“Sao cơ? Tây Ngõa muốn nghị hòa? Đây là chuyện tốt!” Hoa Vũ Tiên vui mừng nhướn mày, nhưng rất nhanh lại cảnh giác, “Chuyện lớn thế này hẳn là nên có cấp báo về cho Hoàng thượng mới phải, sao có thể để đệ truyền lời?”
Tô Ngọc Hành sợ Ngộ Quân Diễm bị hỏi tội, nói dối: “Chúng ta gặp mai phục, người đưa tin về đã bị giết.”
“Hả? Ai lớn gan như thế?” Hoa Vũ Tiên hỏi.
“Kim Ngôn.”
“Kim Ngôn?” Hoa Vũ Tiên sửng sốt, không chắc chắn hỏi lại, “Đệ nói… Kim Ngôn nào?”
Tô Ngọc Hành trả lời: “Chính là Kim Ngôn mà nương nương đang nghĩ đến.”
“Kim đại ca? Sao có thể?” Hoa Vũ Tiên không tin, “Sao huynh ấy lại muốn giết người đưa tin?”
“Có lẽ là ngộ sát.” Tô Ngọc Hành kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện Kim Ngôn phản bội Thanh Y hội thế nào, sát hại Phượng Miễn rồi mưu toan giành vị trí Bang chủ ra sao cho Hoa Vũ Tiên nghe, đương nhiên những chuyện gây bất lợi cho Ngộ Quân Diễm đều bị y lờ đi.
“Không ngờ y lại là người vong ân phụ nghĩa như vậy!” Hoa Vũ Tiên giận dữ nói, “Uổng ta vẫn luôn kính trọng, coi y như huynh trưởng… Hừ!”
*
Ngộ Quân Diễm trở lại Hoàng thành, biết Hoàng đế đã hạ lệnh nghị hòa với Tây Ngõa, mình không còn cách nào xoay chuyển được nữa, mệt mỏi trở lại Vương phủ, lại nghe nói Tô Ngọc Hành không trở về đây.
Ngay cả hành lý cũng không cần? Ngộ Quân Diễm cười lạnh, vậy thì đi đi, đừng quay lại nữa!
Ngộ Quân Diễm hờn dỗi, khó chịu.
Bị người mà mình tin tưởng nhất đưa vào bẫy, là ai cũng sẽ tức giận, huống chi hắn là Phúc vương gia Ngộ Quân Diễm trước giờ luôn cao ngạo.
Hắn lấy lý do dưỡng thương ở trong Vương phủ, suốt hai tháng không hề ra ngoài.
Đứa trẻ lớn rất nhanh, mỗi lần nhìn một trai một gái khuôn mặt mang theo vài nét của Tô Ngọc Hành, Ngộ Quân Diễm đều thấy khó chịu.
Đã hơn hai tháng, y không hề về thăm bọn hắn, dù không muốn gặp hắn, chẳng lẽ cũng không muốn gặp hai đứa nhỏ? Chúng cũng là thân sinh cốt nhục của y đó!
Đến một ngày, Ngộ Quân Diễm không chịu đựng nổi nữa, sai người chuẩn bị ngựa đến Tô phủ.
Đến nơi mới biết một tháng trước Tô đại nhân đã chào từ biệt Hoàng thượng, cáo lão hồi hương.
Nghe nói lúc đi rất vội, chỉ thu dọn một chút bạc và y phục, phần lớn đồ đạc trong nhà đều để lại cho đám người dưới chia nhau.
Ngộ Quân Diễm cảm thấy có gì đó không đúng.
Cáo lão hồi hương? Trước kia hắn từng điều tra Tô gia, ba đời nhà Tô đại nhân đều sống ở Đế đô, có thể nói nơi này chính là cố hương của ông ta, dù ông ta muốn từ quan, cũng không cần phải chuyển đi nơi khác.
Hơn nữa cũng bởi vậy, tin tức về Tô Ngọc Hành sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.
Y cứ lặng lẽ như vậy mà rời khỏi cuộc sống của hắn, chẳng biết đi đâu.
