Nam Phi


Tô Ngọc Hành không ngờ, ở quán trọ vắng vẻ này lại gặp được một người cùng suy nghĩ, người đó còn là Bang chủ Thanh Y hội tiếng tăm lừng lẫy võ lâm, y chợt có cảm giác chỉ hận không gặp sớm hơn.

Hai người hàn huyên rất lâu, phát hiện cả hai có cách nhìn đối với rất nhiều vấn đề giống nhau.

Phượng Cửu cũng càng yêu thích người trẻ tuổi trước mặt, đột nhiên hỏi: “Tiểu huynh đệ có đồng ý gia nhập Thanh Y hội ta không?”
Tô Ngọc Hành nhất thời xúc động suýt chút nữa đã thốt ra lời đồng ý, nhưng nghĩ dù sao mình cũng là Vương phi, gia nhập bang phái giang hồ e rằng sẽ làm Ngộ Quân Diễm không vui, đành lắc đầu nói: “Ngọc Hành chỉ là một đại phu, cũng chỉ muốn làm đại phu, thật sự không phù hợp với giang hồ hỗn loạn.”
“Vậy sao? Thật đáng tiếc.” Phượng Cửu tiếc nuối nói, “Nhưng không sao, cách nghĩ của con người chẳng phải muôn đời không đổi, nếu có một ngày cậu nghĩ thông suốt, cửa chính Thanh Y hội bất cứ lúc nào cũng mở ra cho cậu.”
Tô Ngọc Hành ôm quyền nói: “Nhận được ưu ái, vậy ta ở đây tạ ơn Phượng bang chủ trước.”
“Ngày mai ta sẽ đích thân đưa hai vị về chỗ ở.” Phượng Cửu nói, “Sau đó sẽ đi tính sổ với tên tiểu tử Phượng Miễn ngu ngốc kia!”
Khi Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm trở lại chỗ ở, Ngộ Quân Diễm thản nhiên nhấc con chim bồ đưa tin lặng lẽ đi lại trong sân lên.
Phượng Cửu phất tay nói: “Tô tiểu huynh đệ, chúng ta sau này gặp lại!”
Tô Ngọc Hành ôm quyền đáp lễ: “Sau này gặp lại!”

Ngộ Quân Diễm thờ ơ, lát sau hiếu kỳ hỏi: “Sao hai người lại đột nhiên trở nên thân thiết như vậy? Hôm qua… ông ta đã nói gì với ngươi?”
Tô Ngọc Hành không muốn giấu diếm Ngộ Quân Diễm, trả lời: “Phượng bang chủ muốn ta gia nhập Thanh Y hội.”
“Hồ đồ!” Ngộ Quân Diễm cả giận nói, “Ngươi đường đường là Phúc Vương phi, sao có thể gia nhập môn phái giang hồ?”
“Đừng giận, ta cũng không đồng ý.” Tô Ngọc Hành lạnh nhạt nói, “Ta tự biết đúng mực, ta là phi tử của ngươi, ta sẽ không làm chuyện hồ đồ đó.”
Ngộ Quân Diễm nghe y nói vậy, hài lòng gật đầu, lại bị một câu than thở truyền tới đúng lúc hắn quay người đi làm cho khó hiểu.
“Nếu ta chỉ là Tô Ngọc Hành, ta sẽ muốn một cuộc sống bụi cỏ giang hồ.”
Y có ý gì? Ngộ Quân Diễm khó hiểu, muốn cuộc sống bụi cỏ giang hồ? Lẽ nào ở trong Vương phủ, làm Vương phi của hắn không tốt? Không bằng cuộc sống mũi đao liếm máu trên giang hồ? Tô Ngọc Hành, rốt cuộc ngươi có gì không hài lòng?
“Trong thư viết gì thế?”
Câu hỏi của Tô Ngọc Hành làm Ngộ Quân Diễm đành phải tạm thời gác bất mãn trong lòng lại, rút mẩu giấy từ trong ống trúc trên đùi bồ câu đưa tin, mở ra xem, sau đó dùng hỏa chiết tử đốt đi, nói với Tô Ngọc Hành: “Quân chủ Tây Ngõa bị tộc Đồ Lộ và tộc Nha Sơn hợp tác giết chết, hiện tại tộc trưởng tộc Đồ Lộ, Áo Sách đã trở thành đại hãn mới của Tây Ngõa.

Ngươi biết sau khi đại hãn kia xưng bá đã làm gì không?”
Tô Ngọc Hành hỏi: “Làm gì?”
“Ông ta phái sứ giả đưa thư nghị hòa cho tướng sĩ trên tiền tuyến của chúng ta.” Ngộ Quân Diễm cười lạnh nói, “Vị trí của ông ta chưa vững, Tây Ngõa vừa trải qua cuộc nội chiến mà bị tổn hại, lúc này chính là thời điểm tốt nhất để chúng ta tiến công, vậy mà ông ta lại nghị hòa.

Ông ta tính toán cũng thật khôn ngoan!”
“Nghị hòa?” Tô Ngọc Hành thầm nghĩ Anh Ba không gạt y, tộc trưởng Đồ Lộ quả nhiên là người hy vọng hai nước có thể chung sống hòa bình.

Nếu nhân cơ hội này hai nước ký kết hiệp ước thì thật là một chuyện tốt.

Chỉ có điều Quân Diễm…
Tô Ngọc Hành hỏi: “Ngươi định trả lời thế nào?”
“Đồng ý!”

“Đồng ý?”
“Đúng vậy.

Trước mắt chúng ta sẽ giả bộ đồng ý nghị hòa, sau đó bất ngờ giết đám người man kia không chừa một mảnh giáp.” Ngộ Quân Diễm đắc ý nói, “Như vậy có thể giảm tổn thất của bên ta xuống mức thấp nhất.”
Tô Ngọc Hành lập tức la lên: “Vua không nói chơi, hiệp ước giữa hai nước sao có thể dễ dàng vi phạm?”
“Đây gọi là việc quân cơ không ngại dối trá.” Ngộ Quân Diễm phản bác, “Chúng ta không cần phải giữ chữ tín với đám người man đó! Ngọc Hành, ngươi có thể bỏ vứt bỏ thứ lòng dạ đàn bà, đưa mắt nhìn xa một chút được không?”
“Ta lòng dạ đàn bà? Chung sống hoà bình không được sao? Bình an vô sự không được sao? Tại sao nhất định phải giống như ngươi, trong đầu chỉ có chiến tranh, chỉ có đánh giết?” Lửa giận đè nén trong lòng Tô Ngọc Hành bao lâu nay cuối cùng cũng bùng cháy, “Ngươi luôn nói chiến tranh là vì dân chúng cơm no áo ấm, ngươi mang binh đánh Tây Ngõa là vì dân chúng, vậy bây giờ ngươi đánh Tây Ngõa như vậy có khác nào quân xâm lược? Ngươi không đồng ý nghị hòa, nhưng ngươi có biết sở trường của dân du mục chính là đánh lâu dài? Bọn họ chỉ cần lên ngựa, ở đâu cũng là chiến trường.

Một trận chiến, nhanh thì ba, năm năm, lâu thì bảy, tám năm.

Trong lúc đó phải bắt bao nhiêu tráng đinh sung quân, sẽ có bao nhiêu người chết trên sa trường, thân chôn đồng cỏ, sẽ có bao nhiêu gia đình tan nát? Ngươi đã nghĩ đến những chuyện đó chưa? Hay là ngươi chỉ tận hưởng cảm giác chém giết?”
“Tô Ngọc Hành! Chưa có kẻ nào dám nói với ta như vậy!” Từ nhỏ đến giờ Ngộ Quân Diễm nào bị người điểm mặt chỉ trích.

Mà người này còn là Tô Ngọc Hành, là Vương phi của hắn, là người hắn yêu! Hắn tức giận sấn tới, túm cổ áo Tô Ngọc Hành, gằn giọng nói, “Ngươi chớ được nước làm tới! Đừng tưởng rằng ngươi là Vương phi của ta mà ta không dám đụng tới ngươi! Ngươi bao che cho đám người Tây Ngõa hết lần này đến lần khác, ta không thèm hỏi ngươi có mục đích gì, ngươi lại vừa ăn cướp vừa la làng, lên giọng chỉ trích ta?”
“Ha ha, ta có mục đích gì? Đúng vậy, ta bao che người man, rốt cuộc là ta có mục đích gì đây?” Tô Ngọc Hành bật cười, cười đến điên rồ, càng cười càng thê lương, “Quân Diễm ơi Quân Diễm, nói cho cùng chúng ta đúng là không ai hiểu ai, không ai biết trong lòng đối phương nghĩ gì.


Nếu đã như vậy, sao chúng ta còn có thể ở chung một chiến tuyến?”
“Tô Ngọc Hành! Bổn vương lặp lại lần nữa, chú ý lời nói, nghĩ xem rốt cuộc ngươi đang chống đối ai!” Ngộ Quân Diễm giận dữ, nhấn mạnh hai chữ bổn vương.
Tô Ngọc Hành cười khổ: “Ta biết, ngươi là chiến thần, là Phúc Vương gia, là lương tướng khai quốc công thần! Chính kiến của chúng ta căn bản không hợp, nếu như không phải ta vào Vương phủ, trở thành Vương phi của ngươi, sợ rằng chúng ta đã sớm ở trên triều cãi nhau đến mặt đỏ tía tai rồi.

Nhưng thế sự khó lường, hôm nay thân ta là Phúc vương phi, đời này chẳng thể nhập sĩ làm quan, đương nhiên sẽ không có tư cách nói lý với ngươi.”
“Sao hả?” Ngộ Quân Diễm cau mày, “Tô Ngọc Hành, làm Vương phi của ta, ngươi hối hận rồi phải không? Có cần bổn vương ban cho ngươi một tờ hưu thư, trả lại tự do cho ngươi không?”
“Tự do? Ha ha…” Tô Ngọc Hành rũ mắt, che giấu đau đớn, chắp tay hành lễ, “Thần không dám.

Thần cáo lui.”
Dứt lời, cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui