngốc, vẫn luôn ở trong não bộ của Lục Bạch chửi đổng.
Thấy Minh Dụ đi rồi mới tận dụng cơ hội hỏi Lục Bạch "Hắn có đáng tin không a?"
Lục Bạch: "Ngươi tra thử giá trị hảo cảm hiện tại của hắn xem."
"Đậu má! 90!!! Tăng nhanh như vậy sao?"
"Đương nhiên nhanh a!" Lục Bạch cười lạnh "Cả đời người này, tốt đẹp nhất chính là mối tình đầu, khó quên nhất chính là thời thanh xuân a!"
Nói đến cùng, Vu Chúc sau này có thể thuận lợi tiến vào cái vòng nhỏ hẹp của Giang Nghị như vậy, có thể làm mọi người xem nhẹ thân phận tiểu tam này của y.
Lý do lớn nhất trong đó còn không phải là Lục Bạch điên điên khùng khùng, làm Giang Nghị mỗi ngày về nhà đều thống khổ vạn phần sao?
"Khá tốt, cậu nhiều năm đối với Lục Bạch như vậy cũng coi như là tận tình tận nghĩa.
Hiện tại có người bồi bên cạnh cậu cũng tốt." Đây là lời các bằng hữu của Giang Nghị năm đó nói với hắn bên đầu giường của Lục Bạch.
Trong mắt mọi người, Lục Bạch chính là trói buộc của Giang Nghị, Giang Nghị có tình có nghĩa, khắc chế tình yêu đối với Vu Chúc.
Mà Vu Chúc cũng nhẫn nhịn giống vậy, rõ ràng tình sâu như biển, lại còn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, lấy thân phận bạn bè bồi ở bên người Giang Nghị.
Nhưng những lời này dừng ở trong tai Lục Bạch, tất cả đều biến thành lý do kích thích cậu nổi điên.
Như thế nào là tận tình tận nghĩa?
Cậu vì Giang Nghị, từ bỏ tiền đồ rất tốt để trở nên nổi tiếng, vì để không phản bội Giang Nghị, mất đi dung mạo xinh đẹp, biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ hiện tại.
Mất đi bản tính ôn nhu, trở nên bén nhọn mà tối tăm, lại ở trong công ty của Giang Nghị hao hết tâm huyết.
Cậu sống sờ sờ bị Giang Nghị biến thành bộ dạng hiện tại, kết quả lại bị người khác nói không ai nợ ai?
Không có khả năng, Giang Nghị cả đời này đều thiếu cậu!
Cho nên, Lục Bạch lần này sẽ không ngồi yên chờ chết.
Điên rồi cũng không sợ, Lục Bạch sợ chính là bản thân mình không đủ điên.
Bởi vì chỉ có điên rồi, cậu mới có thể thuận lý thành chương rời khỏi Giang Nghị, mới có thể trả thù, đi đoạt lấy, lột lớp da trên người Giang Nghị, khiến hắn một lần nữa trở về hai bàn tay trắng.
Hệ thống: "Ngươi tính toán làm như thế nào?"
Lục Bạch: "Trước tiên rời khỏi cái nhà giam vây hãm ta này đã."
"Nhưng cái tên Minh Dụ này đáng tin không? Hắn dù sao cũng là bằng hữu quen biết của hai người các ngươi."
"Yên tâm, chính bởi vì là bằng hữu quen biết, hắn hôm nay mới nhất định sẽ dẫn ta rời đi." Lục Bạch nhịn không được cười "Bởi vì hắn đi phòng bếp a!"
Vừa nói chuyện với hệ thống, Lục Bạch vừa tính thời gian từ trong quầy chứa đồ lấy ra hai gói thức ăn nhanh.
Chính là loại đồ ăn tiện lợi nhất trong siêu thị.
Quả nhiên, Minh Dụ đang đứng ở cửa phòng bếp tức giận.
Bởi vì bên trong đang vang lên cuộc đối thoại giữa hầu gái và đầu bếp "Lục Bạch thật sự quá ghê tởm a! Tôi mới vừa nghe quản gia nói Giang tổng vốn dĩ có công tác, lại bị vội vã kêu trở về."
"Lâu lâu liền đe dọa ly hôn, không sợ sẽ có ngày thật sự ly hôn à?"
Đầu bếp đang chuẩn bị đồ ăn, nhưng cũng còn tính cẩn thận "Cô bớt tranh cãi đi, Lục tiên sinh người ta như thế nào cũng không đến lượt cô quản.
Hai vợ chồng Lục tiên sinh và Giang tổng đánh nhau cũng chưa từng trút giận lên người làm công như chúng ta, cô rốt cuộc vì sao cứ chõ mũi vào như vậy?"
"Tý nữa Giang tổng liền trở về rồi, nếu cô đang rảnh thì tới đây thái rau cho tôi đi."
"Ai muốn thái rau cho anh? Tôi còn phải quay về thay quần áo.
Ngày đó Giang tổng khen tôi mặc váy đẹp."
