Những suy nghĩ đó Vân Thăng chỉ giữ cho riêng mình, việc Vân Gia chủ khi đó yêu sâu đắm Nguyệt Thiên Nhạc chỉ có Vân gia người biết, chính Nguyệt gia cũng không hay biết gì, chính Vân gia chủ cũng đã giấu kín tình cảm không cho Nguyệt Thiên Nhạc hay. Có điều, Vân gia người hoàn toàn không biết, Nguyệt Thiên Nhạc biết rõ tình cảm của Vân gia chủ khi đó.
Rồi, dẹp quá khứ sang một bên, Vân Thăng đối diện thẳng với Nguyệt Thiên Vũ ở một góc sân vườn, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào con ngươi xanh biếc như lưu ly, hắn trầm mặc hỏi một câu: "Tại sao ngươi lại giấu thực lực của mình đi, rõ ràng ngươi mạnh như vậy, với thực lực của ngươi, không có khả năng sẽ e dè Triệu Minh, thậm chí là bị hắn giết."
Nguyệt Thiên Vũ trầm mặc không trả lời ngay được, đúng như Vân Thăng nói, với thực lực hiện tại nàng hoàn toàn có thể tiêu diệt Triệu gia cái kia tiểu gia tộc một cách dễ dàng, nhưng đó là với nàng hiện nay cơ. Việc Nguyệt Thiên Vũ trước kia không có tu luyện chỉ có dung nhan tuyệt thế là việc không thể bình thường hơn với người Xuân Phong Trấn này. Với thực lực của Nguyệt Thiên Vũ kia, hoàn toàn không có khả năng phản kháng Triệu Minh.
Nhưng việc này làm sao nàng có thể kể với ai chứ, việc nàng xuyên không sống thay Nguyệt Thiên Vũ kia, chỉ có Nguyệt Thiên Nhạc vốn cũng là người xuyên thời đại biết. Nàng hoàn toàn không thể nói ra, hoàn toàn không thể nói rằng nữ nhi Nguyệt gia trân quý hơn cả báu vật, đã phải chết đau lòng như thế nào. Vì nàng hiểu, việc mất đi ai đó cực kỳ quan trọng với bản thân mình, nó đau đớn hơn tưởng tượng nhiều!
Nguyệt Thiên Vũ cố tỏ ra vẻ thản nhiên thường lệ, nhàn nhạt đáp: "Ta tự có suy tính của ta."
Vân Thăng nhíu mày không nói, hắn khi trước cũng có gặp qua Nguyệt Thiên Vũ, chỉ biết nàng ấy là một tiểu cô nương quả thật xinh đẹp tuyệt thế, nhưng lại rất ôn nhu và đơn thuần, hoàn toàn không có cảm giác gì ngoài những việc đó. Nhưng từ ngày hôm qua gặp lại nàng trong Mê Vụ Sâm Lâm, nàng vẫn xinh đẹp tuyệt thế như thế, dù vẫn còn nét ôn nhu, nhưng nét đơn thuần đã biến mất, thay vào đó là một nét trầm ổn và điềm tĩnh, và thêm một cảm giác sâu không lường được, nhất là khi nàng tỏa ra khí thế kinh người mà dọa chạy đám ma thú kia.
Hắn thở ra một hơi, như nhớ ra gì đó, liền mở miệng hỏi: "Tại sao, ngươi lại không đến Võ Thần học viện? Dù ngươi có thiên phú và năng lực mạnh như thế nào đi nữa, việc không có một thế lực nhất định bảo vệ ngươi, khi đó nếu có kẻ có thế lực mạnh muốn giết ngươi, chưa chắc ngươi có thể vượt qua được. Nếu ngươi gia nhập Võ Thần đế quốc, dùng thiên phú của ngươi, chắc chắn sẽ được đế quốc coi trọng, khi đó, chắc hẳn ngươi cũng có đế quốc chống lưng."
Nguyệt Thiên Vũ hơi ngạc nhiên nhìn Vân Thăng, nàng không ngờ hắn có thể lo lắng cho nàng như thế, hơn nữa nhìn ánh mắt hắn, tuyệt đối là chân thành, hoàn toàn không hề giả dối. Bất giác Nguyệt Thiên Vũ cảm thấy ấm lòng, việc có ai đó lo lắng cho tương lai của mình, cũng không quá tệ đi!
Trên gương mặt khuynh thành tuyệt mỹ của nàng hiện lên nét cười ôn nhu hiếm thấy với người ngoài, khiến Vân Thăng ngẩn ra, lại nghe nàng nhẹ nhàng nói một câu: "Cảm ơn, Vân Thăng, ta có thể tự lo cho mình."Một tiếng 'Vân Thăng' lần đầu tiên Nguyệt Thiên Vũ nhẹ nhàng thốt ra, khiến trái tim Vân Thăng lệt đi một nhịp, lần đầu tiên trong đời, hắn tự nhiên thấy vui khi có người gọi tên hắn thân thiết như vậy.
