Ngày hôm sau, sớm tinh mơ Ngộ Quân Diễm đã tỉnh, bưng nước rửa mặt vào phòng, sau đó ngồi ở bên giường, khẽ gọi: “Ngọc Hành, dậy đi, không phải ngươi nói hôm nay muốn đi ra ngoài sao?”
Ngón tay Tô Ngọc Hành giật giật, chạm lên mu bàn tay của Ngộ Quân Diễm, bò lên mặt hắn, nhẹ véo cằm hắn, cười nói: “Đúng là hiền thê.”
Nếu ngày thường có người dám giễu cợt Ngộ Quân Diễm như vậy, hắn nhất định khiến kẻ đó biết thế nào gọi là họa từ miệng mà ra, nhưng lời này thốt ra từ miệng Tô Ngọc Hành, Ngộ Quân Diễm chẳng những không tức giận, còn cười ra tiếng, kéo y dậy, lấy khăn vải ngâm nước ấm, lau mặt cho y.
“Ta tự làm được.” Tô Ngọc Hành nhận khăn vải, cười nói, “Mắt ta mù, nhưng tay chân vẫn rất linh hoạt.”
Tô Ngọc Hành mù ba năm, sớm đã chấp nhận sự thật này, cũng có thể không chút để tâm mà nói đùa.
Nhưng Ngộ Quân Diễm lại không sao thoải mái được như y, nghe thấy mấy chữ này, bàn tay đang ngăn tay Tô Ngọc Hành lại đột nhiên cứng đờ.
“Đừng để trong lòng, chuyện cũ đã qua cả rồi.” Tô Ngọc Hành vỗ vai Ngộ Quân Diễm, “Bây giờ không phải rất tốt sao?”
“Không! Sao có thể?” Ngộ Quân Diễm phản bác.
“Ta đã rất thỏa mãn.” Tô Ngọc Hành cười yếu ớt, nhẹ giọng nói, “Ngươi có biết không, lúc mới trở về Đế đô ta đã nghĩ, nếu như có một ngày nghe được tiếng nói của ngươi lần nữa, ta đã không còn gì hối tiếc, đừng nói cùng giường chung gối như tối qua, ta càng không dám nghĩ đến.”
“Ngọc Hành!” Ngộ Quân Diễm ôm chặt y, “Ta đảm bảo sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, không rời xa nữa!”
“Được.” Tô Ngọc Hành ôn nhu đáp, “Chúng ta đi gọi các con dậy thôi.”
Hai người đến phòng của tụi nhỏ.
Ngộ Quân Diễm thấy hai đứa bị chăn quấn lại, không nhìn ra chỗ nào là đầu, chỗ nào là chân, cười nói: “Sâu con ơi, dậy thôi.”
Dưới lớp chăn vang lên tiếng rất nhỏ, ỉ ôi làm nũng, không nghe rõ đang nói gì.
“Chúng ta muốn ra ngoài chơi.” Tô Ngọc Hành cười nói, “Không dậy, chúng ta sẽ không dẫn các con đi cùng nữa.”
Vừa dứt lời, Tô Ngọc Hành đã nghe thấy tiếng ma sát vội vã, dù không nhìn thấy, y cũng có thể tưởng tượng ra được hai đứa nhỏ đang vội vã vùng dậy, mặc quần áo.
Y cười thành tiếng, nói: “Các con chậm thôi, cẩn thận bị cụng đầu, chúng ta sẽ chờ.”
“Phụ thân đẹp quá!” Điềm Mộng chợt nói.
“Cha đẹp?” Tô Ngọc Hành cười nói, “Có đẹp bằng phụ vương của các con không?”
“Không giống.” Điềm Mộng nói, “Phụ thân biết cười, lúc cười lên rất đẹp.
Phụ vương rất đẹp, nhưng rất ít cười…”
“Ồ?” Tô Ngọc Hành nhíu mày, “Phụ vương nghiêm túc như vậy sao?”
“Vâng! Vâng!” Kim Tương gật đầu mấy cái phụ họa, “Phụ vương lúc nào cũng rất nghiêm túc! Cau mày này! Mặt lạnh này! Còn hay ngẩn người nhìn hai miếng ngọc bội…”
“Ngọc nhi!” Ngộ Quân Diễm đi tới véo má bánh bao của thằng bé, dọa nạt, “Con còn nói nữa, cha sẽ để con ở đây thật đó.”
“Phụ thân, phụ vương thật hung dữ…” Kim Tương lao vào trong ngực Tô Ngọc Hành, còn lén liếc nhìn Ngộ Quân Diễm, ánh mắt không chút sợ hãi, còn có… đắc ý.
Rốt cuộc nó có phải do hắn sinh ra không vậy? Ngộ Quân Diễm nghĩ, sao hắn lại sinh ra một đứa con giảo hoạt thế này? Mới tý tuổi đã biết tìm hẫu thuận rồi?
(TL: haha, giống phụ thân nó chứ ai)
“Ha ha, còn nhỏ đã biết giả bộ đáng thương, thật tinh quái.” Tô Ngọc Hành xoa mái tóc mềm của Kim Tương, cười vạch trần, “Xong xuôi chúng ta sẽ xuất phát.”
Bốn người vừa ra cửa, chợt nhìn thấy một nam nhân chừng hơn bốn mươi tuổi.
“Bang chủ.” Người nọ chào Tô Ngọc Hành.
“Mạnh đại ca.” Tô Ngọc Hành khách khí đáp, “Huynh tới Đế đô lúc nào thế?”
“Vừa đến hôm qua.” Người nọ trả lời.
