Nam Phi


“Cốc đại nhân tỉnh rồi?” Ngộ Quân Diễm vội vàng đứng dậy, nói, “Mau! Dẫn đường!”
Ngộ Quân Diễm theo Tôn thị đi đến gian phòng của Cốc Lương, thấy ông đã tỉnh, chỉ là vẫn còn yếu, mơ mơ màng màng nằm trên giường, nói chuyện với ông, ông cũng không đáp.
“Cốc đại nhân thế nào?” Ngộ Quân Diễm hỏi.
Đại phu bắt mạch cho ông đáp: “Mạch của Cốc đại nhân tuy vẫn còn yếu nhưng độc đã giải được hơn nửa, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi thêm, tính mạng sẽ không còn gì đáng lo nữa.

Chỉ có điều…” Đại phu đột nhiên chắp tay hỏi Ngộ Quân Diễm, “Không biết Vương gia dùng phương pháp gì để giải độc cho Cốc đại nhân? Chẳng hay có thể nói cho thảo dân biết được không?”
“Phương pháp? Ha ha, ta không có bản lĩnh này.” Ngộ Quân Diễm cười nói, “Xem ra, ta là bị tên kia lừa rồi.”
Ngộ Quân Diễm để lại đám người trong phòng không hiểu chuyện gì, bước nhanh tới phòng của Tô Ngọc Hành.
Lúc này Tô Ngọc Hành đang tắm rửa trong thùng gỗ, nghe tiếng cửa bị người đẩy mạnh ra, Ngộ Quân Diễm nghiêng người dựa trước cửa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt như cười như không, đôi mắt hếch lên nhìn trên dưới trái phải một vòng, dáng vẻ như kẻ phóng đãng nhìn lén cô nương tắm rửa, nếu không phải mình là nam nhân, sợ rằng đã hét toáng lên rồi.
Nhưng Tô Ngọc Hành vẫn cảm thấy mất tự nhiên, mình không mảnh vải che thân bị một người y phục chỉnh tề nhìn chằm chằm, cảm giác này giống như là chim trong lồng, cá trong chậu, trở thành trò tiêu khiển của người khác.


Tô Ngọc Hành không thích cảm giác này, vì vậy y kéo khăn vải che chắn trước ngực mình.
“Sao thế? Ngốc cũng biết thẹn thùng sao?” Nụ cười của Ngộ Quân Diễm càng thêm xảo trá.

Hắn chậm rãi đi tới, trừ phi Tô Ngọc Hành có thể che chắn toàn thân, nếu không nhất định sẽ bị Ngộ Quân Diễm nhìn không xót chỗ nào.
Tô Ngọc Hành dứt khoát ném khăn vải đi, chuyển động cơ thể, hỏi: “Muốn tắm cùng không?”
Ngộ Quân Diễm lắc đầu nói: “Thùng nước quá nhỏ, không chứa nổi hai người chúng ta.”
Tô Ngọc Hành lại nói: “Chen chúc một chút là được mà.”
Ngộ Quân Diễm nâng cằm Tô Ngọc Hành lên, cố ý cao giọng nói: “Ái phi đã nghe tin Cốc đại nhân tỉnh rồi chưa?”
Tô Ngọc Hành gật đầu nói: “Ừ, nghe rồi.”
“Ồ? Không ngờ tin tức của ái phi lại nhanh nhẹn như vậy.

Ngươi nghe ai nói?”
“Ngươi đó.” Tô Ngọc Hành chớp đôi mắt tròn xoe đáp, “Ngươi vừa nói cho ta biết Cốc đại nhân tỉnh rồi, ngươi quên rồi sao?”
“Ngươi!” Ngộ Quân Diễm nổi giận, không ngờ bản lĩnh giả ngốc của Tô Ngọc Hành còn giỏi hơn hắn tưởng.
“Xem ra ái phi quyết tâm giả ngốc với bổn vương?”
“Ta vốn ngốc nghếch.” Tô Ngọc Hành bĩu môi, giống như vừa chịu uất ức, “Đây cũng là ngươi nói, vừa nói xong.

Quân Diễm, sao ngay cả lời mình nói ngươi cũng không nhớ vậy?”
Lúc này sắc mặt Ngộ Quân Diễm đã sa sầm giống như một ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.
Tô Ngọc Hành đứng dậy, đeo ngọc bội Kim Tương trong tay lên người Ngộ Quân Diễm, cười ha hả nói: “Đeo vào đi.