"Không có gì..."
Vân Thăng ho khan một tiếng đáp, khiến Nguyệt Thiên Vũ bật cười, Vân Thăng cũng khá giống tên Âu Dương Lưu Vân kia tên điên, nhưng Vân Thăng không giống Lưu Vân lúc nào cũng cải nhau với nàng, ngược lại quan tâm nàng như Lý Lẫm.
Hai người họ không hề biết, cách đó không xa, Phong Chiêu Lăng đôi mắt cứ dán vào nụ cười trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Nguyệt Thiên Vũ, rồi nhìn khuôn mặt anh tuấn điển trai bối rối của Vân Thăng, đột nhiên trong tâm sượt qua một tia lửa giận, còn có một chút ghen tuông. Phong Chiêu Liên liếc nhìn ca ca mình, thầm lè lưỡi, trong lòng cảm thán. Tiểu Vũ, ngươi cũng quá nổi tiếng đi!
Trong tất cả họ đều không ai biết, trong không gian mặt dây chuyền, Nguyệt Thiên Nhạc thu hết gương mặt ngượng ngụng của Vân Thăng cũng như gương mặt điềm tĩnh nhưng con ngươi lấp loé lửa giận ghen tuông của Phong Chiêu Lăng vào tầm mắt. Triệu hồi sư tóc bạch kim xinh đẹp này chỉ biết nhún vai tỏ vẻ bất lực, đồng thời nhìn sang cục bông trên bàn đá với bộ lông xanh lam, Nguyệt Phong.
Nguyệt Phong cùng Nguyệt Thiên Nhạc liếc nhau, cùng lúc cười khổ, trong lòng đều nghĩ đến một mục tiêu. Tên Nam thần kia nếu biết hắn có nhiều tình địch như vậy, chắc chắn sẽ nổi điên lên đây.
Đang yên đang lành, đột nhiên từ xa tiến lại một thân ảnh nữa, vẫn là một thiếu niên, nhưng không tạo cho người ta cảm giác tao nhã như Vân Thăng, mà là một sự ngạo mạn kinh người. Thân ảnh đó là một thiếu niên tầm 15 tuổi, khuôn mặt không được gọi là tuấn dật, hơn nữa lại có một nụ cười nhếch miệng ngạo mạn khiến người ta sinh ra ÁC cảm. Xung quanh hắn còn khoảng 20 người gì đó, có cả đệ tử nội viện lẫn ngoại viện, thậm chí có cả tân sinh.
Nguyệt Thiên Vũ trong nháy mắt thu lại nụ cười, ánh mắt âm trầm nhìn thiếu niên đang tiến lại, rõ ràng nàng biết đó là ai, hơn nữa lại hận người này đến tận thấu xương. Đây là người đã khiến Nguyệt Thiên Vũ kia phải chết oan chết ức, cái tên không xứng đáng gọi là thiên tài của Triệu gia, Triệu Minh.
Cả Vân Thăng cùng Phong Chiêu Lăng, Phong Chiêu Liên cũng đều âm trầm nhìn Triệu Minh một mặt, cả ba người đều biết Nguyệt Thiên Vũ một chút nữa đã phải mất mạng dưới tay tên khốn kiêu căng ngạo mạn này, đột nhiên trong tâm cả ba người, đặc biệt là Phong Chiêu Lăng và Vân Thăng đều dâng lên một cổ tức giận, hận không thể nhào vào xé xác tên hổn tử này thành trăm mảnh.
Nguyệt Thiên Vũ cảm thấy sát ý hai bên mình, hơi ngạc nhiên nhìn Phong Chiêu Lăng cùng Vân Thăng một mặt, sau đó, lại đột nhiên nở nụ cười dịu dàng. Nàng vỗ nhẹ vai hai nam tử bên cạnh, ôn nhu nói: "Đừng manh động gì hết, ân oán với hắn, chính ta sẽ là người tính toán hết thảy!"
Trong con ngươi lưu ly lam biếc của Nguyệt Thiên Vũ là một cổ tự tin đầy mình, cùng khí phách tỏa ra quanh người nàng khiến hai nam tử bên cạnh ngay lập tức thu lại hàn khí, hai người một mực nhìn Nguyệt Thiên Vũ, chỉ thấy nàng nở một nụ cười bâng quơ, rồi tiến về phía trước."Nguyệt Gia? Nguyệt Thiên Vũ? Ha ha ha, tiểu phế vật, Vân Gia các ngươi vĩ đại lắm à? Triệu hồi sư có gì đặc biệt hơn người, không phải là bị ta dẫm nát dưới lòng bàn chân hả? A? Không phục? Không phục này!"
"Có thể chết trong tay ta là quang vinh của Nguyệt Gia bọn ngươi, yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái, ta rất nhân từ mà!"
Ký ức lời nói tràn ngập vũ nhục, gương mặt dữ tợn cuồng tiếu, còn có quyền ác độc đánh vào thân thể cứ quanh quẩn trong đầu Nguyệt Thiên Vũ, Nguyệt Thiên Vũ đang sải bước hít một hơi thật sâu, trong lòng bừng lên ngọn lửa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lại mở, lưu quang xẹt qua!
Triệu Minh, cuối cùng ngươi cũng đến?
Triệu Minh đứng ở kia, có chút uy áp của cao thủ, dù sao thực lực tam cấp của hắn có thể một chường chụp chết rất nhiều hài tử ở đây, tầm mắt khẽ quét một vòng, rốt cục phát hiện một thân ảnh đang dần tiến lại phía hắn, đồng tử Triệu Minh đột nhiên co lại, bắn ra oán độc, nàng quả nhiên không chết sao, đúng là tốt số.
Mấy người lúc trước chứng kiến Triệu Minh đánh chết Nguyệt Thiên Vũ nhìn thấy Nguyệt Thiên Vũ cũng khẽ thay đổi thần sắc, bọn họ không ngờ người chết rồi lại có thể sống lại, hơn nữa hình như tiểu mỹ nữ này càng ngày càng đẹp ra!
Khóe miệng Triệu Minh cười lạnh, từ từ đi tới, đệ tử ngoại viện đều tránh đường, sau đó lại tò mò không thôi vây quanh lại, hắn từ từ đến, nhíu mày nhìn Nguyệt Thiên Vũ cũng đang tiến đến.
"Ngươi còn chưa chết, Người Vân Gia đúng là sống như gián."
Hai người đứng đối diện nhau, khoảng cách khoảng mười thước, cách hai người họ không xa là những đệ tự tụ lại thành nổi vòng tròn lớn vây hai người vào trung tâm, Nguyệt Thiên Vũ liếc mắt cũng thấy ba người Vân Thăng đang đứng đầu một đoàn người, cả ba đều lo lắng nhìn nàng. Nàng nhếch đôi môi anh đào tạo thành một đường cong yêu mị, nhàn nhạt nói:
"Ngươi muốn ta chết phải hỏi ông trời có đồng ý hay không đã."
Triệu Minh híp mắt, lực chiến sĩ tam cấp cao nhất đột nhiên bùng nổ, mọi người đi theo hắn khẽ lui ra phía sau vài bước, mang theo trêu tức cười nhìn Nguyệt Thiên Vũ, giống như nàng là một người sắp chết.
"Lá gan ngươi thật không nhỏ, cũng dám chống đối ta." Triệu Minh híp mắt, tiếng nói cũng rét lạnh không ít, Nguyệt Thiên Vũ lại cười yếu ớt, nàng chỉ nhẹ nhắm lại đôi mắt, nhưng lần nữa mở mắt ra, đôi đồng tử xanh lam biếc lại chứa đầy ý vị trào phúng cùng khí tức kinh người áp đảo khiến tất cả những đệ tử lẫn Triệu Minh đều giật mình, Nguyệt Thiên Vũ khoé môi lần nữa nhếch lên một nụ cười, lạnh giọng nói:
"Dám vũ nhục Nguyệt Gia, muốn động đến Người Nguyệt Gia, đều đáng chết!"
Triệu Minh con ngươi co rút lại, hắn hoàn toàn không ngờ tiểu mỹ nữ Nguyệt gia nhỏ nhoi suýt chết dưới sức mạnh áp đảo của hắn nay lại có thể tạo ra một cảm giác áp lực như thế. Đáng lẽ khi đó nên phế đi kinh mạch của nàng, để nàng không thể tu luyện được nữa mới phải.Nhưng Triệu Minh ngay lập tức ngạo nghễ nở nụ cười, Nguyệt Thiên Vũ cho tới khi bị hắn đánh trọng thương cũng chưa hề tu luyện một lần nào, đến giờ dù đã ba tháng trôi qua, nàng có thiên phú đi nữa cũng không thể đuổi kịp hắn được. Vậy sao không thử một lần nữa đập chết nàng? Thế thì Nguyệt Gia và những tài sản kinh người của Nguyệt Gia sẽ hoàn toàn nằm trong tay Triệu gia.
Nguyệt Thiên Vũ nhìn khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn của Triệu Minh không kềm được trong lòng cười lạnh, chốc lát khiến Nguyệt Thiên Nhạc trong không gian đột nhiên lạnh tóc gáy, kể cả Nguyệt Phong cũng không nhịn được nổi cả da gà. Hai người hiểu Nguyệt Thiên Vũ quá mà, nàng đã kiềm chế hơn ba tháng, cớ gì phải buông tha để cho Triệu Minh một con đường sống. Nguyệt Thiên Nhạc và Nguyệt Phong liếc nhau trong không gian, cả hai thầm cầu nguyện cho tên Triệu Minh kia, mong cho hắn chết đẹp một chút!
Quả nhiên, Nguyệt Thiên Vũ giơ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ra chỉ về phía Triệu Minh, rồi ngoắc ngoắc tay về hắn, khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành chầm chậm ngước lên, như một vương giả nhìn thường dân, lạnh lẽo nói:
"Triệu Minh, ngươi có gan thách đấu với ta không?"
Tất cả đệ tử đồng thời kinh hãi, dám thách thức đệ nhị cao thủ của Văn Chiến học viện. Giờ tất cả mọi người đều hiểu vấn để của sự việc này rồi, Nguyệt Thiên Vũ, nữ nhi Nguyệt Gia hiện tại được Hiệu trưởng Tiết Hàn tự mình chỉ dẫn, đã từng suýt chết dưới sức mạnh áp đảo của Triệu Minh, nay nàng ta muốn trả thù lại đây mà. Nhưng, có thể sao?
Triệu Minh ánh mắt cũng đồng thời ngưng lại, nhất thời không biết nói gì. Trong khi đó, đám đệ tử phía sau Triệu Minh cũng nổi điên lên, một số trong bọn chúng còn la lớn.
"Phế vật! Ngươi vậy mà muốn thách đấu Triệu thiếu?! Buồn cười!"
"Triệu thiếu! Giết nàng! Giết sạch sự tự tin của nàng! Để xem nàng còn nói được gì!"
Triệu Minh cười gằn nói: "Không ngờ chỉ mới ba tháng mà lá gan của ngươi lại to lớn như vậy, chỉ là một Nguyệt Gia giun dế mà cũng bày đặt ra oai!"
Nguyệt Thiên Vũ như cũ cười yếu ớt, nhưng trong con ngươi lưu ly là hàn khí cùng tự tin tuyệt đối, nàng nhẹ nhàng nói: "Quá khen!" Nếu không có tên Triệu Minh này đập chết Nguyệt Thiên Vũ kia, Nguyệt Thiên Vũ có thể đã thực sự chết đi, như thế nàng không thể gặp lại Nguyệt Thiên Nhạc, được hồi sinh tại Nguyệt gia như thế này.
"Thiên Vũ!"
Vân Thăng không nhịn được nữa, hắn sải bước về phía Nguyệt Thiên Vũ cùng Triệu Minh, quăng cho Nguyệt Thiên Vũ đôi mắt tràn đầy lo lắng, còn nhìn Triệu Minh bằng ánh mắt đáng thương.
Những đệ tự xung quanh nhìn thấy Vân Thăng thì tự nhiên xôn xao lên, không lấy làm lạ vì Vân Thăng vốn là đệ nhất đệ tử của Văn Chiến học viện này. Nhưng khi thấy hắn đi lại phía Nguyệt Thiên Vũ, đám đệ tử không khỏi ngạc nhiên, kể cả Triệu Minh cũng phải kinh ngạc mấy phần.Nguyệt Thiên Vũ hơi bất ngờ khi thấy Vân Thăng gọi thẳng tên nàng, nhưng trong tâm nàng đã thừa nhận hắn ngang hàng với Lưu Vân tên kia bằng hữu nên cũng không quan tâm hắn gọi nàng thế nào, nàng chỉ như cũ nở nụ cười yếu ớt, nhưng khác với nụ cười với Triệu Minh, nụ cười này mang theo nét dịu dàng, khiến gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp càng thêm tuyệt sắc, khiến cả nữ đệ tử lẫn nam đệ tử đều nhất thời ngẩn ra.
Vân Thăng cũng ngẩn ra một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đi lại bên cạnh Nguyệt Thiên Vũ, thấp giọng nói với nàng: "Tại sao ngươi lại quyết đấu với hắn? Dù ngươi mạnh hơn hắn đi nữa, Triệu gia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu!"
Hắn có lẽ là người rõ ràng thực lực của Nguyệt Thiên Vũ nhất ngoài trừ Lý Lẫm và Lưu Vân, vì nàng từng bày ra thực lực Bát cấp trung kỳ trước mặt hắn. Dù nàng thực sự rất mạnh, nhưng Triệu gia cũng là gia tộc đã đứng đầu Xuân Phong Trấn trong suốt hơn mấy trăm năm, chắc chắn phải có những thủ đoạn của họ. Hơn nữa cũng không chắc chắn Triệu gia sẽ thuê bao nhiêu sát thủ nữa.
Nguyệt Thiên Vũ hơi bật cười, nhẹ nhàng nói: "Ngươi không tin ta sao? Ta không nghĩ là ngươi đánh giá thấp thực lực của ta như vậy. Hơn nữa, nợ mà Triệu Minh nợ ta chính là nợ máu, ta không thể không giải quyết với hắn!"
Vân Thăng ngẩn ra, ngay lập tức cười khổ, đột nhiên hắn quay lại nhìn về phía Triệu Minh, nói lớn: "Triệu Minh, người có phiền không nếu ta trở thành trọng tài của cuộc quyết đấu công bằng này?"
Triệu Minh kinh ngạc nhìn Vân Thăng, tên này thường ngày lơ đãng như thế, nhưng lại đứng về phía Nguyệt Thiên Vũ. Triệu Minh nhíu mày một chút, nhưng cuối cùng cũng gật nhẹ đầu, nhếch miệng nói:
"Được, có thể để Vân Thăng làm trọng tài, cũng được."
Tất cả đệ tử xem diễn không khỏi thổn thức một trận, cuối cùng lại có người khen hay, Vân Thăng, người mạnh nhất Văn Chiến học viện làm trọng tài, hơn nữa trận quyết đấu này là Triệu Minh, người mạnh thứ hai Văn Chiến học viện. Triệu Minh tam cấp cao nhất cùng một tân sinh vừa mới nhập học Nguyệt Thiên Vũ Nguyệt Gia được Hiệu Trưởng Tiết Hàn chính mình chỉ dẫn! Trận này khiến tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng, cũng cảm thấy kích động vạn phần!
Vân Thăng đứng ở kia, nhàn nhạt lên tiếng: "Lần quyết đấu này, song phương đều tự nguyện, đối phương có chết cũng không cần chịu trách nhiệm!"
Triệu Minh khinh thường nhìn Nguyệt Thiên Vũ, hắn lần này không dồn nàng vào chỗ chết thì không phải hắn Triệu Minh! Huống hồ lần này lại quyết đấu công bằng, cho dù Nguyệt Gia đến cũng hết cách!
"Triệu thiếu, đừng hạ thủ lưu tình!"
"Đúng vậy, ra sao thì ra!"
Vân Thăng liếc nhìn Nguyệt Thiên Vũ một chút, thấy nàng nhìn hắn nở nụ cười trấn an, liền giơ cao cánh tay, mắt nhìn nhìn hai người trong sân, hạ cánh tay xuống, cất giọng: "Quyết đấu, bắt đầu!"Nháy mắt, thực lực tam cấp cao nhất của Triệu Minn đột nhiên bùng nổ, cả người nhìn qua giống như một ngọn núi nhỏ, khiến người ta cảm thấy áp lực.
"Lúc này, ta sẽ không để phế vật ngươi sống lại nữa!"
Nguyệt Thiên Vũ đứng đối diện Triệu Minh, không bộc phát ra chiến khí, chỉ thản nhiên tự đắc đứng ở nơi đó, lạnh lùng cười với Triệu Minh: "Ta, cũng thế."
Triệu Minh khẽ nheo mắt lại, chiến khí ngưng kết trên tay, xa xa nhìn lại, bàn tay kia như có vầng sáng, đệ tử nội viện vừa thấy không khỏi hít một hơi, đó là chiến kĩ!
Vân Thăng vừa thấy liền nhướng mày, Triệu Minh đã sử dụng chiến kĩ, xem ra là muốn một chiêu đoạt mạng!
Chiến sĩ cường đại ngoài thân hình kiên cường còn có chiến kĩ, chiến kỹ sẽ phát huy chiến khí đến mức tận cùng, vận dụng chiến kĩ cũng sẽ khiến lực lượng chiến sĩ tăng lên rất lớn, thậm chí có thể đoạt tánh mạng đối phương trong một chiêu!
Cảm nhận được chiến khí mênh mông truyền đến từ bàn tay, Triệu Minh cong miệng, nụ cười gian ác lộ ra, đạp chân, bộ pháp linh động, bỗng chạy thẳng mấy bước, tốc độ khiến người ta chậc lưỡi!
"Tiểu phế vật, lần này ngươi nhất định trốn không thoát, Xuyên Vân Chưởng!" Triệu Minh gầm lên, bàn tay hoàn toàn bị chiến khí bao vây, đánh trực diện đến chỗ Nguyệt Thiên Vũ!