Ngộ Quân Diễm không muốn tiếp tục ở lại Vương phủ đâu đâu cũng là hình bóng của Tô Ngọc Hành nữa.
Hắn xin Hoàng đế hạ lệnh cho hắn trấn thủ biên giới giữa Nguyên Quốc và Tây Ngõa, dù bọn họ đã nghị hòa, nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác với đám người man đó được.
Hơn nữa Ngộ Quân Diễm đưa ra yêu cầu như vậy cũng là có tâm tư riêng.
Nơi đó trời cao Hoàng đế xa, hắn có thể tự do sống cùng hai đứa con của mình.
Nhìn hai đứa trẻ từ bi bô tập nói đến có thể gọi Phụ vương rõ ràng, Ngộ Quân Diễm lần đầu tiên cảm thấy trên đời này còn có chuyện khiến hắn tự hào hơn cả cầm binh đánh giặc.
Ngộ Quân Diễm ở biên quan ba năm.
Suốt ba năm, ba chữ ‘Tô Ngọc Hành’ đã trở thành tâm bệnh, trở thành kiêng kị của hắn, hắn luôn hết sức tránh đi.
Ngộ Quân Diễm biết, từ đầu đến giờ mình chẳng thể quên người đó.
Hắn từng cho rằng chuyện tình cảm vốn chỉ đến được là may mắn, mất đi là duyên phận, không cần cưỡng ép, cũng không cần mua dây buộc mình, khiến mình chìm vào đau khổ.
Nhưng đến khi chân chính cảm nhận được, hắn mới hiểu, có những thứ tình cảm, chính mình không thể khống chế được.
Một năm này, sau khi sinh hạ hai vị công chúa, Hoàng hậu Hoa Vũ Tiên lại sinh cho Hoàng gia thêm một vị Hoàng tử, đây là con trai đầu tiên của Hoàng đế, cũng sẽ là Thái tử tương lai.
Năm nay, Hoàng đế đại xá thiên hạ, Ngộ Quân Diễm cũng quay về Đế đô mình đã rời khỏi ba năm để dự tiệc đầy tháng của tiểu hoàng tử.
Sau ba năm sau, hắn càng thêm lạnh lùng, càng thêm ít nói, gương mặt tuấn tú lại càng mang khí chất khiến người lạ chớ lại gần.
Cũng trong hôm nay, hắn gặp lại Bang chủ Thanh Y hội Phượng Cửu.
Ông vẫn giống như ba năm trước, dáng người cường tráng, rắn chắc, khuôn mặt hồng hào, tựa như thời gian không để lại trên mặt ông quá nhiều dấu vết.
Hoàng hậu Hoa Vũ Tiên xuất thân giang hồ, Thanh Y hội được xem là nhà mẹ đẻ của nàng, Hoàng đế lại mời những người này đến uống rượu đầy tháng, đủ để thấy Hoa hoàng hậu được sủng ái thế nào.
“Phượng bang chủ, đã lâu không gặp.” Ngộ Quân Diễm chủ động đi tới chào hỏi.
Phượng Cửu chưa từng nói rõ, nhưng Ngộ Quân Diễm đoán ông biết chuyện hắn là người Bách Lý tộc.
Ba năm trước đây, hắn đã thăm dò, hy vọng mình có thể dùng lợi ích bịt miệng, nhưng Phượng Cửu chỉ nói mình đã lớn tuổi, trí nhớ không tốt, vậy cũng xem như cho Ngộ Quân Diễm một lời đảm bảo.
Hôm nay gặp lại sau ba năm, về tình về lý hắn cũng nên chủ động hỏi thăm.
“Ha ha, Phúc vương gia, đã lâu không gặp.” Phượng Cửu chắp tay cười nói, “Bây giờ ta đã không còn là Bang chủ Thanh Y hội rồi, không cần danh xưng Bang chủ này nữa.”
“Hả? Không làm Bang chủ nữa?” Ngộ Quân Diễm ngạc nhiên.
