Lý Đại Ngưu cầm lệnh bài của Ngộ Quân Diễm, thuận lợi ra phủ, đi theo tuyến đường trước đó Ngộ Quân Diễm đã chỉ, tới một khúc cua, thấy thủ vệ của Vương phủ không thể nhìn theo xe ngựa được nữa mới dừng xe, nói: “Vương gia, đến nơi rồi.”
Lúc này Ngộ Quân Diễm mới buông Tô Ngọc Hành ra, lạnh giọng chất vấn: “Sao ngươi chạy ra đó?”
Vẻ mặt Tô Ngọc Hành uất ức, chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn Ngộ Quân Diễm, vô tội nói: “Ta ở đó đá cầu, thấy ngươi lên xe mới chạy tới chào…”
Ngộ Quân Diễm không biết biểu đạt tâm tình khó chịu của hắn với tên ngốc này thế nào, nhưng dựa vào tình huống trước mắt, tuyệt đối không thể để y về Vương phủ được, nếu không một khi y nói ra chuyện nhìn thấy hắn trên xe ngựa chở hàng rời phủ, mọi bố trí của hắn sẽ thành công cốc.
Ngộ Quân Diễm lạnh lùng nói với Tô Ngọc Hành: “Từ giờ trở đi ngươi ở bên cạnh ta, không có lệnh của ta không được rời đi nửa bước, biết chưa hả?”
“Vâng…” Tô Ngọc Hành nhẹ gật đầu.
Lý Đại Ngưu lúc này mới hỏi: “Vương gia, tiếp theo nên đi đường nào?”
Ngộ Quân Diễm trả lời: “Đi theo con đường nhỏ này đến đầu đường rẽ phải, rồi rẽ trái là đến đường lớn đi Trảm Bắc.
Ngươi cứ đi dọc theo con đường đó là đến nơi.”
“Vâng.” Lý Đại Ngưu vung roi ngựa, chạy tới Trảm Bắc.
Ngộ Quân Diễm nghiêm túc mang theo một Lý Đại Ngưu đầu óc không lanh lợi cùng một Tô Ngọc Hành ngờ nghệch lên đường.
Suốt dọc đường đi, Lý Đại Ngưu tập trung đánh xe, Tô Ngọc Hành tự đùa tự vui với quả cầu lông gà ngũ sắc trong tay, Ngộ Quân Diễm yên lặng nhắm mắt thư giãn, trong lòng suy tính bước hành động tiếp theo khi đến Trảm Bắc.
Sau khi đến huyện Trảm Bắc, Ngộ Quân Diễm lệnh cho Lý Đại Ngưu đánh xe đến cửa nha môn.
Tri huyện Cốc Lương đang vì chuyện đối kháng với Ngũ Hổ bang mà phiền lòng, nghe nha dịch truyền tin U An Quận vương tới, đầu tiên là sửng sốt, hỏi lại nha dịch: “Ngươi chắc không truyền sai chứ? U An Vương sao có thể tới nơi này?”
Nha dịch nói: “Chúng tiểu nhân cũng không tin, nhưng đúng là người kia đã nói như vậy.
Những người còn lại đang giữ bọn họ ngoài cửa, tiểu nhân chạy vào thông báo, xin đại nhân định đoạt.”
Cốc Lương trầm tư một chút, nói: “Ta theo ngươi ra ngoài.”
Đứng dậy theo nha dịch ra ngoài cửa nha môn, nhìn tử y công tử lạnh lùng trên xe, không phải chính là Quận Vương gia Ngộ Quân Diễm mình gặp ở U An Vương phủ bên huyện Trảm Nam sao? Vội vàng tiến lên hành lễ: “Hạ quan Cốc Lương thỉnh an U An Quận vương!”
Bọn nha dịch vừa nghe người kia chính là Quận Vương gia, cũng vội vàng quỳ xuống.
Ngộ Quân Diễm phất phất tay, ra dấu cho tất cả đứng lên, hạ giọng nói: “Lần này bí mật xuất hành, các ngươi chớ để lộ ra.”
Cốc Lương tuy không biết mục đích của hắn, nhưng vẫn nghe lời đáp: “Hạ quan hiểu.”
Ngộ Quân Diễm đứng dậy xuống xe, Tô Ngọc Hành nhảy xuống sau.
Cốc Lương quan sát, người nọ không phải là U An Vương phi sao? Trong lòng buồn bực: Quận Vương gia, Quận Vương phi này không ở trong phủ của mình hưởng phúc, lén lút chạy tới huyện Trảm Bắc này làm gì không biết?
Nhưng khách đã đến, huống chi còn là Vương gia, Vương phi, mặc dù không biết mục đích thực sự của bọn họ, nhưng làm quan viên địa phương thì vẫn phải giữ lễ nghi của chủ.
Mời Vương gia, Vương phi cùng tùy tùng duy nhất của họ vào nội đường, Ngộ Quân Diễm nói với Lý Đại Ngưu và Tô Ngọc Hành: “Ta có việc muốn nói với Cốc đại nhân nói, các ngươi ra ngoài chờ.”
“Vương gia…” Lý Đại Ngưu gãi đầu nói, “Nếu đã về Trảm Bắc, có thể cho phép tiểu nhân về nhà một chuyến, từ nay về sau làm việc trong Vương phủ, sợ rằng sẽ không trở về nữa.
Nhưng trong nhà vẫn còn linh vị của cha, ngài có thể cho tiểu nhân mang về Vương phủ để cả nhà đoàn tụ không?”
Ngộ Quân Diễm gật đầu nói: “Đi đi.”
“Ta cũng đi, ta cũng đi!” Tô Ngọc Hành vừa nghe được đi ra ngoài liền tỉnh táo tinh thần, túm lấy cánh tay Ngộ Quân Diễm nói, “Cho ta đi cùng y.”
Ngộ Quân Diễm ngẫm nghĩ, Lý Đại Ngưu về nhà, nếu để một mình Tô Ngọc Hành ở bên ngoài cũng không biết y sẽ gây ra họa gì cho mình, vì vậy gật đầu: “Hai ngươi cùng đi đi.” Lại không yên lòng nói với Lý Đại Ngưu: “Bảo vệ Vương phi.
Y bị làm sao, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về!”
Lý Đại Ngưu liên tục gật đầu, Tô Ngọc Hành lại cười cay đắng: Ngươi nào có ý bảo vệ ta, rõ ràng là sợ ta gây chuyện nên sai tên ngốc kia giám thị ta.
Ngộ Quân Diễm theo Cốc Lương đi đến nội đường, không đợi ông ta mở miệng đã lên tiếng tỏ rõ mục đích của mình trước: “Nghe nói huyện Trảm Bắc thiên tai liên miên, cường đạo nổi lên khắp nơi, Cốc đại nhân khát khao muốn giúp dân nhưng lại lực bất tòng tâm.”
Cốc Lương sửng sốt, mỗi lời Ngộ Quân Diễm vừa nói đều là nỗi khổ trong lòng ông.
Ông xuất thân bần hàn, thuở nhỏ đọc sách thánh hiền, một lòng hi vọng thi đỗ công danh, ra sức vì nước.
Hai mươi tuổi đỗ Thám Hoa, làm quan ở đế đô, lại vì không muốn kết bè kết đảng mà bị đồng liêu xa lánh, bị người hãm hại, giáng chức đến huyện Trảm Bắc xa xôi này làm một Tri huyện thấp cổ bé họng.
Cốc Lương mặc dù cảm thấy mất mát, nhưng không hề hối hận, nghĩ nếu mình có thể làm tốt chức quan phụ mẫu này cũng coi như hoàn thành mơ ước thuở nhỏ.
Mặc dù từ khi đến huyện Trảm Bắc ông đều ra sức chăm lo cho dân, nhưng bột đỗ không tạo nên hồ, huyện Trảm Bắc thiên tai không ngớt, ông không ngừng tấu thư cho Tri phủ xin trợ giúp, nhưng Trì đại nhân lại ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn bỏ mặc huyện Trảm Bắc tự sinh tự diệt.
Chứng kiến dân chúng lầm than, Cốc Lương chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Ngộ Quân Diễm quan sát thay đổi trên nét mặt của Cốc Lương, khẽ mỉm cười, nói: “Nghe nói, huyện Trảm Bắc có một Ngũ Hổ bang rất càn rỡ, Cốc đại nhân cũng biết việc này chứ?”
Cốc Lương nhíu mày nói: “Sao có thể không biết? Năm kẻ đó hoành hành ở huyện Trảm Bắc bao nhiêu năm nay, hơn nữa thế lực càng lúc càng lớn, hợp thành Ngũ Hổ bang gì đó, công khai đối nghịch với triều đình.
Hạ quan mấy lần xuất binh muốn truy bắt bọn chúng, tiếc rằng chúng người đông thế mạnh, hơn nữa kẻ cầm đầu võ nghệ cao cường, chúng thần… thật sự không phải là đối thủ.”
Ngộ Quân Diễm nói: “Bổn vương có thể giúp ông tiêu diệt Ngũ Hổ.”
“Vương gia nói gì?” Cốc Lương sửng sốt nhìn Ngộ Quân Diễm, thậm chí hoài nghi tai mình nghe lầm.
Ngộ Quân Diễm lặp lại: “Bổn vương nói có thể giúp ông tiêu diệt Ngũ Hổ.”
“Thật… thật sao?” Cốc Lương vẫn không dám tin, ông biết U An Quận vương từng theo quân xuất chinh, bởi vì dũng mãnh thiện chiến nên được Tiên đế phong làm Thiên Lang tướng quân, nhưng kể từ khi Tân đế kế vị đã hạ chỉ vương hầu không được phép nắm giữ binh quyền.
Hiện tại hắn chỉ có danh không có quyền, sao có thể phái binh mã giúp mình tiêu diệt Ngũ Hổ bang?
Ngộ Quân Diễm nhíu mày nói: “Sao? Sợ bổn vương lừa ông?”
Cốc Lương vội vàng nói: “Thần không dám! Chỉ là… Ngũ Hổ bang người đông, Vương gia hiện tại đã không còn nắm binh quyền, lỡ như có gì sơ xuất, thần dù chết muôn lần cũng không thoái thác được trách nhiệm.”
Ngộ Quân Diễm nghe ông ta nói như vậy, cười khà khà nói: “Chỉ là vài trên cướp cần gì đến binh mã? Một mình bổn vương là đủ rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...