Tất cả mọi người xem diễn căng thẳng, hay cho một chiêu Xuyên Vân chưởng! Phong tỏa tất cả đường lui của đối phương, nếu không thể lấy tốc độ nhanh hơn né ra, chỉ có thể bị chụp nát não!
"Triệu thiếu, giết nàng! Giết nàng!" Mặt trận người xem diễn quanh Triệu Minh hò hét, bọn họ giống như thấy được hình dáng bị chụp chết của Nguyệt Thiên Vũ!
Triệu Minh càng cười dữ tợn, bàn tay bí mật mang theo tiếng gió, hướng Nguyệt Thiên Vũ vẫn không nhúc nhích, tiểu mỹ nữ phế vật, hôm nay ngươi phải chết!
"Tiểu Vũ!"
"Thiên Vũ!"
Phong Chiêu Lăng cùng Phong Chiêu Liên hét lên một tiếng.
Nguyệt Thiên Vũ đứng tại chỗ, chỉ nhìn Triệu Minh tấn công lại, cước bộ không đổi, đổi thành người khác, cho dù là Vân Thăng cũng phải thi triển thân pháp né tránh, nhưng Nguyệt Thiên Vũ là ai, chỉ là Triệu Minh tam cấp cao nhất thì có năng lực làm gì nàng!
Khi Triệu Minh tới gần, khi bàn tay gần chạm đến, Nguyệt Thiên Vũ cử động!
Thân mình mảnh khảnh dùng tốc độ quỷ dị nghênh đón, không lùi mà tiến tới! Động tác này, khiến tất cả mọi người hít vào, kinh dị không ngừng nhìn nàng, nàng làm gì vậy, muốn chết sao!
Triệu Minh cười điên cuồng trong lòng, nhưng còn chưa cười thành tiếng, "Ầm!" Hắn chỉ cảm thấy phía dưới bụng bị đánh vào một quyền, đau đớn của cơ bắp bị xé rách khiến ngũ quan hắn nhăn nhúm lại.Nguyệt Thiên Vũ đánh mạnh vào bụng Triệu Minh, dáng người mảnh khảnh kia lại tạo thành một lỗ ở thân thể chiến sĩ tam cấp cao nhất.
"Phụt!" Một ngụm máu tươi trào ra từ cổ họng, phun lên mặt đất, Triệu Minh chật vật quỳ trên mặt đất, tay ôm bụng, nơi đó truyền đến đau đớn khiến hắn căn bản không còn sức, khí mạch có chút quỷ dị, cảm giác nóng rực trào ra.
Triệu Minh cảm thấy kinh hãi, mạnh mẽ ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt nhìn Nguyệt Thiên Vũ vẫn không thay đổi, mở miệng nói: "Ngươi... đã làm gì ta?"
Nguyệt Thiên Vũ từ từ thu quyền, chấm đỏ nguyên tố từ từ biến mất, nhanh đến mức khiến người ta không nhận thấy, nhìn Triệu Minh vẻ mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng, Nguyệt Thiên Vũ từ từ mỉm cười.
"Tư vị khí mạch bị phế bỏ, thấy sao?"
Khí mạch bị phế, Triệu Gia tiêu tốn bao tiền tài, tinh lực, hy vọng trên người Triệu Minh, thậm chí danh sách đề cử của Văn Chiến học viện, toàn bộ biến thành bọt nước!
"Nguyệt Thiên Vũ, đồ đê tiện! Ngươi cũng dám......!" Khóe miệng Triệu Minh chảy máu, mắt phẫn hận nhìn Nguyệt Thiên Vũ, như muốn dùng ánh mắt hóa thành kiếm sắc, giết tươi nữ hài tuyệt sắc trước mắt này.
Khóe miệng Nguyệt Thiên Vũ cười yếu ớt như trước, nhìn Triệu Minh giờ phút này quỳ trên mặt đất, mắt lộ vẻ lạnh như băng, đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy!
Người quan sát xung quanh, cho dù là Vân Thăng cũng không nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, mọi người cũng chỉ thấy Triệu Minh bị đánh một quyền, sau đó miệng phun máu tươi trực tiếp quỳ trên mặt đất, khiến mọi người lại hít một ngụm lãnh khí, ngay cả đám người vừa rồi rầm rĩ gọi Triệu Minh giết Nguyệt Thiên Vũ, hoàn toàn câm nín vào lúc này, thần sắc dị thường khó coi.
Triệu Minh, Triệu Minh tam cấp cao nhất lại bị Nguyệt Thiên Vũ một quyền đánh gục, Nguyệt Thiên Vũ kia thực lực cỡ nào! Đã tới tứ cấp sao, nàng là tân sinh năm nay đấy, tứ cấp... yêu nghiệt cỡ nào đây, yêu nghiệt cỡ nào thiên phú! Cho dù là Vân Thăng hay Triệu Minh cũng hoàn toàn không thể so sánh!
Người đang xem cuộc chiến không khỏi đưa mắt nhìn Vân Thăng, người mạnh nhất Văn Chiến học viện, nhìn thấy hắn không kinh ngạc, thậm chí trên môi là một nụ cười nhẹ nhàng nhìn Nguyệt Thiên Vũ, đều cảm thấy run rẩy, Vân Thăng số 1 của Văn Chiến Học Viện quả có khác, chứng kiến màn này còn có thể mặt không đổi sắc! Những người khác đều không biết, đó là bởi vì Vân Thăng đã sớm chính mắt chứng kiến thực lực của Nguyệt Thiên Vũ, lúc ấy, hắn cũng giống những người này, khiếp sợ! Không thể tin được!
Triệu Minh quỳ trên mặt đất không lên tiếng, Nguyệt Thiên Vũ không mở miệng, giữa sân là một sự yên tĩnh quỷ dị, Vân Thăng mặt nhăn nhíu mày, quyết đấu đến đây kỳ thật thắng bại đã phân rõ ràng, Triệu Minh bị Nguyệt Thiên Vũ đánh gục bằng một quyền, thực lực như vậy còn có ai dám nói Nguyệt Thiên Vũ là phế vật?Giờ Triệu Minh mở miệng nhận thua, trận quyết đấu này có thể chấm dứt, nhưng Triệu Minh quỳ xuống giữa sân lại chậm chạp không mở miệng, cho dù Nguyệt Thiên Vũ đưa tay giết hắn, cũng không thể trách người khác.
Triệu Minh bây giờ cũng bối rối, một búng máu đọng ở ngực không thể thoát ra ngoài, chuyện khí mạch bị phế khiến hắn căn bản không thể nhận, thậm chí không thể đối mặt với gia chủ của Triệu Gia!
Triệu Minh hận, hắn cũng oán, vì sao Nguyệt Thiên Vũ lúc trước rõ ràng đã bị hắn giết chết lại sống lại, vì sao lại có thể dùng một quyền đánh gục mình!
Giờ phút này nhận thua căn bản không mở miệng được, nhận thua, Triệu Minh hắn là loại người nào, nếu nhận thua thì mặt mũi Triệu Gia để đâu, huống chi là trước mặt Nguyệt Thiên Vũ, tiểu tiện nhân này, mình lúc trước nên tăng thêm mấy chưởng, hoàn toàn diệt nàng!
Triệu Minh ác độc nhìn lại, Nguyệt Thiên Vũ chỉ lạnh lùng cười, hắn tưởng khí mạch phế bỏ là xong à, còn chưa đủ đâu!
Trong lòng khẽ suy tư, Triệu Minh lập tức cảm thấy trên người Nguyệt Thiên Vũ dần dâng lên lãnh ý, không khỏi run người, nàng thật sự muốn giết hắn! Triệu Minh không phải kẻ ngốc, dưới tình hình này dù mất mặt cũng phải bảo vệ tính mạng? Còn mạng thì còn mọi thứ!
Môi nhiễm máu đột nhiên mở ra, một câu nhận thua còn chưa kịp nói ra, Triệu Minh chỉ cảm thấy đầu vai của mình truyền đến đau đớn, khiến hắn kêu thành tiếng "A!"
Mọi người đang xem cuộc chiến không khỏi run lên, kêu thảm thiết thê lương như vậy khiến bọn họ đều tâm sinh hoảng sợ, bọn họ đều có thể hiểu, Triệu Minh, thiên tài số 2 Văn Chiến học viện, sắp sửa có kết cục hoàn toàn không tốt đẹp gì.
"Muốn nhận thua? Không có cửa đâu." Nguyệt Thiên Vũ bỏ lại một câu, mắt hạ xuống, tay nhỏ bé mảnh khảnh đột nhiên giữ lấy hàm dưới của Triệu Minh, hai híp mắt lại, tiếp theo, chỉ nghe tiếng "Rắc rắc", ngay cả tư cách nói chuyện Triệu Minh cũng đánh mất, xương hàm của hắn vỡ nát, trong miệng không ngừng tràn ra máu tươi, dáng vẻ rất chật vật.
Dáng vẻ Triệu Minh lúc này khiến mọi người chấn kinh, Triệu Minh cao cao tại thượng đây sao? Triệu Minh càn rỡ không ai dám quản ở Văn Chiến Học Viện giờ quỳ trên mặt đất, vẻ mặt máu tươi không thể phản kháng?!
Nguyệt Thiên Vũ đưa mắt lạnh nhìn Triệu Minh quỳ trên mặt đất ngũ quan hoàn toàn vặn vẹo, giờ phút này hắn hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo như lúc mới đến, chính hắn cũng không tưởng tượng được mình lúc này, nhưng vẫn chưa đủ, chưa đủ làm nguôi cơn giận của Nguyệt Thiên Vũ!
Trước ánh mắt sững sờ của mọi người, Nguyệt Thiên Vũ đưa tay giữ cổ Triệu Minh, nhấc hắn lên cao, Triệu Minh cao hơn Nguyệt Thiên Vũ một đầu cứ thế bị nhấc lên, giống như con gà rù, không thể phản kháng.
"Khụ! Khụ!" Hai chân Triệu Minh đạp đạp trong không trung, hai tay cũng không nén được cầm tay Nguyệt Thiên Vũ, hắn chỉ cảm thấy cổ bị bóp chặt, khí quản bị đè nén không thở nổi.
Mọi người xem cuộc chiến không khỏi lại một lần nữa trừng lớn mắt, không rõ Triệu Minh đang làm gì, cho dù bị đánh quỳ gối cũng không nên phản ứng như thế chứ, Triệu Minh là tam cấp cao nhất, dù thế cũng không nên giãy dụa chứ!
Vân Thăng cũng nhướng mày, chỉ cảm thấy biểu hiện của Triệu Minh giờ phút này đúng là ngoài dự kiến, thực lực tam cấp cao nhất lại không phản kháng nổi, nói ra chẳng ai tin!
Nhưng ngoài Nguyệt Thiên Vũ và Triệu Minh, căn bản không ai biết, tam cấp cao nhất? Thế đã sao, khí mạch Triệu Minh bị Nguyệt Thiên Vũ phế bỏ, cho dù bây giờ hắn đối mặt với tân sinh của Văn Chiến học viện, người khác cũng có thể dễ dàng nghiền chết hắn!
Sợ hãi tràn lan trong Triệu Minh, khí mạch bị phế trở thành một phế nhân, người mạnh thứ hai ở Văn Chiến học viện, hắn ngang ngược uy nghiêm thế nào ở Văn Chiến học viện! Nhưng lần này ngã mạnh từ trên xuống, đúng là thật thảm!
"Nguyệt... Thiên... Vũ..., Triệu Gia sẽ không tha... cho... Ngươi...!" Triệu Minh ôm cổ họng, trừng đôi mắt đỏ, nhìn Nguyệt Thiên Vũ, tràn ngập lời nguyền rủa.
Nguyệt Thiên Vũ lạnh lùng cong khóe miệng, mỉm cười với Triệu Minh: "Tốt lắm, ta chờ." Vừa dứt lời, cổ tay mảnh khảnh đột nhiên cuốn lên, thân mình Triệu Minh lại rơi mạnh xuống, Nguyệt Thiên Vũ lại đi tới như gió, bàn tay mảnh khảnh đột nhiên nắm chặt, tiến tới chỗ Triệu Minh!
Nàng đã nói, dám đụng vào Nguyệt Gia, sẽ trả lại gấp trăm lần!
"Bốp bốp binh!" Tiếng vang liên tục vọng vào không khí yên tĩnh, đây là tiếng kêu của thân thể, từng quyền thấm vào thớ thịt, khớp xương!
Người xem cuộc chiến mở to mắt, hơi thở ngừng vài giây, sau đó đều lớn tiếng thở hổn hển, lại nhìn Triệu Minh, sớm đã không còn tức giận, ngũ quan lộ ra tuyệt vọng sợ hãi, giống như thống khổ trước khi chết.
Thần sắc Vân Thăng hơi đổi, không khỏi nhìn nữ hài giữa sân vẻ mặt lạnh lùng, Triệu Minh đã chết, mười quyền rắn chắn vừa rồi đánh vào người Triệu Minh, nếu hắn đoán không nhầm, xương cốt toàn thân Triệu Minh đã hoàn toàn vỡ nát....
Rất độc, rất tuyệt tình!
Vân Thăng hít một hơi thật sâu, cười khổ nhìn bóng hình tóc vàng yêu kiều kia, Triệu Minh chết Triệu Gia nhất định sẽ tức giận, nàng lẽ ra nên giữ lại mạng cho hắn... Nhưng nghĩ đến tác phong của Triệu Gia Vân Thăng cũng hiểu được, cho dù Nguyệt Thiên Vũ lưu lại một mạng của Triệu Minh, Triệu Gia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ! Nhưng xem tư thế của Nguyệt Thiên Vũ, cho dù Triệu Gia truy cứu, nàng cũng không sợ.
Tuy kết quả trận đấu đã định, nhưng trình tự vẫn phải giữ, Vân Thăng bình tĩnh lại, nhẹ giọng quát: "Nguyệt Thiên Vũ, thắng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...