Ba năm trước hắn nghe nói Phượng Miễn đã bị Kim Ngôn giết, vậy ai sẽ là người tiếp nhận chức Bang chủ đây? Ngộ Quân Diễm nhớ hắn cũng từng nghe Phượng Cửu nói, đúng là Tô Ngọc Hành không hề tiết lộ thân phận của hắn với bất cứ kẻ nào khác.
Là Kim Ngôn tinh thông y thuật đoán ra hắn là Thánh đồng Bách Lý tộc, chỉ tiếc lúc đó Tô Ngọc Hành đã đi rồi, ngay cả cơ hội nói xin lỗi hắn cũng không có…
Đáng chết! Tại sao lại nhớ tới Tô Ngọc Hành rồi! Ngộ Quân Diễm thầm mắng mình.
“Nhị đệ, nghĩa phụ.” Hoa Vũ Tiên bế tiểu hoàng tử đi tới, cười nói.
“Nương nương.” Hai người cùng lên tiếng chào.
Ngộ Quân Diễm dâng lễ vật của mình cho tiểu hoàng tử, kinh ngạc phát hiện Phượng Cửu đưa hai phần.
“Đây là y nhờ ta mang tới.” Phượng Cửu nói với Hoa Vũ Tiên, “Y không tiện đến.”
Hoa Vũ Tiên nhận quà tặng cười nói: “Bang chủ thật có lòng.”
Bang chủ? Ngộ Quân Diễm thầm nghĩ, là Bang chủ Thanh Y hội sao? Sao y không tự mình tới.
Không tiện? Chẳng lẽ là có chuyện gì khác trì hoãn? Thật đáng tiếc! Vốn muốn xem vị Bang chủ mới khiến Phượng Cửu thoái lui, nhường lại vị trí là người thế nào.
Ngộ Quân Diễm vô ý đưa mắt nhìn sang phần lễ vật, lập tức đầu óc hắn như nổ tung.
Hắn chỉ nhìn thấy một chữ ‘chúc mừng’, mặc dù chữ viết hơi nghiêng, nhưng Ngộ Quân Diễm nhận ra được chính là nét chữ của Tô Ngọc Hành.
Tô Ngọc Hành chính là Bang chủ kế nhiệm của Thanh Y hội!
Suốt bữa tiệc, Ngộ Quân Diễm đều mất hồn mất vía, thời khắc ngóng trông mau kết thúc.
Khó khăn lắm mới rời đi được, hắn luôn lén đi theo Phượng Cửu, thầm nghĩ có lẽ đi theo ông ta, hắn sẽ được gặp lại Tô Ngọc Hành.
“Nghĩa phụ!” Tiễn Phượng Cửu ra khỏi cửa cung, Hoa Vũ Tiên đột nhiên dừng lại, thấp giọng gọi, “Có người!”
Phượng Cửu lại như đã biết, cười nói: “Không sao, ngài ấy muốn đi cùng thì cứ để ngài ấy theo.”
“Nhưng mà không phải Bang chủ luôn dặn dò…”
“Y không nói là vì nghĩ mình không thể sống được lâu.” Phượng Cửu nói, “Nhưng theo ta thấy, hiện giờ về cơ bản đã khống chế được độc trên người y rồi, mặc dù nội lực bị hao tổn, mắt cũng… Nhưng không phải vẫn còn sống hay sao? Chỉ cần còn sống, còn có chuyện gì không giải quyết được đây?”
Hoa Vũ Tiên nghe ông nói như vậy, gật đầu: “Cũng đúng, có lẽ y thấy nhị đệ sẽ vui vẻ, cũng tốt cho sức khỏe.”
Ngộ Quân Diễm mang tâm trạng không yên đi theo Phượng Cửu đến một tiệm bán thuốc nho nhỏ ngoài thành, nhảy qua bức tường vây không cao liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, trong nhà truyền ra một giọng nói ôn hòa: “Phượng bá bá, ông về rồi sao?”
Ngộ Quân Diễm như bị đóng băng trên mặt đất, giọng nói vừa vang lên trùng khớp với giọng nói vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn, không khác chút nào.
“Tô… Ngọc… Hành…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...