Nói xong, hầu gái vô cùng cao hứng mở cửa phòng bếp để đi ra ngoài, lại đối diện với khuôn mặt âm trầm của Minh Dụ.
"A! Ngài......" Hầu gái vừa định nói chuyện, Minh Dụ lại lạnh giọng mở miệng hỏi "Cô tên là gì?"
"Ngài có việc gì sao?"
"Có, tôi đúng thật là có việc." Ý cười trên mặt Minh Dụ gần như kết băng "Lúc trước tôi đã cảm thấy cô đối với A Bạch không tận tâm, bất quá là tới phòng bếp nhìn xem có cái gì ăn không, lại nghe được chuyện như vậy."
"Mặc váy đẹp?" Minh Dụ trên dưới đánh giá cô hầu gái này, nhìn gương mặt không đến nỗi của cô ta, cùng bộ dạng hai mắt chứa mùa xuân khi nhắc đến Giang Nghị, lời nói ra liền càng không khách khí "Cô đi thay cho tôi nhìn xem, cũng thuận tiện hỏi Giang Nghị một chút, từ khi nào một đứa hầu gái được thuê tới cũng có thể làm càn trước mặt chủ nhà!"
Minh Dụ dù sao cũng là xuất thân thế gia, ngày thường sống quá bình dân, khó tránh khỏi làm người ta quên mất thân phận của gã.
Đột nhiên tức giận, mới rốt cuộc lấy ra chút uy áp của công tử thế gia.
Nói đến cũng khéo, Giang Nghị vừa lúc từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa liền thấy Minh Dụ ngồi ở trên sô pha, quản gia đứng ở phía sau gã, khuôn mặt khẩn trương.
Mà đại sảnh đang đứng là cô hầu gái lúc này mặc một chiếc váy ngắn.
"Làm sao vậy?" Phản ứng đầu tiên của Giang Nghị chính là Lục Bạch lại xảy ra chuyện, hắn nhăn lại mày đi đến bên người Minh Dụ hỏi gã "Lục Bạch lại làm ầm ĩ?"
Giang Nghị tính kế rất tốt, Lục Bạch hiện tại tuy rằng điên còn chưa lợi hại, nhưng mỗi lần nhắc tới Vu Chúc liền sẽ bị kích thích đến cuồng loạn.
Hầu gái này lớn lên đẹp lại nhát gan, mỗi lần đều sẽ bị Lục Bạch dọa chạy.
Mà Lục Bạch vô cùng tự ti, liền sẽ nổi đóa ngay lập tức.
Đây cũng là lý do vì sao hắn lại cố tình kéo dài thời gian trở về, chính là vì để Minh Dụ tận mắt nhìn thấy Lục Bạch rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.
Nhưng mà lần này, hắn lại tính sai rồi.
Minh Dụ không chỉ không có giống mọi lần lui tới khắp mặt đều là thống khổ hỏi hắn, A Bạch như thế nào cứ như vậy? Ngược lại cười lạnh chỉ vào hầu gái, nói với hắn "Nếu A Bạch không làm ầm ĩ, tôi còn không phát hiện ra được."
"Giang Nghị cậu hiện tại là năng lực lớn rồi.
Đường đường Giang tổng, nên mời hầu gái cũng có bản lĩnh lớn lắm."
"Lời cậu nói nghĩa là như thế nào?" Đối với Minh Dụ, Giang Nghị vẫn là phải bận tâm, dù sao của cải của Minh Dụ đặt tại nơi đó, thời điểm hắn bắt đầu lập nghiệp, Minh gia cũng góp vào không ít.
Bởi vậy, hắn nhanh chóng trấn an Minh Dụ.
Nhưng Minh Dụ rõ ràng không để bản thân bị quay cho vòng vòng, tiếp tục chất vấn nói "Hầu gái nhà cậu làm trò không cho A Bạch chút mặt mũi, cậu biết không?"
"Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, còn nhát gan.......!A Bạch lúc trước cũng nói không có việc gì."
"Cậu ấy nói không có việc gì là cậu có thể bỏ qua?" Nghĩ đến Lục Bạch khi Giang Nghị không có ở nhà liền đến cửa phòng ngủ cũng không dám ra, một mình ở trong phòng, bị nhiều vết thương chảy máu như vậy cũng đều không có ai biết, Minh Dụ liền tức đến đau gan, suy nghĩ đến lúc Lục Bạch lôi kéo gã rưng rưng nói bản thân cùng Giang Nghị mười năm rồi cũng chưa từng cùng phòng, khi nhìn mặt Giang Nghị liền cảm thấy càng thêm dối trá.
"Giang Nghị, ai cũng đều có thể cảm thấy A Bạch không đủ xinh đẹp." Thanh âm của Minh Dụ tràn đầy áp lực không được run rẩy "Chỉ có cậu là không được!"
"Cậu mẹ nó đừng quên! Lục Bạch cậu ấy rốt cuộc là như thế nào biến thành bộ dạng ngày hôm nay!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...