Đây chính là ngọc bội Kim Tương Hoàng thượng ban đó.”
“Ngọc khảm vàng, ngọc khảm vàng, ngươi là vàng, ta là ngọc…” Ngộ Quân Diễm lặp đi lặp lại những lời Tô Ngọc Hành nói lúc trước, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, có chút không chắc chắn, dò xét lại nghiêm túc hỏi, “Tô Ngọc Hành, ngươi thực lòng muốn bảo vệ ta sao?”
Ngộ Quân Diễm vừa hỏi, trên mặt Tô Ngọc Hành liền nở nụ cười xán lạn lại có chút ngây ngô, y vươn bàn tay ướt nhẹp vỗ vỗ vai Ngộ Quân Diễm nói: “Ta sẽ bảo vệ Quân Diễm.”
Nếu đời này không thể làm quan, thế thì đi theo một minh chủ.

Ngộ Quân Diễm, hi vọng ngươi xứng đáng để ta dốc lòng phụ tá.
“Ngươi… mặc quần áo vào trước đi.” Ngộ Quân Diễm quay đầu nói.
Tô Ngọc Hành lại chẳng hề để ý: “Sợ cái gì, đều là nam nhân, trên người ta có thứ gì ngươi không có đâu.”
Ngộ Quân Diễm cảm thấy Tô Ngọc Hành không chỉ giả vờ ngây ngốc rất giỏi, mà bản lĩnh không biết xấu hổ cũng không vừa.

Hắn không muốn nói chuyện với một người ở trần thế này, xoay người đi ra ngoài cửa, tới cửa chợt dừng lại, lạnh nhạt hỏi: “Ta muốn đi Thôn Hồng Diệp tiêu diệt cường đạo, ngươi có muốn đi cùng không?”
“Hồng… Diệp… thôn… Hì hì, đi ngắm lá đỏ sao? Được, được! Ta cùng Quân Diễm đi ngắm lá đỏ!” Tô Ngọc Hành vỗ tay cười nói.
“Ha ha.” Khóe miệng Ngộ Quân Diễm nâng lên một độ cong ưu ngã, thản nhiên nói, “Mặc quần áo vào, coi chừng cảm lạnh.” Liền sải bước đi ra ngoài.
Tô Ngọc Hành nhìn bóng lưng đi xa của Ngộ Quân Diễm, vừa lau nước trên người, vừa vui vẻ cười nói, “Coi như ngươi còn có chút lương tâm.”
“Vương gia, hiện tại tình trạng của Cốc đại nhân cơ bản đã ổn định, ngài tính khi nào sẽ khởi hành về Vương phủ?” Chu Bân hỏi.

“Ta muốn đi Thôn Hồng Diệp.” Ngộ Quân Diễm nhìn áng mây theo gió chỗ tụ chỗ tan bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói, “Cốc Lương là một quan văn trói gà không chặt cũng vì dân chúng là dẫn binh đánh cường đạo, ta theo Kim tướng quân đánh trận nhiều năm như vậy há lại không làm gì?”
Chu Bân nói: “Tâm trạng của Vương gia, Chu Bân hiểu, chỉ là nhiều ngày không về phủ sẽ làm sinh ra những lời đồn đại không hay đến tai Hoàng thượng.”
“Chuyện này ta hiểu, Hoàng đế sắp xếp mật thám bên cạnh ta, ngoài sáng có Trì Úy, Sở Sở, trong tối không biết còn bao nhiêu người.” Ngộ Quân Diễm thở dài, “Dù ta muốn làm gì, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Vương gia, ngài nói độc của Cốc đại nhân là do Vương phi giải?” Chu Bân khó tin hỏi.
“Người ta mang tới, ngoài ngươi ra chỉ còn Vương phi, ngươi nghĩ thế nào?” Ngộ Quân Diễm cười nói, “Đại phu chữa bệnh cho Cốc Lương nói gì?”
“Đại phu nói phương thuốc không thay đổi, chỉ là lúc trước cho Cốc đại nhân uống vẫn không có tác dụng, hiện tại lại đột nhiên phát huy tác dụng.” Chu Bân nói, “Có lẽ là dùng đến một lượng nhất định, thuốc mới có hiệu quả.

Nhưng trùng hợp như vậy khiến người khác thật khó tin.”
Ngộ Quân Diễm nói: “Hầu hạ Vương phi cho tốt, y không phải một người đơn giản đâu.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui