Ngộ Quân Diễm đoán không sai, trưa hôm sau, lúc hắn đang ở trong phòng đọc sách, Đào Tử đi vào thông báo, nói Trì Úy đến rồi.
Ngộ Quân Diễm gấp sách lại, cười nói: “Quả nhiên là đến.”
Trì Úy đứng ở ngoài cửa lớn Vương phủ, thái độ còn nghiêm chỉnh hơn đi viếng mộ.
Hoàng thượng sợ Vương gia từ chiến trường trở về này sẽ sinh lòng phản trắc, lệnh cho y phải thường xuyên tới phủ hắn xem xét.
Ngoài sáng là thăm hỏi, nhưng thực chất là ngầm quan sát xem có hành động khả nghi gì không.
Trì Úy vốn tưởng rằng đây là một việc rất dễ dàng, nhưng mấy lần đến Vương phủ, U An Quận vương không phải không hài lòng với cách xây dựng này, thì là muốn đổi mới cái kia, hơn nữa lúc nào cũng giả ngu.
Vị Vương gia từ chiến trường trở về, ngay cả nói vài câu quanh co cũng tiết kiệm, trực tiếp đẩy cho y, y không muốn làm cũng không được.
Vốn định kiếm chác chút ngân lượng từ chỗ hắn, giờ thì hay rồi, bạc không kiếm được thì thôi, bản thân còn như người hầu nghe hắn sai bảo.
Trì Úy đầy một bụng oán khí không có chỗ nào xả ra.
Dù không có thực quyền, người ta cũng là Quận Vương, là hoàng thân quốc thích, như lời hắn nói, dù bây giờ hắn đang ở Dư Châu, nhưng mỗi lời nói hành động đều đại diện cho Hoàng gia, ăn mặc ngủ nghỉ nếu quá hà tiện, mất mặt không phải Ngộ Quân Diễm hắn, mà chính là uy nghiêm của Hoàng đế.
Hắn đã nói vậy, Trì Úy còn có thể phản bác gì được đây, dù y có thêm vài cái đầu cũng không dám làm mất mặt Hoàng thượng.
“Trì đại nhân, Vương gia cho mời.”
Gia đinh gác cửa truyền lời, Trì Úy lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười theo gia đinh vào phủ, xa xa đã nghe thấy giọng nói hớn hở của Ngộ Quân Diễm: “Trì đại nhân, bổn vương chuẩn bị tiệc rượu, chờ ngài đã lâu.”
Một câu này, chân Trì Úy chợt mất thăng bằng, suýt chút nữa thì ngã, may có gia đinh bên cạnh đỡ.
Trì Úy cảm thấy chân mình như mềm oặt ra, trong lòng có cảm giác như bản thân dự Hồng Môn yến, ăn xong bữa tiệc rượu này U An Quận vương, sowh rằng mình có đi mà không có về.
Trên tiệc rượu, nhìn món ngon của lạ đầy bàn, Trì Úy lại cảm thấy nhạt như nước ốc, y luôn chờ đợi Ngộ Quân Diễm mở miệng.
Mà mãi đến khi tiệc rượu gần kết thúc, Ngộ Quân Diễm mới chậm rãi nói: “Trì đại nhân cảm thấy thức ăn có hợp khẩu vị không?”
“Đương nhiên! Đương nhiên!” Trì Úy cười nịnh nọt, “Vương gia khoản đãi, thần được sủng mà lo.”
Lúc này, người dưới bưng mứt hoa quả lên, Ngộ Quân Diễm cười nói: “Trì đại nhân, nếm thử mứt cam này xem?”
Trì Úy nếm một miếng, mặc dù trong lòng nặng trĩu, không nếm ra hương vị gì, nhưng vẫn gật đầu nói: “Chua ngọt vừa miệng, rất ngon, rất ngon.”
Ngộ Quân Diễm cười nói: “Đây là người dưới làm cho Vương phi ăn đó, y rất thích ăn cam.”
Sắc mặt Trì Úy hơi biến, y biết đến trọng điểm rồi.
Ngộ Quân Diễm tiếp tục nói: “Vương phi thích ăn cam, luôn phàn nàn với bổn vương là cam không đủ ăn.
Trì đại nhân, ngài nói xem, ta nên làm thế nào đây?”
