Cốc Lương nghe Ngộ Quân Diễm nói như vậy, không biết nên nói vị Quận Vương gia trẻ tuổi này tự tin hay tự phụ, chỉ với một mình hắn cũng có thể đánh bại được Ngũ Hổ bang? Nói thế nào ông cũng không thể tin tưởng.
Đúng lúc này, nha dịch bên ngoài chạy vào nói: “Đại nhân, không hay rồi, đám cường đạo Ngũ Hổ bang lại chạy đến phố Phúc Yên gây sự!”
Ngộ Quân Diễm nghe vậy tiếp lời: “Thật đúng lúc! Mời Cốc đại nhân phái nha dịch đi trấn áp, ta theo các ngươi, cho các ngươi thấy có phải bổn vương khoác lác hay không.”
Bên kia, Lý Đại Ngưu dẫn theo U An Vương phi Tô Ngọc Hành điều khiển một ỗ xe ngựa có chữ ‘Hàng’ rất lớn về căn nhà gần như chỉ có bốn bức tường của mình, thu dọn chút quần áo, dụng cụ, dùng vải bố bọc lại linh vị của cha mình, đeo lên lưng, cười nói: “Cha, bây giờ con và nương đã được làm việc trong U Vương phủ, hôm nay con về đón cha, một nhà ba người chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”
Tô Ngọc Hành yên lặng đứng trong sân nhìn đông ngó tây, đột nhiên thấy phía xa có một tổ ong, liền định đi tới xem, bất ngờ bị Lý Đại Ngưu từ phía sau kéo lại: “Vương phi, không được đi! Nương của tiểu nhân chính là bị đám ong kia đốt đó!”
Tô Ngọc Hành nghe y nói vậy vô cùng mừng rỡ, cười hỏi: “Ngươi nói trong núi có loài hoa giống móng gà, có thể dẫn ta đi xem không?”
“Không thành vấn đề.” Lý Đại Ngưu đáp, “Vương phi đi theo ta, phía trước có rất nhiều.”
Tô Ngọc Hành theo Lý Đại Ngưu đi lên núi, quả nhiên đi không bao xa liền nhìn thấy một mảng hoa màu đỏ, cánh hoa dài như lá liễu, bốn cánh hoa vươn sang bốn phía, hình dáng tựa như móng gà.
Quả nhiên là trời không tuyệt đường người, Tô Ngọc Hành vui vẻ nghĩ, ai có thể nghĩ tới một nơi khỉ ho cò gáy thế này lại sinh trưởng bảo bối này chứ.
Tô Ngọc Hành hái vài bông hoa, cẩn thận cất vào trong người, vỗ vỗ vai Lý Đại Ngưu nói: “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”
Lý Đại Ngưu đánh xe trở lại huyện nha, lúc đi qua phố Phúc Yên, Lý Đại Ngưu phát hiện con đường phía trước bị một đám dân chúng ngăn lại, đi tới hỏi hóa ra là Tri huyện đại nhân đang truy bắt đạo tặc Ngũ Hổ bang, trong lòng lo lắng, nghĩ thầm Tri huyện đại nhân này điên rồi sao? Lại dám chọc đến đám cường bạo đó.
Bang chủ Ngũ Hổ bang Đoạn Phi Ưng được bốn thủ hạ đứng xung quanh, ngồi trên chiếc ghế da hổ trước cửa hàng, vẻ mặt khinh thường nhìn nha dịch đối diện, ngạo mạn nói: “Mấy tháng không tới nha môn của các ngươi, các ngươi lại ngứa da muốn tìm chết hả?”
Nguyên một đám nha dịch đối diện nghe vậy tay cầm đao đều run nhẹ, người vây xem đều toát mồ hôi thay bọn họ.
Đoạn Phi Ưng Nhất thấy vậy, cười càng ngông cuồng, nói: “Các ngươi muốn ra tay thì nhanh một chút! Không dám ra tay thì mau cút về nha môn đi! Đừng làm trở ngại đại gia ta làm chính sự!”
Vừa nói một câu, dồn khí đan điền âm vang có lực, nha dịch sợ đến mức đã có người lùi lại.
Đúng lúc này, một người trong đám nha dịch lạnh giọng chậm rãi nói: “Nếu ngươi chịu trói, Tri huyện đại nhân sẽ tha cho ngươi tội chết.”
“Sao cơ? Chịu trói?” Đoạn Phi Ưng tựa như nghe được chuyện cười cười ha ha, đám người bên cạnh gã cũng cười vang.
Đoạn Phi Ưng trầm mặt nhìn nha dịch vừa lên tiếng, hung ác nói: “Tiểu tử, nói mạnh miệng phải nên có chừng mực thôi.
Muốn ta chết? Sống chết của bản đại gia há do các ngươi định đoạt?”
Lý Đại Ngưu nhìn sang nha dịch vừa lên tiếng kia liền bị dọa hết hồn.
Đó nào phải nha dịch, mà rõ ràng U An Quận vương Ngộ Quân Diễm mặc trang phục nha dịch.
Y ghé sang Tô Ngọc Hành bên cạnh, lo lắng hỏi: “Vương phi, Vương gia gặp nguy hiểm rồi, làm sao bây giờ?”
Không ngờ Tô Ngọc Hành bày ra vẻ mặt xem kịch vui, hớn hở trả lời: “Xem kịch vui, xem kịch vui!”
Lý Đại Ngưu bất lực, lúc này mới nhớ ra Vương phi bị ngốc, mình hỏi y cũng bằng thừa.
Ngay khi tất cả mọi người đang đổ mồ hôi lạnh thay Ngộ Quân Diễm, Ngộ Quân Diễm đột nhiên tay trái vừa lật, lấy ra một cây cung khảm sừng, tay phải đặt mũi tên lên cánh cung, động tác lưu loát không hề dừng lại, một âm thanh xe gió vang lên, đến khi mọi người có phản ứng Đoạn Phi Ưng đã ngã từ trên ghế da hổ xuống đất, một mũi tên cắm giữa ấn đường của gã.
Đám cường đạo Ngũ Hổ bang không cười được nữa, bởi vì thủ lĩnh của chúng đã chết! Ở ngay trước mắt của chúng, thủ lĩnh Đoạn Phi Ưng võ nghệ cao cường chưa kịp trở tay đã bị một nha dịch ở khoảng cách xa như vậy bắn chết!
Không biết kẻ nào trong đám cường đạo hô lên: “Chúng giết Bang chủ rồi, mau báo thù cho Bang chủ!”
Đám còn lại chưa kịp hoàn hồn, một mũi tên đã bay vèo tới, kẻ vừa hô cũng ngã xuống.
Trên ấn đường của gã, cùng một vị trí như Đoạn Phi Ưng, đuôi mũi tên vẫn còn đang rung rung.
Trên đường lớn lập tức yên lặng như tờ, rõ ràng người đứng đầy lại yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng thấy tiếng động.
Nha dịch cầm cung chậm rãi mở miệng, giọng nói không giận tự uy: “Từ hôm nay trở đi, Ngũ Hổ bang không được tung hoành nữa.
Nếu không, kết cục của hai người bọn họ cũng chính là kết cục của các ngươi!”
Tĩnh lặng nặng nề qua đi, một nam tử trong Ngũ Hổ trong bang đột nhiên chỉ vào cây cung màu đỏ sậm khảm sừng trong tay Ngộ Quân Diễm, run giọng nói: “Kia là… Can Đảm cung! Là Can Đảm cung của Kim đại tướng quân!”
Trong đám người có bàng hoàng, có mờ mịt, Lý Đại Ngưu gãi gãi mái tóc rối, thấp giọng hỏi Tô Ngọc Hành bên cạnh: “Kim đại tướng quân là ai?”
Suy nghĩ lại, trách mình hỏi một tên ngốc làm gì, y sao biết được? Trong lúc đang tự giễu hành động ngớ ngẩn của mình thì ‘tên ngốc’ kia đột ngột dùng giọng nói nghiêm nghị lại đầy tôn kính nói: “Định Quốc đại tướng quân, Kim Mục.”
Can Đảm chính là cung của Định Quốc đại tướng quân Kim Mục, cả cây cung màu đỏ sậm, xem lẫn màu đỏ là màu gỉ sắt loang lổ, giống như màu máu khô.
Tương truyền Kim Tướng quân mang theo cây cung này chinh chiến tứ phương mấy chục năm, giết địch vô số, máu của kẻ địch bắn lên thân cung, nhuộm thành thành màu máu.
Lời đồn đãi này là thật hay không tạm thời không nói, nhưng Kim tướng quân tòng quân hơn mười năm, chưa từng thất bại, Can Đảm cung đã lấy đi tính mạng của vô số tướng địch, mà đội quân của ông cũng vang danh Can Đảm quân, khiến quân địch vừa nghe đã sợ.
Trong mắt Tô Ngọc Hành hiện lên nét bi thương không ai phát hiện.
Nhớ lại lúc nhỏ, vị Tướng quân thân hình cao lớn, mặt mũi đầy râu dùng bàn tay thô ráp đầy vết chai xoa đầu y, cười nói với phụ thân y: “Ta thấy nhóc con này căn cốt rất tốt, chờ nó lớn lên, cho nó theo ta học cưỡi ngựa, bắn cung, sau này cùng ta xông ra chiến trường giết địch!”
Khi đó, tỷ tỷ còn sống, vẫn cô nương ngoan ngoãn kết thông gia với Vương phủ, mà y cũng là một đứa trẻ thông minh lanh lợi được người người yêu mến.
Đáng tiếc hôm nay, hết thảy đều thay đổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...