Ngày thường giờ này Phượng Cửu đang phơi nắng trong sân, hôm nay Tô Ngọc Hành lại không nghe thấy tiếng của ông, hỏi: “Phượng bá bá không ở đây sao?”
“Lão Bang chủ đi ra ngoài có việc.” Người nọ trả lời, “Bang chủ cũng muốn đi ra ngoài sao? Vị này là ai? Trông lạ mắt, là huynh đệ mới tới Thanh Y hội sao?”
Lúc này Tiểu Nam đang đi ra, nghe vậy bèn nói: “Là sư nương.”
“Hả? Sư nương của ngươi? Nữ nhân sao?” Người nọ nhìn Tiểu Nam lại nhìn Ngộ Quân Diễm, vẻ mặt kinh ngạc.
Tô Ngọc Hành nghe thấy nắm tay Ngộ Quân Diễm kêu lên răng rắc, trước khi hắn kịp nổi giận với Tiểu Nam, vội nói: “Tiểu Nam, còn không mau dọn dẹp một gian phòng cho Mạnh đại ca, để huynh ấy nghỉ ngơi.”
Sau đó nhỏ giọng nói với Ngộ Quân Diễm: “Chúng ta đi thôi, các con sốt ruột rồi.”
Bốn người bước trên con đường nhỏ ở ngoại thành, Ngộ Quân Diễm đột nhiên hỏi: “Ngọc Hành, tại sao Phượng Cửu lại truyền vị trí Bang chủ Thanh Y hội lại cho ngươi? Ngày đó, sau khi ta ngất đi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngày đó sau khi ngươi ngất đi, ta thấy Phượng Miễn bị trọng thương ngã ngoài cửa hang, hắn bị Kim Ngôn giết hại, sau đó Kim Ngôn lại mượn cái chết của Phượng Miễn để ám sát Phượng Cửu, bị ta trông thấy, nhắc nhở Phượng Cửu.”
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Tại sao Kim Ngôn lại muốn giết Phượng Cửu?”
“Vì chức Bang chủ.” Tô Ngọc Hành đáp, “Sau khi đưa ngươi về quán trọ, ta cầm lệnh bài của Phượng Cửu tới Đế đô tìm hoàng hậu Hoa Vũ Tiên, nói chuyện Tây Ngõa muốn nghị hòa.”
Ngộ Quân Diễm nói: “Chả trách lúc ta khởi hành về Đế đô không thấy ngươi, thì ra khi đó ngươi đã đến Đế đô rồi.”
“Không sai.
Truyền tin xong, mắt ta đã nhìn không rõ.
Ta biết độc tố đã lan toàn thân, vốn định im lặng chờ chết.
Nào ngờ Phượng Cửu tìm những dị sĩ tinh thông độc thuật trên giang hồ tới giúp ta, sau khi bọn họ trị liệu xong, tính mạng của ta mới tạm thời giữ lại được.” Tô Ngọc Hành nói tiếp, “Có lẽ Phượng Cửu muốn cảm ơn cứu mạng, cũng có lẽ vì cái chết của con trai khiến ông ấy đâm ra chán ghét vị trí Bang chủ Thanh Y hội, khi biết ta chưa chết ngay được, đã truyền lại chức Bang chủ cho ta.”
“Ngọc Hành.” Ngộ Quân Diễm nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi, “Năm đó… tại sao Phượng Miễn lại biết được ta là người Bách Lý tộc?”
Tô Ngọc Hành đột nhiên bật cười: “Ta nói, ngươi sẽ tin chứ?”
Ngộ Quân Diễm bắt lấy tay Tô Ngọc Hành, khẳng định: “Ngươi nói, ta sẽ tin! Năm đó ta không nghe ngươi giải thích, hôm nay ngươi có đồng ý nói cho ta nghe không?”
“Là Kim Ngôn.
Hắn tinh thông y thuật, nhìn ra ngươi là Thánh đồng Bách Lý tộc, là hắn nói chuyện này cho Phượng Miễn.” Tô Ngọc Hành nói, sau đó lại bổ sung một câu, “Đây là lời chính miệng Phượng Miễn nói cho ta trước khi chết.”
“Kim Ngôn muốn mượn tay của ta để giết Phượng Miễn? Hay cho chiêu mượn đao giết người!” Mặt Ngộ Quân Diễm sau khi hiện vẻ tức giận thì lại rầu rĩ, khẽ nói, “Ngươi có biết không, mấy năm nay ta vẫn luôn tự trách mình.
Trách mình lúc ấy hoài nghi ngươi.
Nếu như ngươi muốn bán đứng ta, thì từ lúc ta sinh Điềm Mộng, ta đã có thể bị tội khi quân rồi.
Rõ ràng là một cái bẫy, vậy mà khi ấy ta lại trúng kế, ta…”
“Đừng tự trách.” Tô Ngọc Hành khuyên nhủ, “Chuyện nghị hòa là ta ngăn cản ngươi, khiến trong lòng ngươi có khúc mắc.
Ta lừa gạt ngươi, ngươi không tin ta, chúng ta coi như hòa nhau.”
Ngộ Quân Diễm dè dặt hỏi: “Ngọc Hành, ngươi… thật sự không hận ta?”
Tô Ngọc Hành cười đến dịu dàng: “Sao ta nỡ?”
“Sư phụ, sư nương…” Tiểu Nam vừa chạy không kịp thở vừa gọi, “Thuốc… Thuốc!”
“Thuốc gì?” Nghe thấy Tiểu Nam chạy tới gần, Tô Ngọc Hành mới hỏi, “Có bệnh nhân muốn bốc thuốc?”
“Không… không phải!” Tiểu Nam thở hắt ra một hơi, nói tiếp, “Lão Bang chủ đã tìm được thuốc giải độc cho sư phụ rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...