Trì Úy thầm nghĩ: Cam tuy tốt nhưng ăn nhiều sẽ nóng, Vương phi ngốc không hiểu thì thôi đi, chẳng lẽ U An Quận vương cũng không hiểu hay sao? Nhưng ngoài miệng nào dám nói như vậy, hỏi dò: “Ý Vương gia là…?”
“Lần nào cũng sai người đi mua cam cho Vương phi, chi bằng trồng lấy mấy cây cam, thà vất vả một lần nhưng được nhàn nhã lâu dài.”
Nghe đến đó, thấp thỏm trong lòng Trì Úy mới hơi buông xuống, trồng cây cũng không phải chuyện gì quá tốn tiền bạc, vì vậy nói: “Ngày mai thần sẽ phái người trồng mấy cây cam trong sân của Vương gia.”
“Sân Vương phủ nhỏ như vậy, có thể trồng được mấy cây?”
Trì Úy thầm nghĩ: Sân này còn nói là nhỏ? Vì vậy mở miệng hỏi: “Vậy ý của Vương gia là…?”
“Bổn vương muốn Trì đại nhân hỗ trợ tìm một chỗ trồng cây.”
“Vương gia muốn trồng bao nhiêu?”
Ngộ Quân Diễm dựng thẳng ngón trỏ phải lên.
Trì Úy nhìn, chắc chắn không phải một cây, hỏi: “Một trăm cây sao?”
Không ngờ U An Quận vương còn chưa nói đáp, nha hoàn bên cạnh đã che miệng cười: “Trì đại nhân, nếu chỉ vì một trăm cây, Vương gia cần mở miệng nhờ ngài sao?”
“Vậy thì…?”
“Bổn vương muốn tặng cho Vương phi một rừng cam.”
“Một rừng …” Mặt Trì Úy khó xử, “Nhân khẩu Trảm Nam đông đúc, sợ rằng… rất khó tìm được một nơi rộng như vậy…”
Ngộ Quân Diễm hơi cong môi: “Trảm Nam không được, còn có Trảm Bắc mà.”
“Việc này… sợ rằng không ổn.”
Ngộ Quân Diễm lộ vẻ tức giận: “Sao? Nếu Dư Châu này đã là đất phong của ta, há có thể dùng Trảm Nam mà không thể dùng Trảm Bắc?”
“Không, không, thần tuyệt đối không có ý này.” Trì Úy vội vàng giải thích, “Chỉ là đi Trảm Bắc đường xá xa xôi, muốn phái người đi cần sắp xếp…”
“Lời này của Trì đại nhân có chút nực cười.
Tại sao phải phái người đi, chẳng lẽ ở huyện Trảm Bắc không có người sao?”
“Có, đương nhiên là có, chỉ có điều…”
“Chỉ có điều gì?” Ngộ Quân Diễm nhíu mày, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn, “Trì đại nhân luôn tìm cách lần nữa thoái thác, chẳng lẽ là không muốn giúp bổn vương?”
“Không phải! Đương nhiên không phải!” Trì Úy vội vàng nói, “Thần sẽ đi làm ngay, xin Vương gia yên tâm, ngài ở trong phủ chờ tin lành là được.”
Sang ngày hôm sau, bên ngoài nha môn huyện Trảm Bắc dán một thông báo, quan phủ tìm người trồng cây, tin tức này lập tức lan truyền rộng rãi, dân chúng đâu đâu cũng thấy bàn tán.
“Nghe nói sẽ dựa vào số cây trồng được để tính tiền công, trả gạo trả đồ đó!”
“Vậy được! Ta rất khỏe, phải đi ngay mới được.
Như vậy là có thể kiếm được cơn ăn, có bạc sắm đồ rồi, ta còn đi cướp làm gì nữa!”
“Ta cũng đi, lúc nhỏ ta cũng từng trồng cây rồi, ngươi chờ ta một chút!”
Ngộ Quân Diễm nói không sai, chỉ ba ngày sau khi quan phủ dán thông báo, cường hào thổ phỉ ở huyện Trảm Bắc giảm đi hơn nửa.
Đám người khiến Cốc Lương đau đầu không ngớt lúc này lại đang vác cuốc, lĩnh cây giống, chờ mặt trời lên để đi trồng cam.
Không cần bất kỳ ai hạ lệnh, huyện Trảm Bắc không còn người nào đốn cây nữa, thay vào đó là tranh nhau đi trồng cây.
Cốc Lương kiểm kê số cây giống phát ra, thầm nghĩ: U An Quận vương thật không phải người đơn giản!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...